Đêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có…
Chương 126: Kì như nhân sinh (1)
Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… Một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị thất nghiệp vì edit truyện trong giờ làm việc…:((((Ngọc Phi Yên bưng một thố canh gà do tự tay Huyền U nấu từ nhà bếp đi đến phòng khách của Trúc Uyển, vừa đi vừa ngửi mùi thơm mê người khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng vài lần. Không phải là nàng tham ăn, mà là do thức ăn Huyền U nấu quả thật rất rất ngon, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn rất đỗi bình thường mà vào tay người này lại hóa thành cực phẩm. Sắc màu, hương vị của thức ăn do Huyền U nấu luôn làm cho người ta ch** n**c miếng, thèm thuồng, trên đời này thật khó có thể nếm qua được những thức ăn ngon đến thế.Vài lần nàng muốn đem thố canh gà đang cầm trong tay đưa lên miệng mà húp, nhưng lại nghĩ đến Thanh Nhi nên đè nén thèm thuồng xuống, nàng đã uống qua rồi nên cái này nhất định phải để dành cho Thanh Nhi, vì bồi bổ cho Thanh Nhi nàng tuyệt đối không thể uống hết thố canh gà này được.Nhưng mà, mùi thơm này thật mê người nha, hấp dẫn muốn chết đi được.Một ngày mà không được ăn thức ăn do Huyền U nấu thì nàng cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng, điều này càng khiến cho nàng quyết tâm phải quải Huyền U cùng đi du sơn ngoạn thủy với mình, nhưng mà Trúc Âm tỷ thân thể không được tốt, chắc chắn là không thể lặn lội đường xa, mà Huyền U luôn nâng niu che chở yêu thương Trúc Âm nên càng chắc chắn sẽ không để lại Trúc Âm tỷ mà đi theo nàng dạo chơi thiên hạ được.Đây thực sự là một vấn đề rất nghiêm trọng!Xem ra, nàng phải tìm một biện pháp giải quyết mới được!Không sao, dù sao bây giờ cũng chưa vội, nàng còn có vài tháng suy nghĩ tìm ra cách để sau này ngày nào cũng được ăn thức ăn do Huyền U nấu.“Thơm quá a!”Đương lúc suy tư, chợt giọng nói của Thanh Ảnh vang lên bên tai nàng.Nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hắn đang đứng ở trước mặt mình, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào thố canh trên tay nàng, dùng cái mũi hít lấy hít để, bộ dáng cực kỳ buồn cười.Ngọc Phi Yên cố ý đem thố canh đến gần trước mặt hắn, cười xảo trá.“Rất thơm có phải hay không?”Thanh Ảnh gật đầu liên tục, rất thơm!Tay nghề của Huyền U thúc thúc kia thật sự không thể nói nên lời, chỉ tiếc là mấy ngày nay hắn bị chủ tử phái ra ngoài làm việc nên không có lộc ăn, chỉ được ăn những thức ăn bên ngoài khiến dạ dày hắn không cam lòng. Rõ ràng là trước kia hắn cũng thường xuyên ăn thức ăn bên ngoài, nhưng mà từ khi ăn qua thức ăn của Huyền U thúc thúc thì dạ dày hắn bỗng nhiên trở nên kén chọn, rốt cục thì hắn cũng hiểu được, vì sao trước đây tiểu Phi Yên luôn luôn nhắc đến món cá nướng của Huyền U thúc thúc.Lần này chính là vì nhớ mong thức ăn của Huyền U thúc thúc mà hắn gấp ráp trở về đây thật nhanh.Ngửi được mùi thức ăn mê người, dạ dày hắn đã không còn sức kháng cự.Nhưng mà, rõ ràng là tiểu Phi Yên đã đậy nắp lại, sao mà mùi thơm cứ tỏa ra khắp xung quanh vậy a?Ngọc Phi Yên hì hì cười, “Chỉ tiếc không phải đưa cho ngươi.”Cho nên, Thanh Ảnh lão huynh xin đừng chặn đường đi của ta.Nhìn thấy Ngọc Phi Yên bước qua một cách vô tình, Thanh Ảnh không đành trơ mắt nhìn, bước theo nàng hỏi.“Tiểu Phi Yên, đây là cho ai?”Ai lại tốt số như thế, có thể uống canh do Huyền U thúc thúc nấu, làm cho hắn muốn hét lên vì ganh tị, hắn đang rất đói mà.Ngọc Phi Yên không thèm đề ý tới hắn, dửng dưng bước đi tiếp.