Tác giả:

Buổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn…

Chương 65

Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Này, tôi muốn gặp Ngạo!” Thiên Tuyết vừa vỗ mạnh của chính vừa hét lên, bên ngoài bọn họ phải nghe chứ a!Ngược lại, ngoài yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.“Các người không thả tôi ra ngoài tôi sẽ cắn lưỡi chết cho các người xem đấy! Có nghe hay không? Thả ra!” Thiên Tuyết tức giận nói lời uy h**p. Cô thật muốn xem cô chết rồi bọn họ lấy cái gì ăn nói với chủ tử của họ !“Mạnh miệng lắm, đến bây giờ vẫn còn chưa biết sai?” Cửa bị mở ra, Lãnh Ngạo mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước vào, hắn vừa xử lí xong công việc liền gấp gáp bay về, thế nhưng câu đầu tiên vừa nghe đuộc lại là câu nói này. Trong lòng không khỏi dâng lên tức giận!“Ngạo!” Thiên Tuyết theo thói quen vui mừng chạy về phái hắn để cho hắn ôm. Hành động này của cô hoàn toàn khiến cơn tức giận của Lãnh Ngạo không cánh mà bay.“Thật là ngoan! Thế nào? Có nhớ anh hay không?”Lãnh Ngạo vươn tay, để cho cô nhào vào lòng của mình, vuốt tóc của cô tuỳ tiện hỏi.“Không nhớ!” Thiên Tuyết sau khi ổn định tâm trạng mới nhớ đến mình đang tức giận. Trời ạ, hắn huấn luyện cô thành chó con rồi hay sao? Chỉ cần gặp hắn liền mừng như điên ôm, mặc cho hắn hôn? Nham hiểm a!“Thật sao? Có phải muốn ở đây lâu thêm một chút?” Lãnh Ngạo hôn lên cổ của cô vài cái sau đó trầm thấp hỏi.“Không muốn! Ngạo, em muốn ra ngoài có được hay không? Em sẽ ngoan, sẽ thật ngoan, nghe lời!” Thiên Tuyết khịt khịt mũi vài cái đáng thương hề hề k** r*n. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thiên Tuyết cô chính là kẻ thức thời!“Được, chúng ta về nước! Nhưng mà phải xem thêm biểu hiện của em” Lãnh Ngạo cong cong khoé môi lên tiếng, không tệ, có tiến bộ. Còn biết lấy lòng hắn cơ đấy!Thiên Tuyết cũng mặc kệ hắn muốn làm cái gì, cô chỉ cần biết cô rất mệt, rất muốn ngủ!Nhanh chóng Thiên Tuyết ở trong lòng hắn rầm rì chuyện của Y Đằng Tư Ngạn sau đó ngủ mất. Mắt cô rất nặng!Trong một căn phòng xa hoa, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau đàm thoạì"Cô ấy thế nào?” Lãnh Ngạo vuốt vuốt trán Thiên Tuyết hỏi."Không sao, chỉ cần dùng thêm khoảng một tháng lượng thuốc đó sẽ ổn!” Y Đằng Tư Lăng cầm báo cáo đọc sơ lược sau đó đưa ra kết luậnHắn trở thành bác sĩ riêng của chủ tử rồi a! Vinh dự!Y Đằng Tư Lăng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Lãnh Ngạo thắc mắc, rốt cuộc cũng hỏi.“Vì cái gì yêu cô ta?”Lãnh Ngạo mang cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.“ Yêu một người cũng sẽ cần lí do sao?”Y Đằng Tư Lăng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn chưa yêu a! Nhưng mà hắn biết yêu một người mà cần lí do sẽ không phải là yêu!

“Này, tôi muốn gặp Ngạo!” Thiên Tuyết vừa vỗ mạnh của chính vừa hét lên, bên ngoài bọn họ phải nghe chứ a!

Ngược lại, ngoài yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.

