Tác giả:

- Tại sao? Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm tất cả vì anh mà?- Liễu Ngân Giai không dám tin nhìn người nàng luôn yêu trước mặt. Trong lòng hắn là cô em gái hiểu chuyện '' trong sáng '' của nàng. - Liễu Ngân Giai, cô nghĩ tôi có thể yêu con đàn bà tay nhuộm đầy máu tươi, lại còn từng lên giường với thằng đàn ông khác như cô?- Mạc Hàn Kỳ mỉa mai -Anh biết rõ tôi có ngày hôm nay là vì ai mà? Anh cũng biết rõ tôi không lên giường với thằng đàn ông nào hết, bọn chúng chưa kịp chạm vào tôi đã chết rồi. Vậy nhưng hôm nay anh còn nói những lời vô sỉ đó?- Ngân Giai hai mắt long lanh nước nhìn Hàn Kỳ. Bao lâu rồi cô chưa khóc? -Thật ghê tởm. Cô nói thế chứ dám chắc sao? Cút lên phòng và ngoan ngoãn làm tiếp công việc osin của cô đi- Liễu Lam Doanh chu miệng xen vào đầy ý tứ khinh bỉ giễu cợt Ngân Giai mắt không chớp nhìn hai người đang ôm ấp, hai hàng nước mắt trong suốt nóng hổi như pha lê lăn dài trên gò má - Cô điếc sao? Không nghe Doanh nhi nói gì à? Cút hoặc chiếc vòng cổ đó sẽ…