“Đi theo ta làm gì, không bằng đi đến nhà bếp kiếm cái này cái nọ để ăn”Nàng không nhanh không chậm nói, mặc dù trong lòng nàng cũng giống y chang như Thanh Ảnh, đang thèm đến ch** n**c miếng mà không dám uống, hắn đi theo nàng thì nàng sẽ cho hắn uống sao?!Nàng không tin hắn có lá gan dám giành giật thức ăn với nàng!Thanh Ảnh nghe xong thì chợt như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu mình.Bị mùi canh gà hấp dẫn, đầu hắn không nghĩ ra được gì hết, ngốc đến nỗi quên đến nhà bếp để tìm thức ăn, tiểu Phi Yên mang thức ăn từ đó ra, chắc chắn Huyền U thúc thúc sẽ còn lưu lại ít thức ăn trong đó.Nghĩ như thế, hắn cong chân chạy về hướng nhà bếp trong Trúc Uyển.Hắn rất đói.Ngọc Phi Yên nhìn thấy hắn vội vàng chạy đi thì trên môi nở ra một nụ cười ma mãnh.Nàng có thể tưởng tượng ra được nét mặt của Thanh Ảnh khi vào đến nhà bếp nên vô cùng phấn khích.Không phải nàng có ý xấu, mà là nàng không có nói rõ ràng mà thôi, là do hắn tự mình suy diễn, không liên quan gì tới nàng!!!
Một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị thất nghiệp vì edit truyện trong giờ làm việc…:((((
Ngọc Phi Yên bưng một thố canh gà do tự
tay Huyền U nấu từ nhà bếp đi đến phòng khách của Trúc Uyển, vừa đi vừa
ngửi mùi thơm mê người khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng vài lần.
Không phải là nàng tham ăn, mà là do thức ăn Huyền U nấu quả thật rất
rất ngon, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn rất đỗi bình thường mà vào tay
người này lại hóa thành cực phẩm. Sắc màu, hương vị của thức ăn do Huyền U nấu luôn làm cho người ta ch** n**c miếng, thèm thuồng, trên đời này
thật khó có thể nếm qua được những thức ăn ngon đến thế.
Vài lần nàng muốn đem thố canh gà đang cầm trong tay đưa lên miệng mà húp, nhưng lại nghĩ đến Thanh Nhi nên đè nén thèm thuồng xuống, nàng đã uống qua rồi
nên cái này nhất định phải để dành cho Thanh Nhi, vì bồi bổ cho Thanh
Nhi nàng tuyệt đối không thể uống hết thố canh gà này được.
Nhưng mà, mùi thơm này thật mê người nha, hấp dẫn muốn chết đi được.
Một ngày mà
không được ăn thức ăn do Huyền U nấu thì nàng cảm thấy bứt rứt khó chịu
vô cùng, điều này càng khiến cho nàng quyết tâm phải quải Huyền U cùng
đi du sơn ngoạn thủy với mình, nhưng mà Trúc Âm tỷ thân thể không được
tốt, chắc chắn là không thể lặn lội đường xa, mà Huyền U luôn nâng niu
che chở yêu thương Trúc Âm nên càng chắc chắn sẽ không để lại Trúc Âm tỷ mà đi theo nàng dạo chơi thiên hạ được.
Đây thực sự là một vấn đề rất nghiêm trọng!
Xem ra, nàng phải tìm một biện pháp giải quyết mới được!
Không sao,
dù sao bây giờ cũng chưa vội, nàng còn có vài tháng suy nghĩ tìm ra cách để sau này ngày nào cũng được ăn thức ăn do Huyền U nấu.
“Thơm quá a!”
Đương lúc suy tư, chợt giọng nói của Thanh Ảnh vang lên bên tai nàng.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hắn đang đứng ở trước mặt mình, hai mắt sáng rực,
nhìn chằm chằm vào thố canh trên tay nàng, dùng cái mũi hít lấy hít để,
bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Ngọc Phi Yên cố ý đem thố canh đến gần trước mặt hắn, cười xảo trá.
“Rất thơm có phải hay không?”
Thanh Ảnh gật đầu liên tục, rất thơm!
Tay nghề của Huyền U thúc thúc kia thật sự không thể nói nên lời, chỉ tiếc là mấy
ngày nay hắn bị chủ tử phái ra ngoài làm việc nên không có lộc ăn, chỉ
được ăn những thức ăn bên ngoài khiến dạ dày hắn không cam lòng. Rõ ràng là trước kia hắn cũng thường xuyên ăn thức ăn bên ngoài, nhưng mà từ
khi ăn qua thức ăn của Huyền U thúc thúc thì dạ dày hắn bỗng nhiên trở
nên kén chọn, rốt cục thì hắn cũng hiểu được, vì sao trước đây tiểu Phi
Yên luôn luôn nhắc đến món cá nướng của Huyền U thúc thúc.
