Chú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm…

Chương 25: Truyền thuyết xóm miễu

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ XanhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Ngôn TìnhChú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm… Chú Đàn im lặng nghe tôi thuật lại những gì thằng Sơn nói. Cho đến khi tôi kể xong, chú vẫn không hé môi một tiếng nào.- Thằng Sơn nói xạo phải không chú? - Tôi bối rối nhìn chú, ngập ngừng lên tiếng.Tôi hỏi và thấy chú vẫn đang nhìn đi đâu đó ngoài trời. Có lúc tôi ngờ ngợ không biết chú có nghe thấy câu hỏi của tôi không.Lâu thật lâu chú mới tặc lưỡi đáp:- Bạn con nói đúng đó, con.- Đúng là sao, chú? - Tôi sửng sốt hỏi lại, vẫn không tin vào tai mình dù tôi nghĩ tôi nghe rất rõ.Chú Đàn đặt tay lên vai tôi và thở hắt ra:- Đúng là ở xóm Miễu có một con cọp thành tinh. Tụi con đừng bao giờ đi về phía đó.Thằng Tường ngồi cạnh, vọt miệng:- Vậy sao trước nay chú không nói cho tụi con biết?- Tại vì chú nghĩ tụi con không có việc gì phải đến xóm Miễu.- Con cọp đó biết nghe tiếng người thật hả chú? - Tường lại hỏi.- Ờ, con cọp a chân đó tinh ranh lắm. Chuyện này rất nhiều người biết.Ánh mắt chú Đàn đi qua đi lại giữa tôi và Tường, vẻ mặt chú đột nhiên nghiêm trang:- Tụi con nhớ lại xem. Có phải trẻ con làng mình xưa nay không đứa nào đi xuống xóm Miễu.Tôi níu tay chú Đàn:- Ba mẹ tụi nó không cho đi hả, chú?- Ờ, tụi nó đi đâu thì đi, nhưng xuống xóm Miễu là bị cấm ngặt.Chú Đàn không gạt tôi. Hôm sau đến lớp, tôi vờ hỏi con Mận:- Mận này! Ngày mai mày đi xuống xóm Miễu chơi với tao không?- Eo ôi, mình không dám đâu. Xuống đó cho cọp ăn thịt à? - Con Mận vừa nói vừa rụt cổ.Tôi rủ con Xin, con Xin cũng lắc đầu nguây nguẩy:- Mình không đi đâu. Mình sợ lắm.Tôi giả bộ khờ:- Sợ gì cơ?- Ma cọp.- Ai bảo mày ở xóm Miễu có ma cọp?- Ba mình bảo.Nó thè lưỡi:- Mình mà léng phéng xuống đó, ba mình đánh cho bét đít.Con Xin đem ba nó ra làm bằng chứng, tôi không thể không tin.Tôi gật đầu:- Ờ, ba mày đã nói vậy thì ngày mai tao cũng ở nhà luôn.

Chú Đàn im lặng nghe tôi thuật lại những gì thằng Sơn nói. Cho đến khi tôi kể xong, chú vẫn không hé môi một tiếng nào.

- Thằng Sơn nói xạo phải không chú? - Tôi bối rối nhìn chú, ngập ngừng lên tiếng.

Tôi hỏi và thấy chú vẫn đang nhìn đi đâu đó ngoài trời. Có lúc tôi ngờ ngợ không biết chú có nghe thấy câu hỏi của tôi không.

Lâu thật lâu chú mới tặc lưỡi đáp:

- Bạn con nói đúng đó, con.

- Đúng là sao, chú? - Tôi sửng sốt hỏi lại, vẫn không tin vào tai mình dù tôi nghĩ tôi nghe rất rõ.

Chú Đàn đặt tay lên vai tôi và thở hắt ra:

- Đúng là ở xóm Miễu có một con cọp thành tinh. Tụi con đừng bao giờ đi về phía đó.

Thằng Tường ngồi cạnh, vọt miệng:

- Vậy sao trước nay chú không nói cho tụi con biết?

- Tại vì chú nghĩ tụi con không có việc gì phải đến xóm Miễu.

- Con cọp đó biết nghe tiếng người thật hả chú? - Tường lại hỏi.

- Ờ, con cọp a chân đó tinh ranh lắm. Chuyện này rất nhiều người biết.

