Đau, đau đầu kinh khủng, cứ như có hàng vạn con kiến đang gặm đầu của mình vậy. Tạ Thiến nhíu mày, đau đớn rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng. Trần nhà màu lam, bóng đèn màu tím, đây không phải phòng cô. Đến bây giờ Tạ Thiến vẫn còn nhớ rõ tiếng phập phập khi con dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng cô, cùng với hình ảnh rực rỡ khi máu tươi trào ra. Dưới tình huống như vậy, dù cuối cùng lương tâm của Đổng Luân trỗi dậy, quay về đưa cô đi bệnh viện cấp cứu e rằng cũng không cứu lại được. Tạ Thiến đưa tay lên xoa cổ, nơi đó trơn mịn không có dấu vết gì, không có chút cảm giác đau đớn hay vết thương nào. Chuyện này là sao? Suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, Tạ Thiến mới chống tay ngồi dậy, bức tường kính đối diện phản chiếu toàn bộ hình dáng của cô hiện giờ. Đối với ảnh hậu Tạ Thiến mà nói, thì đây là ngoại hình của một cô gái hoàn toàn xa lạ. Ngũ quan xinh xắn đặt trên một khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, thuộc dạng người đẹp mà chỉ cần…
Chương 86-3: Toả sáng (3)
Lạc Thần Tái SinhTác giả: Cảnh Cửu ThiếuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐau, đau đầu kinh khủng, cứ như có hàng vạn con kiến đang gặm đầu của mình vậy. Tạ Thiến nhíu mày, đau đớn rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng. Trần nhà màu lam, bóng đèn màu tím, đây không phải phòng cô. Đến bây giờ Tạ Thiến vẫn còn nhớ rõ tiếng phập phập khi con dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng cô, cùng với hình ảnh rực rỡ khi máu tươi trào ra. Dưới tình huống như vậy, dù cuối cùng lương tâm của Đổng Luân trỗi dậy, quay về đưa cô đi bệnh viện cấp cứu e rằng cũng không cứu lại được. Tạ Thiến đưa tay lên xoa cổ, nơi đó trơn mịn không có dấu vết gì, không có chút cảm giác đau đớn hay vết thương nào. Chuyện này là sao? Suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, Tạ Thiến mới chống tay ngồi dậy, bức tường kính đối diện phản chiếu toàn bộ hình dáng của cô hiện giờ. Đối với ảnh hậu Tạ Thiến mà nói, thì đây là ngoại hình của một cô gái hoàn toàn xa lạ. Ngũ quan xinh xắn đặt trên một khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, thuộc dạng người đẹp mà chỉ cần… Đại Bảo nhìn Lâm Nhược nghiêm túc, tay nắm chặt túi nilon, nửa ngày mới nói "Không! Con sẽ bảo vệ mẹ!" Trong lòng đứa trẻ, mẹ là tất cả."Con trai ngoan!" Lâm Nhược cười"Mẹ, con không muốn nôn nữa!" Tiểu Bảo trả lại túi nilon.Lâm Nhược không nhận "Giữ đi! Con trai, con phải nhớ kỹ, khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cũng phải để lại cho mình đường lui. Cho dù đường lui đó có mãi mãi không bao giờ dùng tới"Đại Bảo nghiêm túc nghe nhớ kỹ những lời mẹ nói, mặc dù lời lẽ cao sâu cậu không thể hiểu thấu nhưng cậu có thời gian rất dài để học tập."Ai! Vẫn chỉ là đứa trẻ hai tuổi, nói lời này với con vẫn là quá sớm rồi!" Lâm Nhược nhìn con trai mình cười lắc đầu.Đại Bảo không phục, phồng mang trợn mắt "Mẹ, đừng khinh thường con! Con sẽ hiểu nó nhanh thôi!""Ha ha ha An Đạ Bảo, rốt cuộc con cũng có một điểm dễ thương nha, đừng có suốt ngày giống như ông già, rất nhàm chám nha!"