Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…
Chương 51
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Đúng vậy! Xin hỏi cô là…” Thiên Tuyết chuyên nghiệp cười một cái trả lời.“Tôi họ Lâm, tên gọi An An, là bạn thân của Lãnh Thiếu.” Lâm An An làm như vô ý nói.“A…Tìm Ngạo? Anh ấy ở bên kia, không tiễn!” Thiên Tuyết dứt khoát đuổi khách.Con quỷ đỏ chót này ở đâu chui ra vậy? Giọng điệu là muốn làm khó côsao?Lâm An An nhìn Thiên Tuyết, bất mãn trong lòng càng lớn, học theo cô, gọi thẳng tên Lãnh Ngạo“Tôi không phải tìm anh ấy, tôi đương nhiên biết Ngạo ở đâu rồi! Là tìm cô!Cô không thích nói chuyện với tôi sao? Tại sao chưa nói được bao lâu lại muốn đuổi tôi đi?”Thiên Tuyết: “Đúng là không thích! Thật xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh”Hừ, tôi cứ làm mất mặt cô đấy, cô làm gì được tôi? Người ác không phải tôichỉ đóng có một lần đâu. Muốn đến thị uy với tôi? Cô còn non lắm!“Cô…tại sao cô lại quá đáng như thế?” Lâm An An ủy khuất dậm chân, lớn tiếngchỉ trích. Giọng nói không quá lớn, vừa đủ một số người đứng xung quanhcũng có thể nghe thấy.Thiên Tuyết trong lòng kêu không ổn. Cáinày chính là một trong những chiêu thức trước đây cô đối phó với TiêuNgọc đấy! Hiện giờ muốn áp dụng lại với cô sao?“Tôi quá đáng?Xin hỏi tôi quá đáng cái gì? Chẳng lẽ không muốn nói chuyện với cô thìtôi quá đáng sao? Tôi vẫn chưa ra tay mà!" Thiên Tuyết cố ý kéo dài âmcuối, dừng một chút lại tiếp tục “Không nói nữa, nếu không lại là tôi cố ý gây sự rồi. Tiễn khách!”Đối với loại người này cô nên thẳngthừng từ chối, chứ không phải giả tạo cười đưa đẩy. Như vậy chỉ khiếnmâu thuẫn thêm nhiều, áp lực lớn, khó giải quyết!“Cô…”Lâm An An nghiến răng, thậm chí Thiên Tuyết có thể nghe tiếng kẽo kẹt.Con yêu tinh màu đỏ lòe loẹt này thật là dữ!Thiên Tuyết hất mặt, tiêu saí xoay người đi. Đều là tại tên họ Lãnh kia! Nếunhư hắn bình thường một chút thì sẽ không có chuyện gì. Quả nhiên đànông trêu hoa ghẹo nguyệt đều không tốt!“Diệp! Thành! Cậu nói xem cô gái lúc nãy là ai vậy?” Thiên Tuyết nhìn người đàn ông không ngừngchảo hỏi quý cô này đến quý cô khác không vui hỏi.“A…con gái ông trùm dầu mỏ của Mỹ. Cô ta là bạn cùng lớn lên với chúng tôi! Khả năngbắn súng không tệ!...Chỉ là đầu óc không được thông minh lắm, tính khíđại tiểu thử, tự trọng cao, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cô takhóc...” Diệp Thành lơ đễnh đáp.“Súng? kh*ng b* như vậy?” Thiên Tuyết lo lắng nói. Chỉ cần một phát đạn của cô ta thì cô tiêu rồi!“Đại tỷ, không cần lo lắng! Dù sao thì chỉ cần tỷ giúp em một lần, em nhấtđịnh ghi ơn suốt đời, có được hay không a?” Diệp Thành bắt lấy cơ hội.“Được thôi, dẫn tôi đi xem bà xã tương lai của cậu! Có thể tôi sẽ suy nghĩlại…” Thiên Tuyết nham hiểm nói. Cái dạng gì mà có thể khiến tên điênđiên khùng khùng này muốn lấy a?“…Được, nhưng mà tỷ nhớ kĩ.Không được nói cho đại ca nghe! Em chính là lấy danh tiếng của anh ấy đi tán gái!” Diệp Thành hì hì cười.“Cậu…mạo danh…” thiên tuyết há hốc miệng, không tin.Đổi lại chính là một cái gật đầu khẳng định.
