Tác giả:

Thương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết…

Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc ÁmTác giả: Lovely Tân NhanTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhThương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết… Phiêu Tuyết quá mệt mỏi nên không phát hiện có người bện cạnh. Tuấn Lạc cũng lưu luyến chốc lát an tĩnh này, lẳng lặng nhìn Phiêu Tuyết.Hắn là đế vương, phải hy sinh quá nhiều thứ để giang sơn, con người tốt đẹp, để giữ ngôi vị hoàng đế, vậy chỉ có thể rũ bỏ Phiêu Tuyết.Hắn từ lâu đã không còn tức giận Phiêu Tuyết trong lòng có Mặc Duy Trúc, nhưng lại vì rất nhiều nguyên nhân khác mà không thể tiếp tục sủng ái nàng.Đế vương cần lực lượng của ai sẽ sủng ái phi tử nhà đó, hắn không nghĩ tới nàng lại đoạn tuyệt như vậy, lại vứt bỏ hắn mà đi. Nhưng hắn vẫn không thể buông được nàng, ngay cả khi nàng nhẫn tâm rời khỏi hắn.Hắn hiểu nàng không muốn chờ đợi, ngay cả một chút cũng không muốn chờ. Hai người rõ ràng yêu nhau nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tách ra.Ai nói đế vương không có trái tim? Đôi khi Tuấn Lạc ngơ ngác nghĩ, có phải hắn thật sự không có trái tim như vậy không? Thật ra là có a… Nếu không nơi này vì sao lại đau như vậy? Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim. Nếu không yêu cũng sẽ không giận dữ như vậy, nếu không yêu cũng sẽ không dao động trước ánh mắt khẩn cầu của nàng, nếu không yêu cũng sẽ không đêm khuya không ngủ mà chạy tới nơi này.(Ôi tình yêu của em >o     « Chương sauChương tiếp »Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.comNếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luậnĐừng nhậpLời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự.Số kí tự: 0Họ tên Email   + =

Phiêu Tuyết quá mệt mỏi nên không phát hiện có người bện cạnh.
Tuấn Lạc cũng lưu luyến chốc lát an
tĩnh này, lẳng lặng nhìn Phiêu Tuyết.

Hắn là đế vương, phải hy sinh quá
nhiều thứ để giang sơn, con người tốt đẹp, để giữ ngôi vị hoàng đế, vậy
chỉ có thể rũ bỏ Phiêu Tuyết.

Hắn từ lâu đã không còn tức giận Phiêu
Tuyết trong lòng có Mặc Duy Trúc, nhưng lại vì rất nhiều nguyên nhân
khác mà không thể tiếp tục sủng ái nàng.

Đế vương cần lực lượng của ai
sẽ sủng ái phi tử nhà đó, hắn không nghĩ tới nàng lại đoạn tuyệt như
vậy, lại vứt bỏ hắn mà đi.
Nhưng hắn vẫn không thể buông được
nàng, ngay cả khi nàng nhẫn tâm rời khỏi hắn.

Hắn hiểu nàng không muốn
chờ đợi, ngay cả một chút cũng không muốn chờ.
Hai người rõ ràng yêu nhau nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tách ra.

Ai nói đế vương không có trái tim? Đôi
khi Tuấn Lạc ngơ ngác nghĩ, có phải hắn thật sự không có trái tim như
vậy không? Thật ra là có a… Nếu không nơi này vì sao lại đau như vậy?
Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim.
Nếu không yêu cũng sẽ không giận dữ như vậy, nếu không yêu cũng sẽ không dao động trước ánh mắt khẩn cầu của
nàng, nếu không yêu cũng sẽ không đêm khuya không ngủ mà chạy tới nơi
này.

(Ôi tình yêu của em >o     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự.

Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc ÁmTác giả: Lovely Tân NhanTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhThương hoa thịnh thế thiên hạ chia làm ba phần, Đông Li, Phượng Thai, Cảnh Chiêu, ba quốc gia tồn tại, sóng yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Đương kim Thánh Thượng Đông Li quốc tên là Đông Phương Tuấn Lạc, đăng cơ khi mới bốn tuổi, nay mười chín. Mười lăm năm qua đều là Lũng Thái Hậu buông rèm chấp chính, năm nay là năm Thánh Thượng tuyển phi, trong Đông Li quốc nhất thời một màu đỏ thẫm, rực rỡ sắc màu. Trong phủ tể tướng Cố Hà Đông, vườn hoa chằng chịt, lầu các ao hồ quanh co khúc khuỷu, lúc này trong hoa viên nội đặt một chiếc bàn lớn, một đám người vây quanh, chỉ thấy cầm đầu là một nữ tử cực kỳ thanh khiết, một thân y phục màu vàng. Cố Phiêu Tuyết tay chống hông lớn tiếng quát to: “Nhanh đặt tiền, nhanh nhanh để mở. Tận dụng thời cơ, không nên để mất, ôi chao ~” Theo tiếng kêu to của nữ tử, chung quanh rất nhiều nắm tiền đồng cũng đặt tới. Cố Phiêu Tuyết thấy nhiều người cùng đặt cửa “Đại” như vậy, rất có phong thái gian thương cuống quít nói: “Quyết định đặt cửa này, quyết… Phiêu Tuyết quá mệt mỏi nên không phát hiện có người bện cạnh. Tuấn Lạc cũng lưu luyến chốc lát an tĩnh này, lẳng lặng nhìn Phiêu Tuyết.Hắn là đế vương, phải hy sinh quá nhiều thứ để giang sơn, con người tốt đẹp, để giữ ngôi vị hoàng đế, vậy chỉ có thể rũ bỏ Phiêu Tuyết.Hắn từ lâu đã không còn tức giận Phiêu Tuyết trong lòng có Mặc Duy Trúc, nhưng lại vì rất nhiều nguyên nhân khác mà không thể tiếp tục sủng ái nàng.Đế vương cần lực lượng của ai sẽ sủng ái phi tử nhà đó, hắn không nghĩ tới nàng lại đoạn tuyệt như vậy, lại vứt bỏ hắn mà đi. Nhưng hắn vẫn không thể buông được nàng, ngay cả khi nàng nhẫn tâm rời khỏi hắn.Hắn hiểu nàng không muốn chờ đợi, ngay cả một chút cũng không muốn chờ. Hai người rõ ràng yêu nhau nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tách ra.Ai nói đế vương không có trái tim? Đôi khi Tuấn Lạc ngơ ngác nghĩ, có phải hắn thật sự không có trái tim như vậy không? Thật ra là có a… Nếu không nơi này vì sao lại đau như vậy? Hắn đưa tay đặt lên vị trí trái tim. Nếu không yêu cũng sẽ không giận dữ như vậy, nếu không yêu cũng sẽ không dao động trước ánh mắt khẩn cầu của nàng, nếu không yêu cũng sẽ không đêm khuya không ngủ mà chạy tới nơi này.(Ôi tình yêu của em >o     « Chương sauChương tiếp »Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.comNếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luậnĐừng nhậpLời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự.Số kí tự: 0Họ tên Email   + =

Chương 138: Yêu giống như vỏ ốc, càng kéo càng nặng