Chương 7: Gặp Thái tử Nguyệt Thiên

Lãnh Huyết Thiên TàiTác giả: Diệp Kỳ NhưTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không- Tại sao? Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm tất cả vì anh mà?- Liễu Ngân Giai không dám tin nhìn người nàng luôn yêu trước mặt. Trong lòng hắn là cô em gái hiểu chuyện '' trong sáng '' của nàng. - Liễu Ngân Giai, cô nghĩ tôi có thể yêu con đàn bà tay nhuộm đầy máu tươi, lại còn từng lên giường với thằng đàn ông khác như cô?- Mạc Hàn Kỳ mỉa mai -Anh biết rõ tôi có ngày hôm nay là vì ai mà? Anh cũng biết rõ tôi không lên giường với thằng đàn ông nào hết, bọn chúng chưa kịp chạm vào tôi đã chết rồi. Vậy nhưng hôm nay anh còn nói những lời vô sỉ đó?- Ngân Giai hai mắt long lanh nước nhìn Hàn Kỳ. Bao lâu rồi cô chưa khóc? -Thật ghê tởm. Cô nói thế chứ dám chắc sao? Cút lên phòng và ngoan ngoãn làm tiếp công việc osin của cô đi- Liễu Lam Doanh chu miệng xen vào đầy ý tứ khinh bỉ giễu cợt Ngân Giai mắt không chớp nhìn hai người đang ôm ấp, hai hàng nước mắt trong suốt nóng hổi như pha lê lăn dài trên gò má - Cô điếc sao? Không nghe Doanh nhi nói gì à? Cút hoặc chiếc vòng cổ đó sẽ… Phủ Nhiếp Chính VươngNữ tử một thân bạch y thanh cao thoát tục mà lạnh nhạt nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp, ngón tay trắng muốt nõn nà khẽ vân vê ly trà bạch ngọc.Màu trắng, giống như được sinh ra để dành cho nữ tử này.Bên cạnh là tiểu cô nương khác một thân hồng phấn linh động đáng yêu vừa ăn vừa xem sách.Đây chính là Ngân Giai cùng tiểu Song Bình. Nhân tiện nói tới Song Bình, cô bé mười hai tuổi, do Ngân Giai '' tiện tay nhặt về '' theo đúng nghĩa đen.Ba năm trước, trong lúc giết một con Hỏa Vân Sói cấp chín, vô tình nàng nhìn thấy tiểu nha đầu này một thân toàn máu mà vẫn ôm chặt một miếng ngọc bội trong lòng.Ma đưa lối quỷ dẫn đường, Ngân Giai cứu cô bé, sau đó thấy cô bé mất trí nhớ thì ban tên cùng cho hầu. Hiếm khi nàng làm việc tốt, thôi thì cho trót.Sự thật chứng minh nàng đúng. Song Bình, vừa ngoan ngoãn làm tiểu nha hoàn của nàng, vừa giống như tiểu muội muội nhí nhảnh đáng yêu.Nàng là cỡ nào đáng sợ, bản thân nàng tự nhiên biết, chỉ là Song Bình không có nửa điểm sợ hãi mà còn an an tĩnh tĩnh ở bên nàng. Chỉ cần nàng lơ đãng đưa mắt liền thấy.Ba năm được quan tâm lo lắng, tâm nàng có chút mềm ra rồi, cũng không bài xích Song Bình chạm vào hay bộ dáng đôn đáo băng bó vết thương nữa.Song Bình đối với Thiên Cuồng cũng thân quen nên thường không cố kị gì cả, liền báo cáo thôi.Nhưng là, nàng còn có tiểu nha đầu kia bên cạnh, một mình đứa trẻ nhỏ như Thiên Cuồng, có hay không cảm thấy cô đơn?Nàng biết sẽ dễ lộ khi sống ở đây, nhưng nàng nhịn không được muốn gần bên Thiên Cuồng một chút, xem nó sống thế nào.Nàng, chỉ mềm lòng một chút, với hai người này thôi, được không?Nhìn Ngân Giai lâm vào trầm tư, lại thấy đáy mắt nàng một mảnh yêu thương cùng tự trách, Song Bình liền biết nàng nghĩ gì.Không phải là vì Thiên Cuồng thì còn vì gì đâu? Người này chính là như vậy, ngoài mặt lãnh tình tâm lại ấm áp khó ai bằng.Được đi theo nữ tử này, Song Bình cả đời không hối tiếc.Chỉ là chuyến đi này, mi mắt nàng lại giật giật liên hồi. Mong rằng trực giác nhạy bén này đừng đúng, đừng khiến hai người kia chịu khổ.Nhưng thiên tính nhân có thể cản sao?Ngân Giai nhàm chán ăn uống, lúc sau nàng đứng dậy, bạch y theo gió cùng ba ngàn sợi tóc đen tùy ý buộc bay bay.Dời bước tới đình nghỉ mát bên ngoài, nàng vừa ngồi xuống thì cây cổ cầm Vô Tâm đã được Song Bình hiểu ý mang ra.Ngón tay thon dài nhẹ lướt trên dây đàn, gảy một khúc '' Chi Mộng '' thê lương mà cô tịch.Kiếp trước, nàng yêu nhất chính là cổ cầm, đặc biệt là khúc cầm nào buồn đau rơi lệ nàng lại càng hăng say tập.Vì thế, một khúc '' Chi Mộng '' này cất lên, thanh âm vạn lần nhớ thương hoài niệm cùng đau khổ, khiến Song Bình ở bên nhịn không được khóc như mưa.Mà chính nàng, cũng là lệ châu vương vấn lúc có lúc không. Một khúc cầm đem tâm sự của nàng từ từ bày ra.Nàng quá chuyên tâm nên không để ý, cách lương đình không xa, nam tử một thân ngọc bích xuất trần đứng nơi đó.Hắn nhắm mắt nghe, nghe cầm, nghe sự thê lương của cầm và nghe tâm sự của nàng.Giây phút này, Đông Phương Ngọc Phong đã thật sâu rung động, thật sâu khắc ghi nữ tử kia vào lòng.Một khắc nhắm mắt này, hắn đã đánh mất tâm mình.Tiếng cầm dứt, hàng mi run run lại bình thường, quanh người Ngân Giai tản mác sự lãnh mạc vốn có, nhưng ưu thương kia thật lâu cũng không tan đi.Nếu không vì ưu thương đó, Song Bình còn nghĩ có nhầm hay không người lúc nãy là chủ nhân.Chủ nhân, có buồn đau như vậy, là phải trải qua chuyện gì chứ? Chủ nhân cũng chỉ mới mười lăm, ông trời thật biết trêu ngươi a.- Khúc cầm này thật hay, không biết tại hạ có thể thỉnh giáo cô nương không?- Đông Phương Ngọc Phong cười ôn nhu tiến lại gần chào hỏi.Ngân Giai híp mắt nguy hiểm. Vào phủ quỷ không biết thần không hay, tu vi này không thể coi thường.Hơn nữa, với nữ tử trong phủ Nhiếp Chính Vương không có nửa điểm nghi ngờ nàng là Vương phi hay thiếp thất sao?Nếu dám nói chuyện riêng thế này, đối thanh danh cả hai đều truyền ra không tốt.Lý do duy nhất, hắn đã điều tra nàng, có khi...biết cả thân thế nàng.Mặc kệ trước tiên hắn là ai, hẳn là muốn cùng nàng diễn trò tình ái cả đời nhất thế một đôi nhân rồi lợi dụng nàng, sau đó một cước đạp qua bên cưới tình nương đi?Hảo, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên bổn cô nương cùng diễn, cho những kẻ như ngươi trước một đòn phủ đầu.

