Chú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm…
Chương 45: Tin vui của con Mận
Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ XanhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Ngôn TìnhChú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm… Chuyện thằng Sơn suýt bị con trâu nhà ông Tư Cang húc đổ ruột rốt lại chỉ là tin vui đối với tôi.Thằng Tường và con Mận đón nhận tin đó một cách thản nhiên, pha chút tò mò. Con Mận không biết thằng Sơn từng nuôi ý đồ đen tối đối với nó. Tường cũng thế, sau khi dọa thằng Sơn chết khiếp, nó xem như đã trả được thù cho tôi, không bận tâm mảy may đến thằng du côn này nữa.Tin tức mà cả ba đứa tôi cùng vui hóa ra là tin do mẹ tôi đem về từ ngoài huyện.Tin vui đó tôi có thể đọc thấy ngay trên vẻ mặt tươi hơn hớn của mẹ tôi khi bà xách giỏ bước qua ngưỡng cửa.- Mận ơi, Mận! - Bà đặt mình xuống ghế, tháo chiếc nón lá ra cầm tay quạt lấy quạt để, miệng kêu rối rít.- Dạ.Con Mận quýnh quíu chạy ra, dường như nó linh cảm được những điều mẹ tôi sắp nói ra cực kỳ quan trọng đối với nó.- Mẹ con sắp được thả rồi.Giống như mẹ tôi vừa liệng ra một quả bom. Tôi, con Mận và thằng Tường đều nhảy dựng lên.- Ôi, thiệt không cô? - Con Mận gần như rên lên, nó phải vịn tay vào cạnh bàn cho khỏi ngã.- Thiệt. Cô nghe nói bên công an người ta bảo những mẩu xương tìm thấy trên căn gác không phải là xương người.- Không phải là xương người? Như vậy là ba con còn sống sao? - Con Mận mếu máo hỏi, mừng rỡ, ngây ngô, nước mắt chảy vòng quanh.- Ờ, - Mẹ tôi gật đầu - nếu những mẩu xương người ta nhặt được không phải là xương người thì rõ ràng là ba con chưa chết.- Thế ba con đâu?Con Mận tròn mắt nhìn mẹ tôi, làm như mẹ tôi dĩ nhiên phải biết câu trả lời.- Điều đó thì cô không biết.Mẹ tôi thở dài, rồi bà vui vẻ nói thêm trước khi xách giỏ đồ chợ xuống bếp:- Nếu ba con còn sống thì sớm muộn gì con cũng gặp lại ba con mà.Tôi có hàng mớ câu hỏi trong đầu nhưng cố ép mình dán kín miệng lại. Con Mận đang vui sướng, tôi không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của nó.Tôi chỉ mở miệng khi mẹ tôi đã không còn ở đó:- Mận nè.- Gì hở Thiều? - Con Mận quay nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, vẻ hân hoan còn rạng ngời trên mặt nó.Tôi đưa tay gãi gáy:- Con Vện của mày ấy mà?- Con Vện sao?- Mày bảo nó chết cách đây một tuần phải không?- Ờ.- Thế xác nó đâu?- Mình chôn chỗ bụi chuối sau hè.Nói xong, con Mận mở to mắt ngạc nhiên:- Thiều hỏi chuyện này chi vậy?Tôi nuốt nước bọt:- Tao nghi xác con Vện không còn ở chỗ cũ.
Chuyện thằng Sơn suýt bị con trâu nhà ông Tư Cang húc đổ ruột rốt lại chỉ là tin vui đối với tôi.
Thằng Tường và con Mận đón nhận tin đó một cách thản nhiên, pha chút tò mò. Con Mận không biết thằng Sơn từng nuôi ý đồ đen tối đối với nó. Tường cũng thế, sau khi dọa thằng Sơn chết khiếp, nó xem như đã trả được thù cho tôi, không bận tâm mảy may đến thằng du côn này nữa.
Tin tức mà cả ba đứa tôi cùng vui hóa ra là tin do mẹ tôi đem về từ ngoài huyện.
Tin vui đó tôi có thể đọc thấy ngay trên vẻ mặt tươi hơn hớn của mẹ tôi khi bà xách giỏ bước qua ngưỡng cửa.
- Mận ơi, Mận! - Bà đặt mình xuống ghế, tháo chiếc nón lá ra cầm tay quạt lấy quạt để, miệng kêu rối rít.
- Dạ.
Con Mận quýnh quíu chạy ra, dường như nó linh cảm được những điều mẹ tôi sắp nói ra cực kỳ quan trọng đối với nó.
- Mẹ con sắp được thả rồi.
Giống như mẹ tôi vừa liệng ra một quả bom. Tôi, con Mận và thằng Tường đều nhảy dựng lên.
- Ôi, thiệt không cô? - Con Mận gần như rên lên, nó phải vịn tay vào cạnh bàn cho khỏi ngã.
- Thiệt. Cô nghe nói bên công an người ta bảo những mẩu xương tìm thấy trên căn gác không phải là xương người.
- Không phải là xương người? Như vậy là ba con còn sống sao? - Con Mận mếu máo hỏi, mừng rỡ, ngây ngô, nước mắt chảy vòng quanh.
- Ờ, - Mẹ tôi gật đầu - nếu những mẩu xương người ta nhặt được không phải là xương người thì rõ ràng là ba con chưa chết.
- Thế ba con đâu?
Con Mận tròn mắt nhìn mẹ tôi, làm như mẹ tôi dĩ nhiên phải biết câu trả lời.
- Điều đó thì cô không biết.
Mẹ tôi thở dài, rồi bà vui vẻ nói thêm trước khi xách giỏ đồ chợ xuống bếp:
- Nếu ba con còn sống thì sớm muộn gì con cũng gặp lại ba con mà.