Đại Bảo nản lòng, hình ảnh nghiêm túc quả mẹ duy trị được không lâu lắm.Xe chạy qua đường nhỏ, lại chạy qua cao tốc rốt cuộc cũng có thể thấy nhà bọn họ.Lâm Nhược dừng xe, Đại Bảo tự mở cửa đi xuống.Kim ở lầu hai thấy bọn họ trở về, nhanh chân chạy xuống."gâu gâu.." Kim vui thích cọ cọ Đại BảoĐại Bảo sờ đầu nó nói "Kim, Mặc Thúc đâu!"Kim ô ô hai tiếng, tai cụp xuống"Mẹ!" Đại Bảo quay đầu nhìn Lâm Nhược.Lâm Nhược bế Đại Bảo, mở cửa lên lầu một."Mặc tiểu ngốc!" Gõ cửa không tiếng đáp trả, Lâm Nhược mở cửa.Phòng Lâm Mặc, chăn gối gấp chỉnh tề. Lâm Nhược buông Đại Bảo, đưa tay vào trong chăn, lạnh, người đã rời giường từ lâu."Mẹ!" Đại Bảo cầm tờ giấy trên giường đưa cho Lâm NhượcBên trên chỉ có ba chữ, Đơn Từ Chức.Mặc tiểu ngốc cũng không biết đơn từ chức phải viết như thế nào, nên phía dưới ba chữ kia, vẽ hình vài cái bánh bao.Khi bọn họ bắt đầu mối quan hệ "thuê mướn" là bằng bánh bao, vậy khi từ chức cậu ta cũng vẽ bánh bao."Tên ngốc này!" Lâm Nhược tức đến không nói được gì, lấy di động gọi cho Mặc ngốc, máy truyện lại tiếng nói thanh thúy "Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp!"Mặc ngốc theo cô ba năm, nhưng Lâm Nhược ngoài trừ biết cậu ta là sát thủ ra thì chẳng biết gì thêm.Bây giờ Mặc ngốc đột ngột biến mất, di động cũng không họi được, Lâm Nhược cũng không biết đi đâu tìm cậu ta."Mẹ!" Đại Bảo cầm tay Lâm Nhược, cậu biết mặc dù mẹ bình thường hay khinh dễ Mặc thúc nhưng đã sớm đem chú ấy làm người thân từ lâu.Mặc thúc bây giờ gặp nguy hiểm, mẹ nhất định rất lo lắng.Lâm Nhược nắm tay con trai, bình tĩnh lại "Con trai, đi tập đàn đi. Mẹ có chuyện phải làm!""Con muốn ở với mẹ!" Đại Bảo mở to mắt nhìn Lâm Nhược.Lâm Nhược ngẫm lại, để Đại Bảo tiếp xúc với những chuyện này sớm cũng không có gì không tốt.Lâm Nhược gọi điện cho Miểu Âm, lần đầu không có ai bắt, gọi lại lần hai, lần ba mới có người nhận máy."Alo? Xin hỏi tìm chị Miểu Âm có chuyện gì không ạ? Chị ấy đang bận, lát nữa tôi sẽ nhắn chị ấy gọi lại ạ!" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Tiểu Lý.Lâm Nhược giật mình, tắt máy.Tiểu Lý nhìn điện thoại khó hiểu, gọi điện lại chẳng nói câu nào, hay là bạn trai của chị Miểu Âm.Tạ Lâm đẩy cửa phòng hóa trang đi vào "Sao vậy?""Có người gọi điện tìm chị Miểu Âm, em nhận máy mà lại chẳng nói gì"Tạ Lâm ánh mắt lóe lên "Không có gì đâu, chắc gọi nhầm số. Đợi Miểu Âm quay xong đi ăn khuya không?""Hôm nay không được rồi, em có một bữa tiệc sinh nhật. A Lâm, chị đi đi!""Em đừng chơi muộn quá, khi về chú ý an toàn!"Tạ Lâm cười thu đồ điLâm Nhược giả chết xuất ngoại, bạn bè trong nước chỉ có Miểu Âm, Tạ Lâm và Lâu Kiều biết. Còn người nhà có An gia Lâm gia và Tạ lão gia tử biết.Những người này đều có thể đảm bảo tuyệt đối không lộ ra tin tức.Miểu Âm bây giờ còn đang bận, hôm nay mới gọi cho cô ấy,chắc cũng không tra được tin tức có giá trt về Long Hội.Lâm Nhược nghiêm túc suy nghĩ rồi gọi cho An Tiệp.An Tiệp có thói quen nắm trong tay đại cục, đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô như Mặc ngốc, anh không thể không điều tra.Điện thoại vang lên hai tiếng, truyền đến tiếng nói "Bà xã!" Tiếng An Tiệp còn mang theo ngái ngủ.Nước M bây giờ là ban ngày, nhưng trong nước là tối khuya."An Tiệp, Mặc ngốc là người thế nào?"Hết chương 86.
Đại Bảo nhìn Lâm Nhược nghiêm túc, tay nắm chặt túi nilon, nửa ngày mới nói "Không! Con sẽ bảo vệ mẹ!" Trong lòng đứa trẻ, mẹ là tất cả.
"Con trai ngoan!" Lâm Nhược cười
"Mẹ, con không muốn nôn nữa!" Tiểu Bảo trả lại túi nilon.
