Tác giả:

Anh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phản ứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháo nhác tội nghiệp. Đúng lúc anh nhìn ra, ai đó động vào cánh cửa phòng khiến nó kêu cọt kẹt và hé rộng thêm một chút. Cô ngẩng lên, ngoái nhìn vào phòng một tích tắc rồi lại cúi xuống lật lật tập hồ sơ. Ngay khoảnh khắc ấy, bên trong căn phòng bật điều hoà 18 độ, anh cảm thấy có một ngọn nến nhỏ vừa được thắp lên trước mắt. Giờ đây, cô đang cố ngồi thẳng lưng và mỉm cười với những người ngồi sau bàn, trong đó có anh. Nụ cười không mấy tự nhiên và gò má không mấy hồng hào của cô tố cáo hai điều: Cô hồi hộp với cuộc phỏng vấn và cô đã nhận ra anh. Đáp trả ánh mắt khó tả của cô bằng một cái nhìn thờ ơ như không hề quen biết, anh im lặng lướt mắt qua những dòng chữ trong CV. “Graded during the whole English – Vietnamese translation course with the average mark of 7.5″, “…

Chương 4

Để Hôn Em Lần NữaTác giả: Trần TrangTruyện Ngôn TìnhAnh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phản ứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháo nhác tội nghiệp. Đúng lúc anh nhìn ra, ai đó động vào cánh cửa phòng khiến nó kêu cọt kẹt và hé rộng thêm một chút. Cô ngẩng lên, ngoái nhìn vào phòng một tích tắc rồi lại cúi xuống lật lật tập hồ sơ. Ngay khoảnh khắc ấy, bên trong căn phòng bật điều hoà 18 độ, anh cảm thấy có một ngọn nến nhỏ vừa được thắp lên trước mắt. Giờ đây, cô đang cố ngồi thẳng lưng và mỉm cười với những người ngồi sau bàn, trong đó có anh. Nụ cười không mấy tự nhiên và gò má không mấy hồng hào của cô tố cáo hai điều: Cô hồi hộp với cuộc phỏng vấn và cô đã nhận ra anh. Đáp trả ánh mắt khó tả của cô bằng một cái nhìn thờ ơ như không hề quen biết, anh im lặng lướt mắt qua những dòng chữ trong CV. “Graded during the whole English – Vietnamese translation course with the average mark of 7.5″, “… Cô đã chuẩn bị rất kỹ để gặp anh ta, nhưng là gặp trong văn phòng sáng choang đầy người chứ không phải trên lối thang bộ vắng vẻ với một chút nắng sớm len vào qua lớp kính cáu bụi thế này. Lúc nghe tiếng chân bước vội vã phía sau, cô thậm chí còn thấy vui vui, nghĩ đến cảnh mình mỉm cười thông cảm với một nhân viên nào đó ở cùng hoặc gần tầng cô làm, đang hớt hải vì đến muộn. Cô đã đi nép vào một bên và chuẩn bị sẵn mấy lời chào hỏi, phòng trường hợp người đó bắt chuyện. Nhưng khi người đó lên gần đến nơi, ngay cả một nụ cười xã giao cô cũng phải khó khăn lắm mới nặn ra được.- Hi there!Anh thầm cảm ơn xứ sở sương mù, nếu không có câu chào theo đúng nghĩa là chào của họ, anh sẽ thành thằng ngốc với một câu hỏi han vớ vẩn kiểu như “không đi thang máy à?”.- Anh không đi thang máy ạ? – Cô dừng hẳn lại, luống cuống nghiêng người lễ phép như trong phim Hàn Quốc và hỏi anh đúng cái câu vớ vẩn mà anh vừa nghĩ đến.Nếu ngẩng lên sớm hơn một giây, cô sẽ thấy anh phì cười. Nhưng là nhân viên, lại trong ngày đầu thử việc, cô nghĩ mình nên cúi xuống ngắm mặt đá lát cầu thang cho đến khi sếp đi qua, và đã làm đúng như vậy. Chỉ có điều, sếp của cô có vẻ không giống sếp trong phim Hàn Quốc. Thay vì vênh mặt đi thẳng một lèo như thể việc cô đứng chào ở đây là đương nhiên, anh đi qua chỗ cô, bước lừng khừng vài bậc rồi dừng hẳn lại, ngoái nhìn.Nắng sớm đang hắt lên vạt áo cô làm cả góc cầu thang trống trải nơi cô đứng tràn một màu vàng rực của cánh hoa hướng dương. Theo những bước chân có phần rụt rè của cô, sắc hoa hướng dương trong không khí di chuyển dần về phía anh. Anh nắm dây mũ bảo hiểm chặt hơn, cố giữ giọng mình thật bình thản:- Hình như em cao lên hả Quỳnh?Cô suýt nữa thì bước hụt khi nghe câu hỏi tỉnh bơ như một đòn tấn công trực diện nhưng bất ngờ này. Chỉ còn cách nhau hai bậc, cô không thể không ngước mắt, đối mặt với anh ta.- Anh vẫn nhận ra… ừm… ra tôi à? – cô hỏi với vẻ thẳng thắn nhưng không tránh khỏi run rẩy.- Ừ, từ hôm phỏng vấn tôi đã biết rồi. Tôi còn hỏi em một câu về chuyện này mà.- Tôi tưởng đấy chỉ là câu phỏng vấn bình thường.- Em tưởng thế thật hả? – anh nheo mắt, không để ý rằng cử chỉ của mình làm tim ai đó đập mạnh.- Vâng – cô lảng tránh ánh mắt gây rối loạn cả hệ tuần hoàn lẫn hệ hô hấp kia bằng cách đi vượt lên trên.- Tưởng thế mà em trả lời… hay nhỉ!- Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi – cô nói mà không ngoảnh lại.Cánh cửa dẫn vào tầng sáu chỉ còn cách hai người già nửa vế thang nữa. Anh sải bước hai bậc một lên song song với cô, nói bằng giọng trầm ấm, gần như thì thầm:- Lẽ ra, em nên trả lời trung thực hơn nữa, rằng ở đây có người đã từng hôn em.

