Tác giả:

Thương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết…

Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc ÁmTác giả: Lovely Tân NhanTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhThương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết… Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dân chúng lại không cho là như vậy, này xem, Đại tiểu thư Cố phủ không phải như vậy sao.Gả đi ra ngoài còn chưa đầy nửa tháng, khôngchỉ đạt được dụ lệnh lại mặt (về nhà thăm viếng ấy ạ), ngay cả đườngđường thiên tử một nước cũng theo trở về, cái đấy gọi là vinh quang…Ngày mười lăm tháng sáu, việc quý phivề nhà thăm viếng sau hơn mười ngày chuẩn bị rốt cục cũng nâng lên nhậttrình (khởi hành đấy), người ngựa chậm rãi mang theo trùng điệp mấy dặmlễ hỏi lại mặt dừng ở trước cửa Cố phủ, cùng lúc đó hai cỗ kiệu xa hoalộng lẫy đến cực điểm nghênh đón trên quan đạo dừng ở Cố phủ, chỉ thấyba mươi hai người nâng đại kiệu hết sức chói mắt, đi theo phía sau làmười sáu người nâng cỗ kiệu cũng không thua kém gì mấy, một hàng binh sĩ nghiêm trang, tay cầm kiếm hướng lên trời đứng ở nơi đó, uy phong lẫmlẫm, phá lệ khí thế.Cố Hà Đông mười ngày trước đã bắt đầuxử lý việc trên dưới của Cố phủ, đặc biệt là Như Tuyết Các – khuê phòngcủa Phiêu Tuyết trước khi lấy chồng, có thể nói là một hạt bụi nhỏ cũngkhông còn, dĩ nhiên, nhìn bộ dáng hắn vuốt râu cười cũng biết, đích thịlà đem toàn bộ những đồ vật liên quan đến sòng bạc của Phiêu Tuyết cấtđi.Nhất gia chi chủ (Cố Hà Đông ấy) dẫntheo người thân quỳ xuống hành lễ.Đông Phương Tuấn Lạc vận áo bào màuvàng sáng chói càng làm nổi bật thêm nét anh tuấn trên người, hai đạomày kiếm tà tà hòa vào tóc mai, một cái liếc mắt cũng biết đó là khí thế của bậc đế vương.“Cha…”Phiêu Tuyết thấy Cố Hà Đông đã muốn nhào tới ôm, nghĩ lại, liền chuyển hướng, nhào vào trong lòng Liễu Như Mi: “Nương…”Đông Phương Tuấn Lạc cũng cảm thấy buồn cười, trước mặt người nhà, nàng vẫn không quên giả một bộ dáng vô hại.“Nương, nữ nhi rất nhớ người, TiểuNgoan Tử, Tiểu Ứng Tử bọn họ có khỏe? A hoàn hậu viện đâu? Vẫn là nhưvậy thích cắn người đi? (Sâu: *trợn mắt* cái gì cắn người cơ?) Lưu VânCác có phải vừa nghĩ ra món ăn mới rồi hay không?”Phiêu Tuyết kích động lại bắt đầu ồn ào không ngừng.Liễu Như Mi nắm lấy khăn lụa mà khóc,ngón tay kêu rắc rắc, một chưởng hướng Phiêu Tuyết đánh đi: “Ngươi – cái nha đầu chết tiệt kia, thật vất vả mới về nhà một chuyến cũng không hỏi xem nương có khỏe hay không, toàn nhớ thương những thứ tạp thất tạp bát kia (đại khái là mấy thứ vớ vẩn)… Vật nhỏ – ngươi thật không có lươngtâm mà”Đông Phương Tuấn Lạc vừa nghe, khótránh khỏi toét miệng nở nụ cười, Phiêu Tuyết với cái tính tình làm tứcchết người không đền mạng chính là học được từ trên người Liễu phu nhân?Liễu Như Mi vừa thấy Đông Phương TuấnLạc, ngượng ngùng cười một tiếng: “Phiêu Tuyết tính tình không tốt, cólàm điều gì không phải ngài đừng khách khí, ngài đừng nể tình, chỉnhchết nàng cũng được”dứt lời nhìn về phía Phiêu Tuyết: “Ta coi liền cảmthấy con rể này rất tốt.”(TN: haha bị mẹ bán đứng không thương tiếc..tội nghiệp Tỷ qué ;-]]])Phiêu Tuyết nhìn thấy nương lại hướng người ngoài ức h**p nàng, tức giận tới mức dậm chân.“Nương——”nàng là không biết ĐôngPhương Tuấn Lạc thực ra đầy bụng hắc ám, nhìn người này bây giờ cười đến quỷ dạng, thật đúng là nhìn chưa ra hắn ăn tươi nuốt sống.Không có Lũng Thái hậu ở đây, ĐôngPhương Tuấn Lạc cũng không cần giả bộ nữa, một toán binh lính phía saucũng toàn là người tâm đắc, hắn khiêm tốn: “Trẫm cùng ái phi lại mặtthăm viếng có nhiều quấy rầy, các ngươi cứ xem trẫm là vị hôn phu bìnhthường, không cần phô trương thái quá.”Cố Hà Đông thấy thế liền đón Đông Phương Tuấn Lạc đi vào: “Hoàng thượng, chúng ta vào phủ đi”Đông Phương Tuấn Lạc gật đầu: “Mấy ngày này làm phiền Cố ái khanh.”Kế tiếp đoàn người chậm rãi mang lễ hỏi vào Cố phủ, dân chúng ngoài vòng tròn bị binh lính ngăn cản chỉ nghethấy âm thanh xuýt xoa vang lên, vậy là đã được thấy dung nhan hoànggia.(Sâu: Nhìn thấy đã là cái gì, ta còn mang về nhà gặm dần ấy chứ.Hắc hắc)Đầu cầu liễu rủ cách đó không xa, mộtthân y bào, nam tử nho nhã, tay cầm sáo ngọc đứng ở đàng kia, hai mắtnhìn đám người ở phương xa, lần nữa tỏa sáng ra thần thái.Thân ảnh nhưvẽ của hắn hòa cùng cảnh sắc lịch sự tao nhã nhập vào trong mắt mộtngười khác.

Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dân chúng lại không cho là như vậy, này xem, Đại tiểu thư Cố phủ không phải như vậy sao.

Gả đi ra ngoài còn chưa đầy nửa tháng, không

chỉ đạt được dụ lệnh lại mặt (về nhà thăm viếng ấy ạ), ngay cả đường

đường thiên tử một nước cũng theo trở về, cái đấy gọi là vinh quang…

Ngày mười lăm tháng sáu, việc quý phi

về nhà thăm viếng sau hơn mười ngày chuẩn bị rốt cục cũng nâng lên nhật

trình (khởi hành đấy), người ngựa chậm rãi mang theo trùng điệp mấy dặm

lễ hỏi lại mặt dừng ở trước cửa Cố phủ, cùng lúc đó hai cỗ kiệu xa hoa

lộng lẫy đến cực điểm nghênh đón trên quan đạo dừng ở Cố phủ, chỉ thấy

ba mươi hai người nâng đại kiệu hết sức chói mắt, đi theo phía sau là

mười sáu người nâng cỗ kiệu cũng không thua kém gì mấy, một hàng binh sĩ nghiêm trang, tay cầm kiếm hướng lên trời đứng ở nơi đó, uy phong lẫm

lẫm, phá lệ khí thế.

Cố Hà Đông mười ngày trước đã bắt đầu

xử lý việc trên dưới của Cố phủ, đặc biệt là Như Tuyết Các – khuê phòng

của Phiêu Tuyết trước khi lấy chồng, có thể nói là một hạt bụi nhỏ cũng

không còn, dĩ nhiên, nhìn bộ dáng hắn vuốt râu cười cũng biết, đích thị

là đem toàn bộ những đồ vật liên quan đến sòng bạc của Phiêu Tuyết cất

đi.

Nhất gia chi chủ (Cố Hà Đông ấy) dẫn

theo người thân quỳ xuống hành lễ.

Đông Phương Tuấn Lạc vận áo bào màu

vàng sáng chói càng làm nổi bật thêm nét anh tuấn trên người, hai đạo

mày kiếm tà tà hòa vào tóc mai, một cái liếc mắt cũng biết đó là khí thế của bậc đế vương.

“Cha…”

Phiêu Tuyết thấy Cố Hà Đông đã muốn nhào tới ôm, nghĩ lại, liền chuyển hướng, nhào vào trong lòng Liễu Như Mi: “Nương…”

Đông Phương Tuấn Lạc cũng cảm thấy buồn cười, trước mặt người nhà, nàng vẫn không quên giả một bộ dáng vô hại.

“Nương, nữ nhi rất nhớ người, Tiểu

Ngoan Tử, Tiểu Ứng Tử bọn họ có khỏe? A hoàn hậu viện đâu? Vẫn là như

vậy thích cắn người đi? (Sâu: *trợn mắt* cái gì cắn người cơ?) Lưu Vân

Các có phải vừa nghĩ ra món ăn mới rồi hay không?”

Phiêu Tuyết kích động lại bắt đầu ồn ào không ngừng.