Lâm Nhược không nhận "Giữ đi! Con trai, con phải nhớ kỹ, khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cũng phải để lại cho mình đường lui. Cho dù đường lui đó có mãi mãi không bao giờ dùng tới"
Đại Bảo nghiêm túc nghe nhớ kỹ những lời mẹ nói, mặc dù lời lẽ cao sâu cậu không thể hiểu thấu nhưng cậu có thời gian rất dài để học tập.
"Ai! Vẫn chỉ là đứa trẻ hai tuổi, nói lời này với con vẫn là quá sớm rồi!" Lâm Nhược nhìn con trai mình cười lắc đầu.
Đại Bảo không phục, phồng mang trợn mắt "Mẹ, đừng khinh thường con! Con sẽ hiểu nó nhanh thôi!"
"Ha ha ha An Đạ Bảo, rốt cuộc con cũng có một điểm dễ thương nha, đừng có suốt ngày giống như ông già, rất nhàm chám nha!"
Đại Bảo nản lòng, hình ảnh nghiêm túc quả mẹ duy trị được không lâu lắm.
Xe chạy qua đường nhỏ, lại chạy qua cao tốc rốt cuộc cũng có thể thấy nhà bọn họ.
Lâm Nhược dừng xe, Đại Bảo tự mở cửa đi xuống.
Kim ở lầu hai thấy bọn họ trở về, nhanh chân chạy xuống.
"gâu gâu.." Kim vui thích cọ cọ Đại Bảo
Đại Bảo sờ đầu nó nói "Kim, Mặc Thúc đâu!"
Kim ô ô hai tiếng, tai cụp xuống
"Mẹ!" Đại Bảo quay đầu nhìn Lâm Nhược.
Lâm Nhược bế Đại Bảo, mở cửa lên lầu một.
"Mặc tiểu ngốc!" Gõ cửa không tiếng đáp trả, Lâm Nhược mở cửa.
Phòng Lâm Mặc, chăn gối gấp chỉnh tề. Lâm Nhược buông Đại Bảo, đưa tay vào trong chăn, lạnh, người đã rời giường từ lâu.
"Mẹ!" Đại Bảo cầm tờ giấy trên giường đưa cho Lâm Nhược
Bên trên chỉ có ba chữ, Đơn Từ Chức.
Mặc tiểu ngốc cũng không biết đơn từ chức phải viết như thế nào, nên phía dưới ba chữ kia, vẽ hình vài cái bánh bao.
Khi bọn họ bắt đầu mối quan hệ "thuê mướn" là bằng bánh bao, vậy khi từ chức cậu ta cũng vẽ bánh bao.
"Tên ngốc này!" Lâm Nhược tức đến không nói được gì, lấy di động gọi cho Mặc ngốc, máy truyện lại tiếng nói thanh thúy "Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp!"
Mặc ngốc theo cô ba năm, nhưng Lâm Nhược ngoài trừ biết cậu ta là sát thủ ra thì chẳng biết gì thêm.
Bây giờ Mặc ngốc đột ngột biến mất, di động cũng không họi được, Lâm Nhược cũng không biết đi đâu tìm cậu ta.
"Mẹ!" Đại Bảo cầm tay Lâm Nhược, cậu biết mặc dù mẹ bình thường hay khinh dễ Mặc thúc nhưng đã sớm đem chú ấy làm người thân từ lâu.
Mặc thúc bây giờ gặp nguy hiểm, mẹ nhất định rất lo lắng.
Lâm Nhược nắm tay con trai, bình tĩnh lại "Con trai, đi tập đàn đi. Mẹ có chuyện phải làm!"
"Con muốn ở với mẹ!" Đại Bảo mở to mắt nhìn Lâm Nhược.
Lâm Nhược ngẫm lại, để Đại Bảo tiếp xúc với những chuyện này sớm cũng không có gì không tốt.
Lâm Nhược gọi điện cho Miểu Âm, lần đầu không có ai bắt, gọi lại lần hai, lần ba mới có người nhận máy.
"Alo? Xin hỏi tìm chị Miểu Âm có chuyện gì không ạ? Chị ấy đang bận, lát nữa tôi sẽ nhắn chị ấy gọi lại ạ!" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Tiểu Lý.
Lâm Nhược giật mình, tắt máy.
Tiểu Lý nhìn điện thoại khó hiểu, gọi điện lại chẳng nói câu nào, hay là bạn trai của chị Miểu Âm.
Tạ Lâm đẩy cửa phòng hóa trang đi vào "Sao vậy?"