Cô đã chuẩn bị rất kỹ để gặp anh ta, nhưng là gặp trong văn phòng sáng
choang đầy người chứ không phải trên lối thang bộ vắng vẻ với một chút
nắng sớm len vào qua lớp kính cáu bụi thế này. Lúc nghe tiếng chân bước
vội vã phía sau, cô thậm chí còn thấy vui vui, nghĩ đến cảnh mình mỉm
cười thông cảm với một nhân viên nào đó ở cùng hoặc gần tầng cô làm,
đang hớt hải vì đến muộn. Cô đã đi nép vào một bên và chuẩn bị sẵn mấy
lời chào hỏi, phòng trường hợp người đó bắt chuyện. Nhưng khi người đó
lên gần đến nơi, ngay cả một nụ cười xã giao cô cũng phải khó khăn lắm
mới nặn ra được.

- Hi there!

Anh thầm cảm ơn xứ sở sương mù, nếu không có câu chào theo đúng nghĩa là chào của họ, anh sẽ thành thằng ngốc với một câu hỏi han vớ vẩn kiểu
như “không đi thang máy à?”.

- Anh không đi thang máy ạ? – Cô dừng hẳn lại, luống cuống nghiêng người lễ phép như trong phim Hàn Quốc và hỏi anh đúng cái câu vớ vẩn mà anh
vừa nghĩ đến.

Nếu ngẩng lên sớm hơn một giây, cô sẽ thấy anh phì cười. Nhưng là nhân
viên, lại trong ngày đầu thử việc, cô nghĩ mình nên cúi xuống ngắm mặt
đá lát cầu thang cho đến khi sếp đi qua, và đã làm đúng như vậy. Chỉ có
điều, sếp của cô có vẻ không giống sếp trong phim Hàn Quốc. Thay vì vênh mặt đi thẳng một lèo như thể việc cô đứng chào ở đây là đương nhiên,
anh đi qua chỗ cô, bước lừng khừng vài bậc rồi dừng hẳn lại, ngoái nhìn.

Nắng sớm đang hắt lên vạt áo cô làm cả góc cầu thang trống trải nơi cô
đứng tràn một màu vàng rực của cánh hoa hướng dương. Theo những bước
chân có phần rụt rè của cô, sắc hoa hướng dương trong không khí di
chuyển dần về phía anh. Anh nắm dây mũ bảo hiểm chặt hơn, cố giữ giọng
mình thật bình thản:

- Hình như em cao lên hả Quỳnh?

Cô suýt nữa thì bước hụt khi nghe câu hỏi tỉnh bơ như một đòn tấn công
trực diện nhưng bất ngờ này. Chỉ còn cách nhau hai bậc, cô không thể
không ngước mắt, đối mặt với anh ta.

- Anh vẫn nhận ra… ừm… ra tôi à? – cô hỏi với vẻ thẳng thắn nhưng không tránh khỏi run rẩy.

- Ừ, từ hôm phỏng vấn tôi đã biết rồi. Tôi còn hỏi em một câu về chuyện này mà.

- Tôi tưởng đấy chỉ là câu phỏng vấn bình thường.

- Em tưởng thế thật hả? – anh nheo mắt, không để ý rằng cử chỉ của mình làm tim ai đó đập mạnh.

- Vâng – cô lảng tránh ánh mắt gây rối loạn cả hệ tuần hoàn lẫn hệ hô hấp kia bằng cách đi vượt lên trên.

- Tưởng thế mà em trả lời… hay nhỉ!

- Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi – cô nói mà không ngoảnh lại.

Cánh cửa dẫn vào tầng sáu chỉ còn cách hai người già nửa vế thang nữa. Anh sải bước hai bậc một lên song song với cô, nói bằng giọng trầm ấm, gần như thì thầm:

- Lẽ ra, em nên trả lời trung thực hơn nữa, rằng ở đây có người đã từng hôn em.