Lần này chính là vì nhớ mong thức ăn của Huyền U thúc thúc mà hắn gấp ráp trở về đây thật nhanh.
Ngửi được mùi thức ăn mê người, dạ dày hắn đã không còn sức kháng cự.
Nhưng mà, rõ ràng là tiểu Phi Yên đã đậy nắp lại, sao mà mùi thơm cứ tỏa ra khắp xung quanh vậy a?
Ngọc Phi Yên hì hì cười, “Chỉ tiếc không phải đưa cho ngươi.”
Cho nên, Thanh Ảnh lão huynh xin đừng chặn đường đi của ta.
Nhìn thấy Ngọc Phi Yên bước qua một cách vô tình, Thanh Ảnh không đành trơ mắt nhìn, bước theo nàng hỏi.
“Tiểu Phi Yên, đây là cho ai?”
Ai lại tốt số như thế, có thể uống canh do Huyền U thúc thúc nấu, làm cho hắn muốn hét lên vì ganh tị, hắn đang rất đói mà.
Ngọc Phi Yên không thèm đề ý tới hắn, dửng dưng bước đi tiếp.
“Đi theo ta làm gì, không bằng đi đến nhà bếp kiếm cái này cái nọ để ăn”
Nàng không
nhanh không chậm nói, mặc dù trong lòng nàng cũng giống y chang như
Thanh Ảnh, đang thèm đến ch** n**c miếng mà không dám uống, hắn đi theo
nàng thì nàng sẽ cho hắn uống sao?!
Nàng không tin hắn có lá gan dám giành giật thức ăn với nàng!
Thanh Ảnh nghe xong thì chợt như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu mình.
Bị mùi canh
gà hấp dẫn, đầu hắn không nghĩ ra được gì hết, ngốc đến nỗi quên đến nhà bếp để tìm thức ăn, tiểu Phi Yên mang thức ăn từ đó ra, chắc chắn Huyền U thúc thúc sẽ còn lưu lại ít thức ăn trong đó.
Nghĩ như thế, hắn cong chân chạy về hướng nhà bếp trong Trúc Uyển.
Hắn rất đói.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy hắn vội vàng chạy đi thì trên môi nở ra một nụ cười ma mãnh.
Nàng có thể tưởng tượng ra được nét mặt của Thanh Ảnh khi vào đến nhà bếp nên vô cùng phấn khích.
Không phải nàng có ý xấu, mà là nàng không có nói rõ ràng mà thôi, là do hắn tự mình suy diễn, không liên quan gì tới nàng!!!
Mỹ Nhân Phu QuânTác giả: Lạc Thần HoaTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhĐêm trầm như nước. Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được. Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị. Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”) Có… Một ngày đẹp trời nào đó sẽ bị thất nghiệp vì edit truyện trong giờ làm việc…:((((Ngọc Phi Yên bưng một thố canh gà do tự tay Huyền U nấu từ nhà bếp đi đến phòng khách của Trúc Uyển, vừa đi vừa ngửi mùi thơm mê người khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng vài lần. Không phải là nàng tham ăn, mà là do thức ăn Huyền U nấu quả thật rất rất ngon, rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn rất đỗi bình thường mà vào tay người này lại hóa thành cực phẩm. Sắc màu, hương vị của thức ăn do Huyền U nấu luôn làm cho người ta ch** n**c miếng, thèm thuồng, trên đời này thật khó có thể nếm qua được những thức ăn ngon đến thế.Vài lần nàng muốn đem thố canh gà đang cầm trong tay đưa lên miệng mà húp, nhưng lại nghĩ đến Thanh Nhi nên đè nén thèm thuồng xuống, nàng đã uống qua rồi nên cái này nhất định phải để dành cho Thanh Nhi, vì bồi bổ cho Thanh Nhi nàng tuyệt đối không thể uống hết thố canh gà này được.Nhưng mà, mùi thơm này thật mê người nha, hấp dẫn muốn chết đi được.Một ngày mà không được ăn thức ăn do Huyền U nấu thì nàng cảm thấy bứt rứt khó chịu vô cùng, điều này càng khiến cho nàng quyết tâm phải quải Huyền U cùng đi du sơn ngoạn thủy với mình, nhưng mà Trúc Âm tỷ thân thể không được tốt, chắc chắn là không thể lặn lội đường xa, mà Huyền U luôn nâng niu che chở yêu thương Trúc Âm nên càng chắc chắn sẽ không để lại Trúc Âm tỷ mà đi theo nàng dạo chơi thiên hạ được.