Tôi có hàng mớ câu hỏi trong đầu nhưng cố ép mình dán kín miệng lại. Con Mận đang vui sướng, tôi không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của nó.
Tôi chỉ mở miệng khi mẹ tôi đã không còn ở đó:
- Mận nè.
- Gì hở Thiều? - Con Mận quay nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, vẻ hân hoan còn rạng ngời trên mặt nó.
Tôi đưa tay gãi gáy:
- Con Vện của mày ấy mà?
- Con Vện sao?
- Mày bảo nó chết cách đây một tuần phải không?
- Ờ.
- Thế xác nó đâu?
- Mình chôn chỗ bụi chuối sau hè.
Nói xong, con Mận mở to mắt ngạc nhiên:
- Thiều hỏi chuyện này chi vậy?
Tôi nuốt nước bọt:
- Tao nghi xác con Vện không còn ở chỗ cũ.
Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ XanhTác giả: Nguyễn Nhật ÁnhTruyện Ngôn TìnhChú Đàn bảo tôi: - Con xòe tay ra cho chú xem nào! Tôi co những ngón tay lại, nắm thật chặt và giấu ra sau lưng: - Tay con sạch cơ mà. Hồi sáng con đã rửa tay rồi. Chú Đàn phì cười: - Chú có định khám tay con đâu. Con xòe tay ra để chú xem con có mấy cái hoa tay thôi. Đằng sau lưng, hai bàn tay tôi lỏng đi. Tôi chìa bàn tay trái ra trước mặt chú Đàn, thắc mắc: - Hoa tay là gì hở chú? Chú Đàn dựng mắt nhìn tôi: - Con lớn từng này rồi mà không biết hoa tay là gì à? Chú cầm lấy bàn tay tôi, chậm rãi giải thích: - Hoa tay là những vân tay hình tròn ở đầu mỗi ngón tay. Hoa tay càng nhiều thì vẽ càng đẹp. Nếu con có mười cái hoa tay, con sẽ vẽ đẹp nhất lớp. Con viết chữ cũng đẹp nhất lớp. Tôi hồi hộp nhìn chú Đàn săm soi từng ngón tay tôi. Có cảm giác như chú đang nghiên cứu những chiếc gân lá trên năm chiếc lá. Tôi nín thở, hỏi: - Con có mấy cái hoa tay hả chú? Chú Đàn lắc đầu, thất vọng: - Chẳng có cái nào hết. Tôi lặp lại, buồn rười rượi: - Chẳng có cái nào hết. Trong một giây, tôi cảm… Chuyện thằng Sơn suýt bị con trâu nhà ông Tư Cang húc đổ ruột rốt lại chỉ là tin vui đối với tôi.Thằng Tường và con Mận đón nhận tin đó một cách thản nhiên, pha chút tò mò. Con Mận không biết thằng Sơn từng nuôi ý đồ đen tối đối với nó. Tường cũng thế, sau khi dọa thằng Sơn chết khiếp, nó xem như đã trả được thù cho tôi, không bận tâm mảy may đến thằng du côn này nữa.Tin tức mà cả ba đứa tôi cùng vui hóa ra là tin do mẹ tôi đem về từ ngoài huyện.Tin vui đó tôi có thể đọc thấy ngay trên vẻ mặt tươi hơn hớn của mẹ tôi khi bà xách giỏ bước qua ngưỡng cửa.- Mận ơi, Mận! - Bà đặt mình xuống ghế, tháo chiếc nón lá ra cầm tay quạt lấy quạt để, miệng kêu rối rít.- Dạ.Con Mận quýnh quíu chạy ra, dường như nó linh cảm được những điều mẹ tôi sắp nói ra cực kỳ quan trọng đối với nó.- Mẹ con sắp được thả rồi.Giống như mẹ tôi vừa liệng ra một quả bom. Tôi, con Mận và thằng Tường đều nhảy dựng lên.- Ôi, thiệt không cô? - Con Mận gần như rên lên, nó phải vịn tay vào cạnh bàn cho khỏi ngã.- Thiệt. Cô nghe nói bên công an người ta bảo những mẩu xương tìm thấy trên căn gác không phải là xương người.- Không phải là xương người? Như vậy là ba con còn sống sao? - Con Mận mếu máo hỏi, mừng rỡ, ngây ngô, nước mắt chảy vòng quanh.- Ờ, - Mẹ tôi gật đầu - nếu những mẩu xương người ta nhặt được không phải là xương người thì rõ ràng là ba con chưa chết.- Thế ba con đâu?Con Mận tròn mắt nhìn mẹ tôi, làm như mẹ tôi dĩ nhiên phải biết câu trả lời.- Điều đó thì cô không biết.Mẹ tôi thở dài, rồi bà vui vẻ nói thêm trước khi xách giỏ đồ chợ xuống bếp:- Nếu ba con còn sống thì sớm muộn gì con cũng gặp lại ba con mà.Tôi có hàng mớ câu hỏi trong đầu nhưng cố ép mình dán kín miệng lại. Con Mận đang vui sướng, tôi không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của nó.Tôi chỉ mở miệng khi mẹ tôi đã không còn ở đó:- Mận nè.- Gì hở Thiều? - Con Mận quay nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, vẻ hân hoan còn rạng ngời trên mặt nó.Tôi đưa tay gãi gáy:- Con Vện của mày ấy mà?- Con Vện sao?- Mày bảo nó chết cách đây một tuần phải không?- Ờ.- Thế xác nó đâu?- Mình chôn chỗ bụi chuối sau hè.Nói xong, con Mận mở to mắt ngạc nhiên:- Thiều hỏi chuyện này chi vậy?Tôi nuốt nước bọt:- Tao nghi xác con Vện không còn ở chỗ cũ.