"Có người gọi điện tìm chị Miểu Âm, em nhận máy mà lại chẳng nói gì"
Tạ Lâm ánh mắt lóe lên "Không có gì đâu, chắc gọi nhầm số. Đợi Miểu Âm quay xong đi ăn khuya không?"
"Hôm nay không được rồi, em có một bữa tiệc sinh nhật. A Lâm, chị đi đi!"
"Em đừng chơi muộn quá, khi về chú ý an toàn!"
Tạ Lâm cười thu đồ đi
Lâm Nhược giả chết xuất ngoại, bạn bè trong nước chỉ có Miểu Âm, Tạ Lâm và Lâu Kiều biết. Còn người nhà có An gia Lâm gia và Tạ lão gia tử biết.
Những người này đều có thể đảm bảo tuyệt đối không lộ ra tin tức.
Miểu Âm bây giờ còn đang bận, hôm nay mới gọi cho cô ấy,chắc cũng không tra được tin tức có giá trt về Long Hội.
Lâm Nhược nghiêm túc suy nghĩ rồi gọi cho An Tiệp.
An Tiệp có thói quen nắm trong tay đại cục, đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô như Mặc ngốc, anh không thể không điều tra.
Điện thoại vang lên hai tiếng, truyền đến tiếng nói "Bà xã!" Tiếng An Tiệp còn mang theo ngái ngủ.
Nước M bây giờ là ban ngày, nhưng trong nước là tối khuya.
"An Tiệp, Mặc ngốc là người thế nào?"
Hết chương 86.
Lạc Thần Tái SinhTác giả: Cảnh Cửu ThiếuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐau, đau đầu kinh khủng, cứ như có hàng vạn con kiến đang gặm đầu của mình vậy. Tạ Thiến nhíu mày, đau đớn rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn mờ mịt một lúc lâu mới dần trở nên rõ ràng. Trần nhà màu lam, bóng đèn màu tím, đây không phải phòng cô. Đến bây giờ Tạ Thiến vẫn còn nhớ rõ tiếng phập phập khi con dao gọt hoa quả đâm vào cổ họng cô, cùng với hình ảnh rực rỡ khi máu tươi trào ra. Dưới tình huống như vậy, dù cuối cùng lương tâm của Đổng Luân trỗi dậy, quay về đưa cô đi bệnh viện cấp cứu e rằng cũng không cứu lại được. Tạ Thiến đưa tay lên xoa cổ, nơi đó trơn mịn không có dấu vết gì, không có chút cảm giác đau đớn hay vết thương nào. Chuyện này là sao? Suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ, Tạ Thiến mới chống tay ngồi dậy, bức tường kính đối diện phản chiếu toàn bộ hình dáng của cô hiện giờ. Đối với ảnh hậu Tạ Thiến mà nói, thì đây là ngoại hình của một cô gái hoàn toàn xa lạ. Ngũ quan xinh xắn đặt trên một khuôn mặt trái xoan nhỏ xinh, thuộc dạng người đẹp mà chỉ cần… Đại Bảo nhìn Lâm Nhược nghiêm túc, tay nắm chặt túi nilon, nửa ngày mới nói "Không! Con sẽ bảo vệ mẹ!" Trong lòng đứa trẻ, mẹ là tất cả."Con trai ngoan!" Lâm Nhược cười"Mẹ, con không muốn nôn nữa!" Tiểu Bảo trả lại túi nilon.Lâm Nhược không nhận "Giữ đi! Con trai, con phải nhớ kỹ, khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cũng phải để lại cho mình đường lui. Cho dù đường lui đó có mãi mãi không bao giờ dùng tới"Đại Bảo nghiêm túc nghe nhớ kỹ những lời mẹ nói, mặc dù lời lẽ cao sâu cậu không thể hiểu thấu nhưng cậu có thời gian rất dài để học tập."Ai! Vẫn chỉ là đứa trẻ hai tuổi, nói lời này với con vẫn là quá sớm rồi!" Lâm Nhược nhìn con trai mình cười lắc đầu.Đại Bảo không phục, phồng mang trợn mắt "Mẹ, đừng khinh thường con! Con sẽ hiểu nó nhanh thôi!""Ha ha ha An Đạ Bảo, rốt cuộc con cũng có một điểm dễ thương nha, đừng có suốt ngày giống như ông già, rất nhàm chám nha!"