Phủ Nhiếp Chính Vương

Nữ tử một thân bạch y thanh cao thoát tục mà lạnh nhạt nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp, ngón tay trắng muốt nõn nà khẽ vân vê ly trà bạch ngọc.

Màu trắng, giống như được sinh ra để dành cho nữ tử này.

Bên cạnh là tiểu cô nương khác một thân hồng phấn linh động đáng yêu vừa ăn vừa xem sách.

Đây chính là Ngân Giai cùng tiểu Song Bình. Nhân tiện nói tới Song Bình, cô bé mười hai tuổi, do Ngân Giai '' tiện tay nhặt về '' theo đúng nghĩa đen.

Ba năm trước, trong lúc giết một con Hỏa Vân Sói cấp chín, vô tình nàng nhìn thấy tiểu nha đầu này một thân toàn máu mà vẫn ôm chặt một miếng ngọc bội trong lòng.

Ma đưa lối quỷ dẫn đường, Ngân Giai cứu cô bé, sau đó thấy cô bé mất trí nhớ thì ban tên cùng cho hầu. Hiếm khi nàng làm việc tốt, thôi thì cho trót.

Sự thật chứng minh nàng đúng. Song Bình, vừa ngoan ngoãn làm tiểu nha hoàn của nàng, vừa giống như tiểu muội muội nhí nhảnh đáng yêu.

Nàng là cỡ nào đáng sợ, bản thân nàng tự nhiên biết, chỉ là Song Bình không có nửa điểm sợ hãi mà còn an an tĩnh tĩnh ở bên nàng. Chỉ cần nàng lơ đãng đưa mắt liền thấy.

Ba năm được quan tâm lo lắng, tâm nàng có chút mềm ra rồi, cũng không bài xích Song Bình chạm vào hay bộ dáng đôn đáo băng bó vết thương nữa.

Song Bình đối với Thiên Cuồng cũng thân quen nên thường không cố kị gì cả, liền báo cáo thôi.

Nhưng là, nàng còn có tiểu nha đầu kia bên cạnh, một mình đứa trẻ nhỏ như Thiên Cuồng, có hay không cảm thấy cô đơn?

Nàng biết sẽ dễ lộ khi sống ở đây, nhưng nàng nhịn không được muốn gần bên Thiên Cuồng một chút, xem nó sống thế nào.

Nàng, chỉ mềm lòng một chút, với hai người này thôi, được không?