Liễu Như Mi nắm lấy khăn lụa mà khóc,

ngón tay kêu rắc rắc, một chưởng hướng Phiêu Tuyết đánh đi: “Ngươi – cái nha đầu chết tiệt kia, thật vất vả mới về nhà một chuyến cũng không hỏi xem nương có khỏe hay không, toàn nhớ thương những thứ tạp thất tạp bát kia (đại khái là mấy thứ vớ vẩn)… Vật nhỏ – ngươi thật không có lương

tâm mà”

Đông Phương Tuấn Lạc vừa nghe, khó

tránh khỏi toét miệng nở nụ cười, Phiêu Tuyết với cái tính tình làm tức

chết người không đền mạng chính là học được từ trên người Liễu phu nhân?

Liễu Như Mi vừa thấy Đông Phương Tuấn

Lạc, ngượng ngùng cười một tiếng: “Phiêu Tuyết tính tình không tốt, có

làm điều gì không phải ngài đừng khách khí, ngài đừng nể tình, chỉnh

chết nàng cũng được”

dứt lời nhìn về phía Phiêu Tuyết: “Ta coi liền cảm

thấy con rể này rất tốt.”

(TN: haha bị mẹ bán đứng không thương tiếc..

tội nghiệp Tỷ qué ;-]]])

Phiêu Tuyết nhìn thấy nương lại hướng người ngoài ức h**p nàng, tức giận tới mức dậm chân.

“Nương——”

nàng là không biết Đông

Phương Tuấn Lạc thực ra đầy bụng hắc ám, nhìn người này bây giờ cười đến quỷ dạng, thật đúng là nhìn chưa ra hắn ăn tươi nuốt sống.

Không có Lũng Thái hậu ở đây, Đông

Phương Tuấn Lạc cũng không cần giả bộ nữa, một toán binh lính phía sau

cũng toàn là người tâm đắc, hắn khiêm tốn: “Trẫm cùng ái phi lại mặt

thăm viếng có nhiều quấy rầy, các ngươi cứ xem trẫm là vị hôn phu bình

thường, không cần phô trương thái quá.”

Cố Hà Đông thấy thế liền đón Đông Phương Tuấn Lạc đi vào: “Hoàng thượng, chúng ta vào phủ đi”

Đông Phương Tuấn Lạc gật đầu: “Mấy ngày này làm phiền Cố ái khanh.”

Kế tiếp đoàn người chậm rãi mang lễ hỏi vào Cố phủ, dân chúng ngoài vòng tròn bị binh lính ngăn cản chỉ nghe

thấy âm thanh xuýt xoa vang lên, vậy là đã được thấy dung nhan hoàng

gia.

(Sâu: Nhìn thấy đã là cái gì, ta còn mang về nhà gặm dần ấy chứ.

Hắc hắc)

Đầu cầu liễu rủ cách đó không xa, một

thân y bào, nam tử nho nhã, tay cầm sáo ngọc đứng ở đàng kia, hai mắt

nhìn đám người ở phương xa, lần nữa tỏa sáng ra thần thái.

Thân ảnh như

vẽ của hắn hòa cùng cảnh sắc lịch sự tao nhã nhập vào trong mắt một

người khác.