Đại Bảo nản lòng, hình ảnh nghiêm túc quả mẹ duy trị được không lâu lắm.Xe chạy qua đường nhỏ, lại chạy qua cao tốc rốt cuộc cũng có thể thấy nhà bọn họ.Lâm Nhược dừng xe, Đại Bảo tự mở cửa đi xuống.Kim ở lầu hai thấy bọn họ trở về, nhanh chân chạy xuống."gâu gâu.." Kim vui thích cọ cọ Đại BảoĐại Bảo sờ đầu nó nói "Kim, Mặc Thúc đâu!"Kim ô ô hai tiếng, tai cụp xuống"Mẹ!" Đại Bảo quay đầu nhìn Lâm Nhược.Lâm Nhược bế Đại Bảo, mở cửa lên lầu một."Mặc tiểu ngốc!" Gõ cửa không tiếng đáp trả, Lâm Nhược mở cửa.Phòng Lâm Mặc, chăn gối gấp chỉnh tề. Lâm Nhược buông Đại Bảo, đưa tay vào trong chăn, lạnh, người đã rời giường từ lâu."Mẹ!" Đại Bảo cầm tờ giấy trên giường đưa cho Lâm NhượcBên trên chỉ có ba chữ, Đơn Từ Chức.Mặc tiểu ngốc cũng không biết đơn từ chức phải viết như thế nào, nên phía dưới ba chữ kia, vẽ hình vài cái bánh bao.Khi bọn họ bắt đầu mối quan hệ "thuê mướn" là bằng bánh bao, vậy khi từ chức cậu ta cũng vẽ bánh bao."Tên ngốc này!" Lâm Nhược tức đến không nói được gì, lấy di động gọi cho Mặc ngốc, máy truyện lại tiếng nói thanh thúy "Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp!"Mặc ngốc theo cô ba năm, nhưng Lâm Nhược ngoài trừ biết cậu ta là sát thủ ra thì chẳng biết gì thêm.Bây giờ Mặc ngốc đột ngột biến mất, di động cũng không họi được, Lâm Nhược cũng không biết đi đâu tìm cậu ta."Mẹ!" Đại Bảo cầm tay Lâm Nhược, cậu biết mặc dù mẹ bình thường hay khinh dễ Mặc thúc nhưng đã sớm đem chú ấy làm người thân từ lâu.Mặc thúc bây giờ gặp nguy hiểm, mẹ nhất định rất lo lắng.Lâm Nhược nắm tay con trai, bình tĩnh lại "Con trai, đi tập đàn đi. Mẹ có chuyện phải làm!""Con muốn ở với mẹ!" Đại Bảo mở to mắt nhìn Lâm Nhược.Lâm Nhược ngẫm lại, để Đại Bảo tiếp xúc với những chuyện này sớm cũng không có gì không tốt.Lâm Nhược gọi điện cho Miểu Âm, lần đầu không có ai bắt, gọi lại lần hai, lần ba mới có người nhận máy."Alo? Xin hỏi tìm chị Miểu Âm có chuyện gì không ạ? Chị ấy đang bận, lát nữa tôi sẽ nhắn chị ấy gọi lại ạ!" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Tiểu Lý.Lâm Nhược giật mình, tắt máy.Tiểu Lý nhìn điện thoại khó hiểu, gọi điện lại chẳng nói câu nào, hay là bạn trai của chị Miểu Âm.Tạ Lâm đẩy cửa phòng hóa trang đi vào "Sao vậy?""Có người gọi điện tìm chị Miểu Âm, em nhận máy mà lại chẳng nói gì"Tạ Lâm ánh mắt lóe lên "Không có gì đâu, chắc gọi nhầm số. Đợi Miểu Âm quay xong đi ăn khuya không?""Hôm nay không được rồi, em có một bữa tiệc sinh nhật. A Lâm, chị đi đi!""Em đừng chơi muộn quá, khi về chú ý an toàn!"Tạ Lâm cười thu đồ điLâm Nhược giả chết xuất ngoại, bạn bè trong nước chỉ có Miểu Âm, Tạ Lâm và Lâu Kiều biết. Còn người nhà có An gia Lâm gia và Tạ lão gia tử biết.Những người này đều có thể đảm bảo tuyệt đối không lộ ra tin tức.Miểu Âm bây giờ còn đang bận, hôm nay mới gọi cho cô ấy,chắc cũng không tra được tin tức có giá trt về Long Hội.Lâm Nhược nghiêm túc suy nghĩ rồi gọi cho An Tiệp.An Tiệp có thói quen nắm trong tay đại cục, đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô như Mặc ngốc, anh không thể không điều tra.Điện thoại vang lên hai tiếng, truyền đến tiếng nói "Bà xã!" Tiếng An Tiệp còn mang theo ngái ngủ.Nước M bây giờ là ban ngày, nhưng trong nước là tối khuya."An Tiệp, Mặc ngốc là người thế nào?"Hết chương 86.