Nhìn Ngân Giai lâm vào trầm tư, lại thấy đáy mắt nàng một mảnh yêu thương cùng tự trách, Song Bình liền biết nàng nghĩ gì.

Không phải là vì Thiên Cuồng thì còn vì gì đâu? Người này chính là như vậy, ngoài mặt lãnh tình tâm lại ấm áp khó ai bằng.

Được đi theo nữ tử này, Song Bình cả đời không hối tiếc.

Chỉ là chuyến đi này, mi mắt nàng lại giật giật liên hồi. Mong rằng trực giác nhạy bén này đừng đúng, đừng khiến hai người kia chịu khổ.

Nhưng thiên tính nhân có thể cản sao?

Ngân Giai nhàm chán ăn uống, lúc sau nàng đứng dậy, bạch y theo gió cùng ba ngàn sợi tóc đen tùy ý buộc bay bay.

Dời bước tới đình nghỉ mát bên ngoài, nàng vừa ngồi xuống thì cây cổ cầm Vô Tâm đã được Song Bình hiểu ý mang ra.

Ngón tay thon dài nhẹ lướt trên dây đàn, gảy một khúc '' Chi Mộng '' thê lương mà cô tịch.

Kiếp trước, nàng yêu nhất chính là cổ cầm, đặc biệt là khúc cầm nào buồn đau rơi lệ nàng lại càng hăng say tập.

Vì thế, một khúc '' Chi Mộng '' này cất lên, thanh âm vạn lần nhớ thương hoài niệm cùng đau khổ, khiến Song Bình ở bên nhịn không được khóc như mưa.

Mà chính nàng, cũng là lệ châu vương vấn lúc có lúc không. Một khúc cầm đem tâm sự của nàng từ từ bày ra.

Nàng quá chuyên tâm nên không để ý, cách lương đình không xa, nam tử một thân ngọc bích xuất trần đứng nơi đó.

Hắn nhắm mắt nghe, nghe cầm, nghe sự thê lương của cầm và nghe tâm sự của nàng.

Giây phút này, Đông Phương Ngọc Phong đã thật sâu rung động, thật sâu khắc ghi nữ tử kia vào lòng.

Một khắc nhắm mắt này, hắn đã đánh mất tâm mình.

Tiếng cầm dứt, hàng mi run run lại bình thường, quanh người Ngân Giai tản mác sự lãnh mạc vốn có, nhưng ưu thương kia thật lâu cũng không tan đi.

Nếu không vì ưu thương đó, Song Bình còn nghĩ có nhầm hay không người lúc nãy là chủ nhân.

Chủ nhân, có buồn đau như vậy, là phải trải qua chuyện gì chứ? Chủ nhân cũng chỉ mới mười lăm, ông trời thật biết trêu ngươi a.

- Khúc cầm này thật hay, không biết tại hạ có thể thỉnh giáo cô nương không?- Đông Phương Ngọc Phong cười ôn nhu tiến lại gần chào hỏi.

Ngân Giai híp mắt nguy hiểm. Vào phủ quỷ không biết thần không hay, tu vi này không thể coi thường.

Hơn nữa, với nữ tử trong phủ Nhiếp Chính Vương không có nửa điểm nghi ngờ nàng là Vương phi hay thiếp thất sao?

Nếu dám nói chuyện riêng thế này, đối thanh danh cả hai đều truyền ra không tốt.

Lý do duy nhất, hắn đã điều tra nàng, có khi...biết cả thân thế nàng.

Mặc kệ trước tiên hắn là ai, hẳn là muốn cùng nàng diễn trò tình ái cả đời nhất thế một đôi nhân rồi lợi dụng nàng, sau đó một cước đạp qua bên cưới tình nương đi?

Hảo, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên bổn cô nương cùng diễn, cho những kẻ như ngươi trước một đòn phủ đầu.