“Đúng vậy! Xin hỏi cô là…” Thiên Tuyết chuyên nghiệp cười một cái trả lời.
“Tôi họ Lâm, tên gọi An An, là bạn thân của Lãnh Thiếu.” Lâm An An làm như vô ý nói.
“A…Tìm Ngạo? Anh ấy ở bên kia, không tiễn!” Thiên Tuyết dứt khoát đuổi khách.Con quỷ đỏ chót này ở đâu chui ra vậy? Giọng điệu là muốn làm khó côsao?
Lâm An An nhìn Thiên Tuyết, bất mãn trong lòng càng lớn, học theo cô, gọi thẳng tên Lãnh Ngạo
“Tôi không phải tìm anh ấy, tôi đương nhiên biết Ngạo ở đâu rồi! Là tìm cô!Cô không thích nói chuyện với tôi sao? Tại sao chưa nói được bao lâu lại muốn đuổi tôi đi?”
Thiên Tuyết: “Đúng là không thích! Thật xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh”
Hừ, tôi cứ làm mất mặt cô đấy, cô làm gì được tôi? Người ác không phải tôichỉ đóng có một lần đâu. Muốn đến thị uy với tôi? Cô còn non lắm!
“Cô…tại sao cô lại quá đáng như thế?” Lâm An An ủy khuất dậm chân, lớn tiếngchỉ trích. Giọng nói không quá lớn, vừa đủ một số người đứng xung quanhcũng có thể nghe thấy.
Thiên Tuyết trong lòng kêu không ổn. Cáinày chính là một trong những chiêu thức trước đây cô đối phó với TiêuNgọc đấy! Hiện giờ muốn áp dụng lại với cô sao?
“Tôi quá đáng?Xin hỏi tôi quá đáng cái gì? Chẳng lẽ không muốn nói chuyện với cô thìtôi quá đáng sao? Tôi vẫn chưa ra tay mà!" Thiên Tuyết cố ý kéo dài âmcuối, dừng một chút lại tiếp tục “Không nói nữa, nếu không lại là tôi cố ý gây sự rồi. Tiễn khách!”
Đối với loại người này cô nên thẳngthừng từ chối, chứ không phải giả tạo cười đưa đẩy. Như vậy chỉ khiếnmâu thuẫn thêm nhiều, áp lực lớn, khó giải quyết!
“Cô…”Lâm An An nghiến răng, thậm chí Thiên Tuyết có thể nghe tiếng kẽo kẹt.
Con yêu tinh màu đỏ lòe loẹt này thật là dữ!
Thiên Tuyết hất mặt, tiêu saí xoay người đi. Đều là tại tên họ Lãnh kia! Nếunhư hắn bình thường một chút thì sẽ không có chuyện gì. Quả nhiên đànông trêu hoa ghẹo nguyệt đều không tốt!
“Diệp! Thành! Cậu nói xem cô gái lúc nãy là ai vậy?” Thiên Tuyết nhìn người đàn ông không ngừngchảo hỏi quý cô này đến quý cô khác không vui hỏi.
“A…con gái ông trùm dầu mỏ của Mỹ. Cô ta là bạn cùng lớn lên với chúng tôi! Khả năngbắn súng không tệ!...Chỉ là đầu óc không được thông minh lắm, tính khíđại tiểu thử, tự trọng cao, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cô takhóc...” Diệp Thành lơ đễnh đáp.
“Súng? kh*ng b* như vậy?” Thiên Tuyết lo lắng nói. Chỉ cần một phát đạn của cô ta thì cô tiêu rồi!
“Đại tỷ, không cần lo lắng! Dù sao thì chỉ cần tỷ giúp em một lần, em nhấtđịnh ghi ơn suốt đời, có được hay không a?” Diệp Thành bắt lấy cơ hội.
“Được thôi, dẫn tôi đi xem bà xã tương lai của cậu! Có thể tôi sẽ suy nghĩlại…” Thiên Tuyết nham hiểm nói. Cái dạng gì mà có thể khiến tên điênđiên khùng khùng này muốn lấy a?
“…Được, nhưng mà tỷ nhớ kĩ.Không được nói cho đại ca nghe! Em chính là lấy danh tiếng của anh ấy đi tán gái!” Diệp Thành hì hì cười.
“Cậu…mạo danh…” thiên tuyết há hốc miệng, không tin.
Đổi lại chính là một cái gật đầu khẳng định.
Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Đúng vậy! Xin hỏi cô là…” Thiên Tuyết chuyên nghiệp cười một cái trả lời.“Tôi họ Lâm, tên gọi An An, là bạn thân của Lãnh Thiếu.” Lâm An An làm như vô ý nói.“A…Tìm Ngạo? Anh ấy ở bên kia, không tiễn!” Thiên Tuyết dứt khoát đuổi khách.Con quỷ đỏ chót này ở đâu chui ra vậy? Giọng điệu là muốn làm khó côsao?Lâm An An nhìn Thiên Tuyết, bất mãn trong lòng càng lớn, học theo cô, gọi thẳng tên Lãnh Ngạo“Tôi không phải tìm anh ấy, tôi đương nhiên biết Ngạo ở đâu rồi! Là tìm cô!Cô không thích nói chuyện với tôi sao? Tại sao chưa nói được bao lâu lại muốn đuổi tôi đi?”Thiên Tuyết: “Đúng là không thích! Thật xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh”Hừ, tôi cứ làm mất mặt cô đấy, cô làm gì được tôi? Người ác không phải tôichỉ đóng có một lần đâu. Muốn đến thị uy với tôi? Cô còn non lắm!“Cô…tại sao cô lại quá đáng như thế?” Lâm An An ủy khuất dậm chân, lớn tiếngchỉ trích. Giọng nói không quá lớn, vừa đủ một số người đứng xung quanhcũng có thể nghe thấy.Thiên Tuyết trong lòng kêu không ổn. Cáinày chính là một trong những chiêu thức trước đây cô đối phó với TiêuNgọc đấy! Hiện giờ muốn áp dụng lại với cô sao?“Tôi quá đáng?Xin hỏi tôi quá đáng cái gì? Chẳng lẽ không muốn nói chuyện với cô thìtôi quá đáng sao? Tôi vẫn chưa ra tay mà!" Thiên Tuyết cố ý kéo dài âmcuối, dừng một chút lại tiếp tục “Không nói nữa, nếu không lại là tôi cố ý gây sự rồi. Tiễn khách!”Đối với loại người này cô nên thẳngthừng từ chối, chứ không phải giả tạo cười đưa đẩy. Như vậy chỉ khiếnmâu thuẫn thêm nhiều, áp lực lớn, khó giải quyết!“Cô…”Lâm An An nghiến răng, thậm chí Thiên Tuyết có thể nghe tiếng kẽo kẹt.Con yêu tinh màu đỏ lòe loẹt này thật là dữ!Thiên Tuyết hất mặt, tiêu saí xoay người đi. Đều là tại tên họ Lãnh kia! Nếunhư hắn bình thường một chút thì sẽ không có chuyện gì. Quả nhiên đànông trêu hoa ghẹo nguyệt đều không tốt!“Diệp! Thành! Cậu nói xem cô gái lúc nãy là ai vậy?” Thiên Tuyết nhìn người đàn ông không ngừngchảo hỏi quý cô này đến quý cô khác không vui hỏi.“A…con gái ông trùm dầu mỏ của Mỹ. Cô ta là bạn cùng lớn lên với chúng tôi! Khả năngbắn súng không tệ!...Chỉ là đầu óc không được thông minh lắm, tính khíđại tiểu thử, tự trọng cao, chỉ cần nói mấy câu cũng có thể làm cô takhóc...” Diệp Thành lơ đễnh đáp.“Súng? kh*ng b* như vậy?” Thiên Tuyết lo lắng nói. Chỉ cần một phát đạn của cô ta thì cô tiêu rồi!“Đại tỷ, không cần lo lắng! Dù sao thì chỉ cần tỷ giúp em một lần, em nhấtđịnh ghi ơn suốt đời, có được hay không a?” Diệp Thành bắt lấy cơ hội.“Được thôi, dẫn tôi đi xem bà xã tương lai của cậu! Có thể tôi sẽ suy nghĩlại…” Thiên Tuyết nham hiểm nói. Cái dạng gì mà có thể khiến tên điênđiên khùng khùng này muốn lấy a?“…Được, nhưng mà tỷ nhớ kĩ.Không được nói cho đại ca nghe! Em chính là lấy danh tiếng của anh ấy đi tán gái!” Diệp Thành hì hì cười.“Cậu…mạo danh…” thiên tuyết há hốc miệng, không tin.Đổi lại chính là một cái gật đầu khẳng định.