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc ÁmTác giả: Lovely Tân NhanTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhThương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết… Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dân chúng lại không cho là như vậy, này xem, Đại tiểu thư Cố phủ không phải như vậy sao.Gả đi ra ngoài còn chưa đầy nửa tháng, khôngchỉ đạt được dụ lệnh lại mặt (về nhà thăm viếng ấy ạ), ngay cả đườngđường thiên tử một nước cũng theo trở về, cái đấy gọi là vinh quang…Ngày mười lăm tháng sáu, việc quý phivề nhà thăm viếng sau hơn mười ngày chuẩn bị rốt cục cũng nâng lên nhậttrình (khởi hành đấy), người ngựa chậm rãi mang theo trùng điệp mấy dặmlễ hỏi lại mặt dừng ở trước cửa Cố phủ, cùng lúc đó hai cỗ kiệu xa hoalộng lẫy đến cực điểm nghênh đón trên quan đạo dừng ở Cố phủ, chỉ thấyba mươi hai người nâng đại kiệu hết sức chói mắt, đi theo phía sau làmười sáu người nâng cỗ kiệu cũng không thua kém gì mấy, một hàng binh sĩ nghiêm trang, tay cầm kiếm hướng lên trời đứng ở nơi đó, uy phong lẫmlẫm, phá lệ khí thế.Cố Hà Đông mười ngày trước đã bắt đầuxử lý việc trên dưới của Cố phủ, đặc biệt là Như Tuyết Các – khuê phòngcủa Phiêu Tuyết trước khi lấy chồng, có thể nói là một hạt bụi nhỏ cũngkhông còn, dĩ nhiên, nhìn bộ dáng hắn vuốt râu cười cũng biết, đích thịlà đem toàn bộ những đồ vật liên quan đến sòng bạc của Phiêu Tuyết cấtđi.Nhất gia chi chủ (Cố Hà Đông ấy) dẫntheo người thân quỳ xuống hành lễ.Đông Phương Tuấn Lạc vận áo bào màuvàng sáng chói càng làm nổi bật thêm nét anh tuấn trên người, hai đạomày kiếm tà tà hòa vào tóc mai, một cái liếc mắt cũng biết đó là khí thế của bậc đế vương.“Cha…”Phiêu Tuyết thấy Cố Hà Đông đã muốn nhào tới ôm, nghĩ lại, liền chuyển hướng, nhào vào trong lòng Liễu Như Mi: “Nương…”Đông Phương Tuấn Lạc cũng cảm thấy buồn cười, trước mặt người nhà, nàng vẫn không quên giả một bộ dáng vô hại.“Nương, nữ nhi rất nhớ người, TiểuNgoan Tử, Tiểu Ứng Tử bọn họ có khỏe? A hoàn hậu viện đâu? Vẫn là nhưvậy thích cắn người đi? (Sâu: *trợn mắt* cái gì cắn người cơ?) Lưu VânCác có phải vừa nghĩ ra món ăn mới rồi hay không?”Phiêu Tuyết kích động lại bắt đầu ồn ào không ngừng.Liễu Như Mi nắm lấy khăn lụa mà khóc,ngón tay kêu rắc rắc, một chưởng hướng Phiêu Tuyết đánh đi: “Ngươi – cái nha đầu chết tiệt kia, thật vất vả mới về nhà một chuyến cũng không hỏi xem nương có khỏe hay không, toàn nhớ thương những thứ tạp thất tạp bát kia (đại khái là mấy thứ vớ vẩn)… Vật nhỏ – ngươi thật không có lươngtâm mà”Đông Phương Tuấn Lạc vừa nghe, khótránh khỏi toét miệng nở nụ cười, Phiêu Tuyết với cái tính tình làm tứcchết người không đền mạng chính là học được từ trên người Liễu phu nhân?Liễu Như Mi vừa thấy Đông Phương TuấnLạc, ngượng ngùng cười một tiếng: “Phiêu Tuyết tính tình không tốt, cólàm điều gì không phải ngài đừng khách khí, ngài đừng nể tình, chỉnhchết nàng cũng được”dứt lời nhìn về phía Phiêu Tuyết: “Ta coi liền cảmthấy con rể này rất tốt.”(TN: haha bị mẹ bán đứng không thương tiếc..tội nghiệp Tỷ qué ;-]]])Phiêu Tuyết nhìn thấy nương lại hướng người ngoài ức h**p nàng, tức giận tới mức dậm chân.“Nương——”nàng là không biết ĐôngPhương Tuấn Lạc thực ra đầy bụng hắc ám, nhìn người này bây giờ cười đến quỷ dạng, thật đúng là nhìn chưa ra hắn ăn tươi nuốt sống.Không có Lũng Thái hậu ở đây, ĐôngPhương Tuấn Lạc cũng không cần giả bộ nữa, một toán binh lính phía saucũng toàn là người tâm đắc, hắn khiêm tốn: “Trẫm cùng ái phi lại mặtthăm viếng có nhiều quấy rầy, các ngươi cứ xem trẫm là vị hôn phu bìnhthường, không cần phô trương thái quá.”Cố Hà Đông thấy thế liền đón Đông Phương Tuấn Lạc đi vào: “Hoàng thượng, chúng ta vào phủ đi”Đông Phương Tuấn Lạc gật đầu: “Mấy ngày này làm phiền Cố ái khanh.”Kế tiếp đoàn người chậm rãi mang lễ hỏi vào Cố phủ, dân chúng ngoài vòng tròn bị binh lính ngăn cản chỉ nghethấy âm thanh xuýt xoa vang lên, vậy là đã được thấy dung nhan hoànggia.(Sâu: Nhìn thấy đã là cái gì, ta còn mang về nhà gặm dần ấy chứ.Hắc hắc)Đầu cầu liễu rủ cách đó không xa, mộtthân y bào, nam tử nho nhã, tay cầm sáo ngọc đứng ở đàng kia, hai mắtnhìn đám người ở phương xa, lần nữa tỏa sáng ra thần thái.Thân ảnh nhưvẽ của hắn hòa cùng cảnh sắc lịch sự tao nhã nhập vào trong mắt mộtngười khác.

Chương 59: Lạc Tuyết trở về nhà