Lãnh Huyết Thiên TàiTác giả: Diệp Kỳ NhưTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không- Tại sao? Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm tất cả vì anh mà?- Liễu Ngân Giai không dám tin nhìn người nàng luôn yêu trước mặt. Trong lòng hắn là cô em gái hiểu chuyện '' trong sáng '' của nàng. - Liễu Ngân Giai, cô nghĩ tôi có thể yêu con đàn bà tay nhuộm đầy máu tươi, lại còn từng lên giường với thằng đàn ông khác như cô?- Mạc Hàn Kỳ mỉa mai -Anh biết rõ tôi có ngày hôm nay là vì ai mà? Anh cũng biết rõ tôi không lên giường với thằng đàn ông nào hết, bọn chúng chưa kịp chạm vào tôi đã chết rồi. Vậy nhưng hôm nay anh còn nói những lời vô sỉ đó?- Ngân Giai hai mắt long lanh nước nhìn Hàn Kỳ. Bao lâu rồi cô chưa khóc? -Thật ghê tởm. Cô nói thế chứ dám chắc sao? Cút lên phòng và ngoan ngoãn làm tiếp công việc osin của cô đi- Liễu Lam Doanh chu miệng xen vào đầy ý tứ khinh bỉ giễu cợt Ngân Giai mắt không chớp nhìn hai người đang ôm ấp, hai hàng nước mắt trong suốt nóng hổi như pha lê lăn dài trên gò má - Cô điếc sao? Không nghe Doanh nhi nói gì à? Cút hoặc chiếc vòng cổ đó sẽ… Phủ Nhiếp Chính VươngNữ tử một thân bạch y thanh cao thoát tục mà lạnh nhạt nửa ngồi nửa nằm trên nhuyễn tháp, ngón tay trắng muốt nõn nà khẽ vân vê ly trà bạch ngọc.Màu trắng, giống như được sinh ra để dành cho nữ tử này.Bên cạnh là tiểu cô nương khác một thân hồng phấn linh động đáng yêu vừa ăn vừa xem sách.Đây chính là Ngân Giai cùng tiểu Song Bình. Nhân tiện nói tới Song Bình, cô bé mười hai tuổi, do Ngân Giai '' tiện tay nhặt về '' theo đúng nghĩa đen.Ba năm trước, trong lúc giết một con Hỏa Vân Sói cấp chín, vô tình nàng nhìn thấy tiểu nha đầu này một thân toàn máu mà vẫn ôm chặt một miếng ngọc bội trong lòng.Ma đưa lối quỷ dẫn đường, Ngân Giai cứu cô bé, sau đó thấy cô bé mất trí nhớ thì ban tên cùng cho hầu. Hiếm khi nàng làm việc tốt, thôi thì cho trót.Sự thật chứng minh nàng đúng. Song Bình, vừa ngoan ngoãn làm tiểu nha hoàn của nàng, vừa giống như tiểu muội muội nhí nhảnh đáng yêu.Nàng là cỡ nào đáng sợ, bản thân nàng tự nhiên biết, chỉ là Song Bình không có nửa điểm sợ hãi mà còn an an tĩnh tĩnh ở bên nàng. Chỉ cần nàng lơ đãng đưa mắt liền thấy.Ba năm được quan tâm lo lắng, tâm nàng có chút mềm ra rồi, cũng không bài xích Song Bình chạm vào hay bộ dáng đôn đáo băng bó vết thương nữa.Song Bình đối với Thiên Cuồng cũng thân quen nên thường không cố kị gì cả, liền báo cáo thôi.Nhưng là, nàng còn có tiểu nha đầu kia bên cạnh, một mình đứa trẻ nhỏ như Thiên Cuồng, có hay không cảm thấy cô đơn?Nàng biết sẽ dễ lộ khi sống ở đây, nhưng nàng nhịn không được muốn gần bên Thiên Cuồng một chút, xem nó sống thế nào.Nàng, chỉ mềm lòng một chút, với hai người này thôi, được không?Nhìn Ngân Giai lâm vào trầm tư, lại thấy đáy mắt nàng một mảnh yêu thương cùng tự trách, Song Bình liền biết nàng nghĩ gì.Không phải là vì Thiên Cuồng thì còn vì gì đâu? Người này chính là như vậy, ngoài mặt lãnh tình tâm lại ấm áp khó ai bằng.