Ánh mắt chú Đàn đi qua đi lại giữa tôi và Tường, vẻ mặt chú đột nhiên nghiêm trang:

- Tụi con nhớ lại xem. Có phải trẻ con làng mình xưa nay không đứa nào đi xuống xóm Miễu.

Tôi níu tay chú Đàn:

- Ba mẹ tụi nó không cho đi hả, chú?

- Ờ, tụi nó đi đâu thì đi, nhưng xuống xóm Miễu là bị cấm ngặt.

Chú Đàn không gạt tôi. Hôm sau đến lớp, tôi vờ hỏi con Mận:

- Mận này! Ngày mai mày đi xuống xóm Miễu chơi với tao không?

- Eo ôi, mình không dám đâu. Xuống đó cho cọp ăn thịt à? - Con Mận vừa nói vừa rụt cổ.

Tôi rủ con Xin, con Xin cũng lắc đầu nguây nguẩy:

- Mình không đi đâu. Mình sợ lắm.

Tôi giả bộ khờ:

- Sợ gì cơ?

- Ma cọp.

- Ai bảo mày ở xóm Miễu có ma cọp?

- Ba mình bảo.

Nó thè lưỡi:

- Mình mà léng phéng xuống đó, ba mình đánh cho bét đít.

Con Xin đem ba nó ra làm bằng chứng, tôi không thể không tin.

Tôi gật đầu:

- Ờ, ba mày đã nói vậy thì ngày mai tao cũng ở nhà luôn.

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ XanhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Ngôn TìnhChú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm… Chú Đàn im lặng nghe tôi thuật lại những gì thằng Sơn nói. Cho đến khi tôi kể xong, chú vẫn không hé môi một tiếng nào.- Thằng Sơn nói xạo phải không chú? - Tôi bối rối nhìn chú, ngập ngừng lên tiếng.Tôi hỏi và thấy chú vẫn đang nhìn đi đâu đó ngoài trời. Có lúc tôi ngờ ngợ không biết chú có nghe thấy câu hỏi của tôi không.Lâu thật lâu chú mới tặc lưỡi đáp:- Bạn con nói đúng đó, con.- Đúng là sao, chú? - Tôi sửng sốt hỏi lại, vẫn không tin vào tai mình dù tôi nghĩ tôi nghe rất rõ.Chú Đàn đặt tay lên vai tôi và thở hắt ra:- Đúng là ở xóm Miễu có một con cọp thành tinh. Tụi con đừng bao giờ đi về phía đó.Thằng Tường ngồi cạnh, vọt miệng:- Vậy sao trước nay chú không nói cho tụi con biết?- Tại vì chú nghĩ tụi con không có việc gì phải đến xóm Miễu.- Con cọp đó biết nghe tiếng người thật hả chú? - Tường lại hỏi.- Ờ, con cọp a chân đó tinh ranh lắm. Chuyện này rất nhiều người biết.Ánh mắt chú Đàn đi qua đi lại giữa tôi và Tường, vẻ mặt chú đột nhiên nghiêm trang:- Tụi con nhớ lại xem. Có phải trẻ con làng mình xưa nay không đứa nào đi xuống xóm Miễu.Tôi níu tay chú Đàn:- Ba mẹ tụi nó không cho đi hả, chú?- Ờ, tụi nó đi đâu thì đi, nhưng xuống xóm Miễu là bị cấm ngặt.Chú Đàn không gạt tôi. Hôm sau đến lớp, tôi vờ hỏi con Mận:- Mận này! Ngày mai mày đi xuống xóm Miễu chơi với tao không?- Eo ôi, mình không dám đâu. Xuống đó cho cọp ăn thịt à? - Con Mận vừa nói vừa rụt cổ.Tôi rủ con Xin, con Xin cũng lắc đầu nguây nguẩy:- Mình không đi đâu. Mình sợ lắm.Tôi giả bộ khờ:- Sợ gì cơ?- Ma cọp.- Ai bảo mày ở xóm Miễu có ma cọp?- Ba mình bảo.Nó thè lưỡi:- Mình mà léng phéng xuống đó, ba mình đánh cho bét đít.Con Xin đem ba nó ra làm bằng chứng, tôi không thể không tin.Tôi gật đầu:- Ờ, ba mày đã nói vậy thì ngày mai tao cũng ở nhà luôn.

Chương 25: Truyền thuyết xóm miễu