“Các người không thả tôi ra ngoài tôi sẽ cắn lưỡi chết cho các người xem đấy! Có nghe hay không? Thả ra!” Thiên Tuyết tức giận nói lời uy h**p. Cô thật muốn xem cô chết rồi bọn họ lấy cái gì ăn nói với chủ tử của họ !

“Mạnh miệng lắm, đến bây giờ vẫn còn chưa biết sai?” Cửa bị mở ra, Lãnh Ngạo mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước vào, hắn vừa xử lí xong công việc liền gấp gáp bay về, thế nhưng câu đầu tiên vừa nghe đuộc lại là câu nói này. Trong lòng không khỏi dâng lên tức giận!

“Ngạo!” Thiên Tuyết theo thói quen vui mừng chạy về phái hắn để cho hắn ôm. Hành động này của cô hoàn toàn khiến cơn tức giận của Lãnh Ngạo không cánh mà bay.

“Thật là ngoan! Thế nào? Có nhớ anh hay không?”Lãnh Ngạo vươn tay, để cho cô nhào vào lòng của mình, vuốt tóc của cô tuỳ tiện hỏi.

“Không nhớ!” Thiên Tuyết sau khi ổn định tâm trạng mới nhớ đến mình đang tức giận. Trời ạ, hắn huấn luyện cô thành chó con rồi hay sao? Chỉ cần gặp hắn liền mừng như điên ôm, mặc cho hắn hôn? Nham hiểm a!

“Thật sao? Có phải muốn ở đây lâu thêm một chút?” Lãnh Ngạo hôn lên cổ của cô vài cái sau đó trầm thấp hỏi.

“Không muốn! Ngạo, em muốn ra ngoài có được hay không? Em sẽ ngoan, sẽ thật ngoan, nghe lời!” Thiên Tuyết khịt khịt mũi vài cái đáng thương hề hề k** r*n. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thiên Tuyết cô chính là kẻ thức thời!

“Được, chúng ta về nước! Nhưng mà phải xem thêm biểu hiện của em” Lãnh Ngạo cong cong khoé môi lên tiếng, không tệ, có tiến bộ. Còn biết lấy lòng hắn cơ đấy!

Thiên Tuyết cũng mặc kệ hắn muốn làm cái gì, cô chỉ cần biết cô rất mệt, rất muốn ngủ!

Nhanh chóng Thiên Tuyết ở trong lòng hắn rầm rì chuyện của Y Đằng Tư Ngạn sau đó ngủ mất. Mắt cô rất nặng!

Trong một căn phòng xa hoa, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau đàm thoạì

"Cô ấy thế nào?” Lãnh Ngạo vuốt vuốt trán Thiên Tuyết hỏi.

"Không sao, chỉ cần dùng thêm khoảng một tháng lượng thuốc đó sẽ ổn!” Y Đằng Tư Lăng cầm báo cáo đọc sơ lược sau đó đưa ra kết luận

Hắn trở thành bác sĩ riêng của chủ tử rồi a! Vinh dự!

Y Đằng Tư Lăng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Lãnh Ngạo thắc mắc, rốt cuộc cũng hỏi.

“Vì cái gì yêu cô ta?”

Lãnh Ngạo mang cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.

“ Yêu một người cũng sẽ cần lí do sao?”

Y Đằng Tư Lăng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn chưa yêu a! Nhưng mà hắn biết yêu một người mà cần lí do sẽ không phải là yêu!