Được đi theo nữ tử này, Song Bình cả đời không hối tiếc.Chỉ là chuyến đi này, mi mắt nàng lại giật giật liên hồi. Mong rằng trực giác nhạy bén này đừng đúng, đừng khiến hai người kia chịu khổ.Nhưng thiên tính nhân có thể cản sao?Ngân Giai nhàm chán ăn uống, lúc sau nàng đứng dậy, bạch y theo gió cùng ba ngàn sợi tóc đen tùy ý buộc bay bay.Dời bước tới đình nghỉ mát bên ngoài, nàng vừa ngồi xuống thì cây cổ cầm Vô Tâm đã được Song Bình hiểu ý mang ra.Ngón tay thon dài nhẹ lướt trên dây đàn, gảy một khúc '' Chi Mộng '' thê lương mà cô tịch.Kiếp trước, nàng yêu nhất chính là cổ cầm, đặc biệt là khúc cầm nào buồn đau rơi lệ nàng lại càng hăng say tập.Vì thế, một khúc '' Chi Mộng '' này cất lên, thanh âm vạn lần nhớ thương hoài niệm cùng đau khổ, khiến Song Bình ở bên nhịn không được khóc như mưa.Mà chính nàng, cũng là lệ châu vương vấn lúc có lúc không. Một khúc cầm đem tâm sự của nàng từ từ bày ra.Nàng quá chuyên tâm nên không để ý, cách lương đình không xa, nam tử một thân ngọc bích xuất trần đứng nơi đó.Hắn nhắm mắt nghe, nghe cầm, nghe sự thê lương của cầm và nghe tâm sự của nàng.Giây phút này, Đông Phương Ngọc Phong đã thật sâu rung động, thật sâu khắc ghi nữ tử kia vào lòng.Một khắc nhắm mắt này, hắn đã đánh mất tâm mình.Tiếng cầm dứt, hàng mi run run lại bình thường, quanh người Ngân Giai tản mác sự lãnh mạc vốn có, nhưng ưu thương kia thật lâu cũng không tan đi.Nếu không vì ưu thương đó, Song Bình còn nghĩ có nhầm hay không người lúc nãy là chủ nhân.Chủ nhân, có buồn đau như vậy, là phải trải qua chuyện gì chứ? Chủ nhân cũng chỉ mới mười lăm, ông trời thật biết trêu ngươi a.- Khúc cầm này thật hay, không biết tại hạ có thể thỉnh giáo cô nương không?- Đông Phương Ngọc Phong cười ôn nhu tiến lại gần chào hỏi.Ngân Giai híp mắt nguy hiểm. Vào phủ quỷ không biết thần không hay, tu vi này không thể coi thường.Hơn nữa, với nữ tử trong phủ Nhiếp Chính Vương không có nửa điểm nghi ngờ nàng là Vương phi hay thiếp thất sao?Nếu dám nói chuyện riêng thế này, đối thanh danh cả hai đều truyền ra không tốt.Lý do duy nhất, hắn đã điều tra nàng, có khi...biết cả thân thế nàng.Mặc kệ trước tiên hắn là ai, hẳn là muốn cùng nàng diễn trò tình ái cả đời nhất thế một đôi nhân rồi lợi dụng nàng, sau đó một cước đạp qua bên cưới tình nương đi?Hảo, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên bổn cô nương cùng diễn, cho những kẻ như ngươi trước một đòn phủ đầu.

Chương 7: Gặp Thái tử Nguyệt Thiên