Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe…
Quyển 2 - Chương 36: Nam nhân ngoài ý muốn
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… Long Hạo Thiên ngồi trên ghế rồng chau mày, vừa rồi tại sao cái còi kia đột nhiên không thấy? Hay nàng đã sớm có chuẩn bị? Cho người chờ ở phía sau.Nhưng là nghĩ lại không có khả năng, nàng không thể đoán trước được sự việc xảy ra.Vậy cái còi kia rốt cuộc ở đâu? Mặc dù trong hoàng cung có nội ứng của hắn nhưng cũng không thể nhanh tay nhanh chân như thế?~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vài ngày sau.“Nương Nương, sắc mặt của người đã tốt hơn nhiều, có muốn nô tỳ cùng người ra sân sưởi nắng hay không?”Tử Liên hỏi.“Ừ, được.”Vân Yên gật đầu, nàng ở trong này ngây ngốc cũng đã lâu rồi.Vừa ra đến ngoài chợt nghe thấy tiếng trống rung trời, còn có âm thanh hò hét của binh lính.“Tử Liên, đó là gì vậy?”Nàng kỳ quái hỏi, hiện tại cũng không phải thời gian luyện binh.“Nương Nương, đó là Vương đang luyện binh, nghe nói Tôn Triều phương Bắc không chịu đầu hàng, Vương muốn xuất binh tiến đánh bọn họ.”Tử Liên đem tin tức mình nghe được thông báo cho nàng.“Thật không?”Vân Yên quay đầu ra hướng phát ra âm thanh hỏi: “Vương đang huấn luyện bọn họ ở đâu?”Nghe âm thanh hẳn là ở trong hoàng cung.“Huấn luyện tại sân phía nam.”Tử Liên đáp.“Dìu ta đến xem thử.”Vân Yên phân phó, nàng rất muốn được nhìn thấy thân ảnh cường tráng của những người lính.Nhưng trước đây nàng đều không có cơ hội.“Nương Nương, người nào không được sự cho phép của Vương mà dám tới gần đó sẽ bị xử tử.”Tử Liên ngăn lại, giải thích.“Vậy được rồi, ta ở nơi này nghỉ một chút, ngươi mau đi đi.”Vân Yên phân phó, nàng ta đi rồi, mình có thể đi xem trộm, xem Long Vương bách chiến bách thắng huấn luyện binh lính như thế nào.“Nương Nương, vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho người.”Tử Liên nói xong rời đi.Vân Yên đợi nàng đi rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi Tử Yên các, liền ngẩn người, hoàng cung lớn như vậy, nàng nên tìm thế nào? Mặc kệ, cứ đi theo hướng âm thanh truyền đến.Trên đường đi, may mắn người trong hoàng cung không biết nàng, có gặp cung nữ, thái giám cũng vội vàng đi qua.Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến một bức tường rất cao, bọn họ hẳn là ở bên kia bức tường.Nhìn đến bức tường cao gấp đôi mình, nàng không biết nên làm thế nào vượt qua? Trèo tường nàng không đủ lực, mà bên cạnh lại không có cái thang nào.Nàng chỉ có thở dài.“Ngươi muốn trèo qua?”Một thanh âm phía sau vang lên.“Ừ…”nàng theo bản năng gật đầu, đột nhiên cả kinh quay lại liền thấy một nam nhân cao lớn, khôi ngô đang đứng đó nhìn nàng chằm chằm.Cho đến khi nhìn rõ người mới tới nàng kinh ngạc hô lên: “Là ngươi…”Sao có thể là hắn? Hắc Ưng.“Nhìn thấy ta vui mừng như vậy sao?”Hắc Ưng đáp, tay ôm lấy nàng bay lên trên cây.“Giờ đã nhìn rõ chưa?”Vân Yên lúc này mới nhìn rõ bên ngoài là một sân rộng, có rất nhiều binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn ở nơi đó.Tay cầm binh khí hô to khẩu hiệu làm phấn chấn lòng người.Long Hạo Thiên đứng ở phía trước tự mình chỉ huy, bộ dáng dị thường anh tuấn tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm
Long Hạo Thiên ngồi trên ghế rồng chau mày, vừa rồi tại sao cái còi kia đột nhiên không thấy? Hay nàng đã sớm có chuẩn bị? Cho người chờ ở phía sau.