Trùng Sinh Thiên TuyếtTác giả: Mộc Tử AnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngBuổi tối, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm. Sáng hôm sau, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành. Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Thiên Tuyết đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?" Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức điều khiển xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể làm bài nhanh một chút sau đó đi ngủ sớm hay không? Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, lại gặp phải bọn đầu đường xó chợ đang đua xe. Tai nạn là xe cô bị đụng trúng, kéo lê một đường dài hơn nữa vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va chạm thì cô liền bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa. "Nguyền rủa cái lũ đua xe có ngày chết trên đường!" Vân Phi Tuyết lầu bầu độc ác nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy. Sau khi nhìn… “Này, tôi muốn gặp Ngạo!” Thiên Tuyết vừa vỗ mạnh của chính vừa hét lên, bên ngoài bọn họ phải nghe chứ a!Ngược lại, ngoài yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.“Các người không thả tôi ra ngoài tôi sẽ cắn lưỡi chết cho các người xem đấy! Có nghe hay không? Thả ra!” Thiên Tuyết tức giận nói lời uy h**p. Cô thật muốn xem cô chết rồi bọn họ lấy cái gì ăn nói với chủ tử của họ !“Mạnh miệng lắm, đến bây giờ vẫn còn chưa biết sai?” Cửa bị mở ra, Lãnh Ngạo mang theo dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước vào, hắn vừa xử lí xong công việc liền gấp gáp bay về, thế nhưng câu đầu tiên vừa nghe đuộc lại là câu nói này. Trong lòng không khỏi dâng lên tức giận!“Ngạo!” Thiên Tuyết theo thói quen vui mừng chạy về phái hắn để cho hắn ôm. Hành động này của cô hoàn toàn khiến cơn tức giận của Lãnh Ngạo không cánh mà bay.“Thật là ngoan! Thế nào? Có nhớ anh hay không?”Lãnh Ngạo vươn tay, để cho cô nhào vào lòng của mình, vuốt tóc của cô tuỳ tiện hỏi.“Không nhớ!” Thiên Tuyết sau khi ổn định tâm trạng mới nhớ đến mình đang tức giận. Trời ạ, hắn huấn luyện cô thành chó con rồi hay sao? Chỉ cần gặp hắn liền mừng như điên ôm, mặc cho hắn hôn? Nham hiểm a!“Thật sao? Có phải muốn ở đây lâu thêm một chút?” Lãnh Ngạo hôn lên cổ của cô vài cái sau đó trầm thấp hỏi.“Không muốn! Ngạo, em muốn ra ngoài có được hay không? Em sẽ ngoan, sẽ thật ngoan, nghe lời!” Thiên Tuyết khịt khịt mũi vài cái đáng thương hề hề k** r*n. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Thiên Tuyết cô chính là kẻ thức thời!“Được, chúng ta về nước! Nhưng mà phải xem thêm biểu hiện của em” Lãnh Ngạo cong cong khoé môi lên tiếng, không tệ, có tiến bộ. Còn biết lấy lòng hắn cơ đấy!Thiên Tuyết cũng mặc kệ hắn muốn làm cái gì, cô chỉ cần biết cô rất mệt, rất muốn ngủ!Nhanh chóng Thiên Tuyết ở trong lòng hắn rầm rì chuyện của Y Đằng Tư Ngạn sau đó ngủ mất. Mắt cô rất nặng!Trong một căn phòng xa hoa, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau đàm thoạì"Cô ấy thế nào?” Lãnh Ngạo vuốt vuốt trán Thiên Tuyết hỏi."Không sao, chỉ cần dùng thêm khoảng một tháng lượng thuốc đó sẽ ổn!” Y Đằng Tư Lăng cầm báo cáo đọc sơ lược sau đó đưa ra kết luậnHắn trở thành bác sĩ riêng của chủ tử rồi a! Vinh dự!Y Đằng Tư Lăng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Lãnh Ngạo thắc mắc, rốt cuộc cũng hỏi.“Vì cái gì yêu cô ta?”Lãnh Ngạo mang cho hắn một ánh mắt ngu ngốc.“ Yêu một người cũng sẽ cần lí do sao?”Y Đằng Tư Lăng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ không biết, hắn chưa yêu a! Nhưng mà hắn biết yêu một người mà cần lí do sẽ không phải là yêu!

Chương 65