Đây thực sự là một vấn đề rất nghiêm trọng!Xem ra, nàng phải tìm một biện pháp giải quyết mới được!Không sao, dù sao bây giờ cũng chưa vội, nàng còn có vài tháng suy nghĩ tìm ra cách để sau này ngày nào cũng được ăn thức ăn do Huyền U nấu.“Thơm quá a!”Đương lúc suy tư, chợt giọng nói của Thanh Ảnh vang lên bên tai nàng.Nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy hắn đang đứng ở trước mặt mình, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào thố canh trên tay nàng, dùng cái mũi hít lấy hít để, bộ dáng cực kỳ buồn cười.Ngọc Phi Yên cố ý đem thố canh đến gần trước mặt hắn, cười xảo trá.“Rất thơm có phải hay không?”Thanh Ảnh gật đầu liên tục, rất thơm!Tay nghề của Huyền U thúc thúc kia thật sự không thể nói nên lời, chỉ tiếc là mấy ngày nay hắn bị chủ tử phái ra ngoài làm việc nên không có lộc ăn, chỉ được ăn những thức ăn bên ngoài khiến dạ dày hắn không cam lòng. Rõ ràng là trước kia hắn cũng thường xuyên ăn thức ăn bên ngoài, nhưng mà từ khi ăn qua thức ăn của Huyền U thúc thúc thì dạ dày hắn bỗng nhiên trở nên kén chọn, rốt cục thì hắn cũng hiểu được, vì sao trước đây tiểu Phi Yên luôn luôn nhắc đến món cá nướng của Huyền U thúc thúc.Lần này chính là vì nhớ mong thức ăn của Huyền U thúc thúc mà hắn gấp ráp trở về đây thật nhanh.Ngửi được mùi thức ăn mê người, dạ dày hắn đã không còn sức kháng cự.Nhưng mà, rõ ràng là tiểu Phi Yên đã đậy nắp lại, sao mà mùi thơm cứ tỏa ra khắp xung quanh vậy a?Ngọc Phi Yên hì hì cười, “Chỉ tiếc không phải đưa cho ngươi.”Cho nên, Thanh Ảnh lão huynh xin đừng chặn đường đi của ta.Nhìn thấy Ngọc Phi Yên bước qua một cách vô tình, Thanh Ảnh không đành trơ mắt nhìn, bước theo nàng hỏi.“Tiểu Phi Yên, đây là cho ai?”Ai lại tốt số như thế, có thể uống canh do Huyền U thúc thúc nấu, làm cho hắn muốn hét lên vì ganh tị, hắn đang rất đói mà.Ngọc Phi Yên không thèm đề ý tới hắn, dửng dưng bước đi tiếp.“Đi theo ta làm gì, không bằng đi đến nhà bếp kiếm cái này cái nọ để ăn”Nàng không nhanh không chậm nói, mặc dù trong lòng nàng cũng giống y chang như Thanh Ảnh, đang thèm đến ch** n**c miếng mà không dám uống, hắn đi theo nàng thì nàng sẽ cho hắn uống sao?!Nàng không tin hắn có lá gan dám giành giật thức ăn với nàng!Thanh Ảnh nghe xong thì chợt như bừng tỉnh, vỗ vỗ đầu mình.Bị mùi canh gà hấp dẫn, đầu hắn không nghĩ ra được gì hết, ngốc đến nỗi quên đến nhà bếp để tìm thức ăn, tiểu Phi Yên mang thức ăn từ đó ra, chắc chắn Huyền U thúc thúc sẽ còn lưu lại ít thức ăn trong đó.Nghĩ như thế, hắn cong chân chạy về hướng nhà bếp trong Trúc Uyển.Hắn rất đói.Ngọc Phi Yên nhìn thấy hắn vội vàng chạy đi thì trên môi nở ra một nụ cười ma mãnh.Nàng có thể tưởng tượng ra được nét mặt của Thanh Ảnh khi vào đến nhà bếp nên vô cùng phấn khích.Không phải nàng có ý xấu, mà là nàng không có nói rõ ràng mà thôi, là do hắn tự mình suy diễn, không liên quan gì tới nàng!!!