Nhưng là nghĩ lại không có khả năng, nàng không thể đoán trước được sự việc xảy ra.
Vậy cái còi kia rốt cuộc ở đâu? Mặc dù trong hoàng cung có nội ứng của hắn nhưng cũng không thể nhanh tay nhanh chân như thế?~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vài ngày sau.
“Nương Nương, sắc mặt của người đã tốt hơn nhiều, có muốn nô tỳ cùng người ra sân sưởi nắng hay không?”
Tử Liên hỏi.
“Ừ, được.”
Vân Yên gật đầu, nàng ở trong này ngây ngốc cũng đã lâu rồi.
Vừa ra đến ngoài chợt nghe thấy tiếng trống rung trời, còn có âm thanh hò hét của binh lính.
“Tử Liên, đó là gì vậy?”
Nàng kỳ quái hỏi, hiện tại cũng không phải thời gian luyện binh.
“Nương Nương, đó là Vương đang luyện binh, nghe nói Tôn Triều phương Bắc không chịu đầu hàng, Vương muốn xuất binh tiến đánh bọn họ.”
Tử Liên đem tin tức mình nghe được thông báo cho nàng.
“Thật không?”
Vân Yên quay đầu ra hướng phát ra âm thanh hỏi: “Vương đang huấn luyện bọn họ ở đâu?”
Nghe âm thanh hẳn là ở trong hoàng cung.
“Huấn luyện tại sân phía nam.”
Tử Liên đáp.
“Dìu ta đến xem thử.”
Vân Yên phân phó, nàng rất muốn được nhìn thấy thân ảnh cường tráng của những người lính.
Nhưng trước đây nàng đều không có cơ hội.
“Nương Nương, người nào không được sự cho phép của Vương mà dám tới gần đó sẽ bị xử tử.”
Tử Liên ngăn lại, giải thích.
“Vậy được rồi, ta ở nơi này nghỉ một chút, ngươi mau đi đi.”
Vân Yên phân phó, nàng ta đi rồi, mình có thể đi xem trộm, xem Long Vương bách chiến bách thắng huấn luyện binh lính như thế nào.
“Nương Nương, vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho người.”
Tử Liên nói xong rời đi.
Vân Yên đợi nàng đi rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi Tử Yên các, liền ngẩn người, hoàng cung lớn như vậy, nàng nên tìm thế nào? Mặc kệ, cứ đi theo hướng âm thanh truyền đến.
Trên đường đi, may mắn người trong hoàng cung không biết nàng, có gặp cung nữ, thái giám cũng vội vàng đi qua.
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến một bức tường rất cao, bọn họ hẳn là ở bên kia bức tường.
Nhìn đến bức tường cao gấp đôi mình, nàng không biết nên làm thế nào vượt qua? Trèo tường nàng không đủ lực, mà bên cạnh lại không có cái thang nào.
Nàng chỉ có thở dài.
“Ngươi muốn trèo qua?”
Một thanh âm phía sau vang lên.
“Ừ…”
nàng theo bản năng gật đầu, đột nhiên cả kinh quay lại liền thấy một nam nhân cao lớn, khôi ngô đang đứng đó nhìn nàng chằm chằm.
Cho đến khi nhìn rõ người mới tới nàng kinh ngạc hô lên: “Là ngươi…”
Sao có thể là hắn? Hắc Ưng.
“Nhìn thấy ta vui mừng như vậy sao?”
Hắc Ưng đáp, tay ôm lấy nàng bay lên trên cây.
“Giờ đã nhìn rõ chưa?”
Vân Yên lúc này mới nhìn rõ bên ngoài là một sân rộng, có rất nhiều binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn ở nơi đó.
Tay cầm binh khí hô to khẩu hiệu làm phấn chấn lòng người.