Để Hôn Em Lần NữaTác giả: Trần TrangTruyện Ngôn TìnhAnh nhận ra cô ngay lập tức, khi cô còn ngồi lẫn trong đám ứng viên trên băng ghế ngoài hành lang, tươm tất và bồn chồn y như họ, sẵn sàng phản ứng với mọi tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang bằng vẻ nháo nhác tội nghiệp. Đúng lúc anh nhìn ra, ai đó động vào cánh cửa phòng khiến nó kêu cọt kẹt và hé rộng thêm một chút. Cô ngẩng lên, ngoái nhìn vào phòng một tích tắc rồi lại cúi xuống lật lật tập hồ sơ. Ngay khoảnh khắc ấy, bên trong căn phòng bật điều hoà 18 độ, anh cảm thấy có một ngọn nến nhỏ vừa được thắp lên trước mắt. Giờ đây, cô đang cố ngồi thẳng lưng và mỉm cười với những người ngồi sau bàn, trong đó có anh. Nụ cười không mấy tự nhiên và gò má không mấy hồng hào của cô tố cáo hai điều: Cô hồi hộp với cuộc phỏng vấn và cô đã nhận ra anh. Đáp trả ánh mắt khó tả của cô bằng một cái nhìn thờ ơ như không hề quen biết, anh im lặng lướt mắt qua những dòng chữ trong CV. “Graded during the whole English – Vietnamese translation course with the average mark of 7.5″, “… Cô đã chuẩn bị rất kỹ để gặp anh ta, nhưng là gặp trong văn phòng sáng choang đầy người chứ không phải trên lối thang bộ vắng vẻ với một chút nắng sớm len vào qua lớp kính cáu bụi thế này. Lúc nghe tiếng chân bước vội vã phía sau, cô thậm chí còn thấy vui vui, nghĩ đến cảnh mình mỉm cười thông cảm với một nhân viên nào đó ở cùng hoặc gần tầng cô làm, đang hớt hải vì đến muộn. Cô đã đi nép vào một bên và chuẩn bị sẵn mấy lời chào hỏi, phòng trường hợp người đó bắt chuyện. Nhưng khi người đó lên gần đến nơi, ngay cả một nụ cười xã giao cô cũng phải khó khăn lắm mới nặn ra được.- Hi there!Anh thầm cảm ơn xứ sở sương mù, nếu không có câu chào theo đúng nghĩa là chào của họ, anh sẽ thành thằng ngốc với một câu hỏi han vớ vẩn kiểu như “không đi thang máy à?”.- Anh không đi thang máy ạ? – Cô dừng hẳn lại, luống cuống nghiêng người lễ phép như trong phim Hàn Quốc và hỏi anh đúng cái câu vớ vẩn mà anh vừa nghĩ đến.Nếu ngẩng lên sớm hơn một giây, cô sẽ thấy anh phì cười. Nhưng là nhân viên, lại trong ngày đầu thử việc, cô nghĩ mình nên cúi xuống ngắm mặt đá lát cầu thang cho đến khi sếp đi qua, và đã làm đúng như vậy. Chỉ có điều, sếp của cô có vẻ không giống sếp trong phim Hàn Quốc. Thay vì vênh mặt đi thẳng một lèo như thể việc cô đứng chào ở đây là đương nhiên, anh đi qua chỗ cô, bước lừng khừng vài bậc rồi dừng hẳn lại, ngoái nhìn.Nắng sớm đang hắt lên vạt áo cô làm cả góc cầu thang trống trải nơi cô đứng tràn một màu vàng rực của cánh hoa hướng dương. Theo những bước chân có phần rụt rè của cô, sắc hoa hướng dương trong không khí di chuyển dần về phía anh. Anh nắm dây mũ bảo hiểm chặt hơn, cố giữ giọng mình thật bình thản:- Hình như em cao lên hả Quỳnh?Cô suýt nữa thì bước hụt khi nghe câu hỏi tỉnh bơ như một đòn tấn công trực diện nhưng bất ngờ này. Chỉ còn cách nhau hai bậc, cô không thể không ngước mắt, đối mặt với anh ta.- Anh vẫn nhận ra… ừm… ra tôi à? – cô hỏi với vẻ thẳng thắn nhưng không tránh khỏi run rẩy.- Ừ, từ hôm phỏng vấn tôi đã biết rồi. Tôi còn hỏi em một câu về chuyện này mà.- Tôi tưởng đấy chỉ là câu phỏng vấn bình thường.- Em tưởng thế thật hả? – anh nheo mắt, không để ý rằng cử chỉ của mình làm tim ai đó đập mạnh.- Vâng – cô lảng tránh ánh mắt gây rối loạn cả hệ tuần hoàn lẫn hệ hô hấp kia bằng cách đi vượt lên trên.- Tưởng thế mà em trả lời… hay nhỉ!- Tôi chỉ trả lời đúng sự thật thôi – cô nói mà không ngoảnh lại.Cánh cửa dẫn vào tầng sáu chỉ còn cách hai người già nửa vế thang nữa. Anh sải bước hai bậc một lên song song với cô, nói bằng giọng trầm ấm, gần như thì thầm:- Lẽ ra, em nên trả lời trung thực hơn nữa, rằng ở đây có người đã từng hôn em.

Chương 4