Long Hạo Thiên đứng ở phía trước tự mình chỉ huy, bộ dáng dị thường anh tuấn tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… Long Hạo Thiên ngồi trên ghế rồng chau mày, vừa rồi tại sao cái còi kia đột nhiên không thấy? Hay nàng đã sớm có chuẩn bị? Cho người chờ ở phía sau.Nhưng là nghĩ lại không có khả năng, nàng không thể đoán trước được sự việc xảy ra.Vậy cái còi kia rốt cuộc ở đâu? Mặc dù trong hoàng cung có nội ứng của hắn nhưng cũng không thể nhanh tay nhanh chân như thế?~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vài ngày sau.“Nương Nương, sắc mặt của người đã tốt hơn nhiều, có muốn nô tỳ cùng người ra sân sưởi nắng hay không?”Tử Liên hỏi.“Ừ, được.”Vân Yên gật đầu, nàng ở trong này ngây ngốc cũng đã lâu rồi.Vừa ra đến ngoài chợt nghe thấy tiếng trống rung trời, còn có âm thanh hò hét của binh lính.“Tử Liên, đó là gì vậy?”Nàng kỳ quái hỏi, hiện tại cũng không phải thời gian luyện binh.“Nương Nương, đó là Vương đang luyện binh, nghe nói Tôn Triều phương Bắc không chịu đầu hàng, Vương muốn xuất binh tiến đánh bọn họ.”Tử Liên đem tin tức mình nghe được thông báo cho nàng.“Thật không?”Vân Yên quay đầu ra hướng phát ra âm thanh hỏi: “Vương đang huấn luyện bọn họ ở đâu?”Nghe âm thanh hẳn là ở trong hoàng cung.“Huấn luyện tại sân phía nam.”Tử Liên đáp.“Dìu ta đến xem thử.”Vân Yên phân phó, nàng rất muốn được nhìn thấy thân ảnh cường tráng của những người lính.Nhưng trước đây nàng đều không có cơ hội.“Nương Nương, người nào không được sự cho phép của Vương mà dám tới gần đó sẽ bị xử tử.”Tử Liên ngăn lại, giải thích.“Vậy được rồi, ta ở nơi này nghỉ một chút, ngươi mau đi đi.”Vân Yên phân phó, nàng ta đi rồi, mình có thể đi xem trộm, xem Long Vương bách chiến bách thắng huấn luyện binh lính như thế nào.“Nương Nương, vậy nô tỳ đi sắc thuốc cho người.”Tử Liên nói xong rời đi.Vân Yên đợi nàng đi rồi mới đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi Tử Yên các, liền ngẩn người, hoàng cung lớn như vậy, nàng nên tìm thế nào? Mặc kệ, cứ đi theo hướng âm thanh truyền đến.Trên đường đi, may mắn người trong hoàng cung không biết nàng, có gặp cung nữ, thái giám cũng vội vàng đi qua.Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng đi đến một bức tường rất cao, bọn họ hẳn là ở bên kia bức tường.Nhìn đến bức tường cao gấp đôi mình, nàng không biết nên làm thế nào vượt qua? Trèo tường nàng không đủ lực, mà bên cạnh lại không có cái thang nào.Nàng chỉ có thở dài.“Ngươi muốn trèo qua?”Một thanh âm phía sau vang lên.“Ừ…”nàng theo bản năng gật đầu, đột nhiên cả kinh quay lại liền thấy một nam nhân cao lớn, khôi ngô đang đứng đó nhìn nàng chằm chằm.Cho đến khi nhìn rõ người mới tới nàng kinh ngạc hô lên: “Là ngươi…”Sao có thể là hắn? Hắc Ưng.“Nhìn thấy ta vui mừng như vậy sao?”Hắc Ưng đáp, tay ôm lấy nàng bay lên trên cây.“Giờ đã nhìn rõ chưa?”Vân Yên lúc này mới nhìn rõ bên ngoài là một sân rộng, có rất nhiều binh sĩ xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn ở nơi đó.Tay cầm binh khí hô to khẩu hiệu làm phấn chấn lòng người.Long Hạo Thiên đứng ở phía trước tự mình chỉ huy, bộ dáng dị thường anh tuấn tiêu sái khiến nàng nghĩ tới phụ thân, tới ca ca, vẻ mặt trở nên ảm đạm