Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe…
Quyển 2 - Chương 60: Chọc giận hắn
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… “Bổn Vương thấy ngươi chính là muốn tự mình chuốc lấy khổ.”Long Hạo Thiên nghiến răng nói, “Ngươi hận Bổn Vương đúng không?”“Thần thiếp nói không hận, Vương tin sao?”Vân Yên nhìn hắn, nàng chính là hận hắn, hận hắn uy h**p nàng, hận không thể g**t ch*t hắn.“Vậy để Bổn Vương khiến cho ngươi hận đến cùng.”Long Hạo Thiên cười lạnh lùng.Tâm Vân Yên run lên, theo dõi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”“Ngươi nói xem Bổn Vương muốn làm gì?”Long Hạo Thiên lập tức đem nàng ôm trước ngực, con ngươi đảo trên người nàng đánh giá, vừa rồi hắn còn muốn hôm nay không cùng nàng gây hấn, không nghĩ tới chính nàng lại khơi mào lửa giận của mình, vậy đừng trách hắn.“Không muốn.”Vân Yên theo bản năng hét lên, vô thức muốn đẩy hắn ra.“Ngươi có tư cách gì nói không muốn.Đừng quên ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, hầu hạ Bổn Vương là trách nhiệm của ngươi.”Long Hạo Thiên đè nàng xuống.“Ta…”Vân Yên biết nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng nàng không muốn hứng chịu thủ đoạn trả thù của hắn, nhanh nhẹn nói: “Vương, hôm nay Thần thiếp không tiện…”Tránh được lúc nào hay lúc đó.Đang muốn động thủ, nghe nàng nói vậy Long Hạo Thiên dừng tay lại, chằm chằm nhìn nàng, “Đúng vậy không?”“Vâng…”Vân Yên bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu đáp.“…”Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh, cùng với đó tay hắn cũng vươn đến.Nàng cũng không xem thử hắn là ai sao? (… là tác giả để như vậy, cũng không hiểu tại sao???)“Cái gì?”Vân Yên giật mình.“Bổn Vương muốn kiểm tra.”Long Hạo Thiên theo dõi nàng, không cần nhìn cũng biết nàng đang nói dối, vậy mình cũng chơi đùa cùng nàng.Vân Yên nhất thời không biết phải làm sao, càng không nghĩ đến hắn sẽ kiểm tra nàng? Làm sao bây giờ?“Sao nào? Muốn Bổn Vương tự mình động thủ sao?”Long Hạo Thiên thấy nàng nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn nói.Vân Yên cắn môi, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết rõ hắn cố ý gây khó dễ với mình, cũng biết mình đang nói dối, đành thẳng thắn thừa nhận: “Thần thiếp không phải không tiện, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.”Vừa mới dứt lời, không đợi nàng kịp phản ứng liền cảm thấy một hồi chóng mặt, trên người đau đớn truyền đến, thân thể ngã sang bên cạnh.“Nhớ kỹ, đây là cái giá của việc ngươi nói dối.”Long Hạo Thiên một cước đá trên người nàng.(>””
“Bổn Vương thấy ngươi chính là muốn tự mình chuốc lấy khổ.”
Long Hạo Thiên nghiến răng nói, “Ngươi hận Bổn Vương đúng không?”
“Thần thiếp nói không hận, Vương tin sao?”
Vân Yên nhìn hắn, nàng chính là hận hắn, hận hắn uy h**p nàng, hận không thể g**t ch*t hắn.
“Vậy để Bổn Vương khiến cho ngươi hận đến cùng.”
Long Hạo Thiên cười lạnh lùng.
Tâm Vân Yên run lên, theo dõi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem Bổn Vương muốn làm gì?”
Long Hạo Thiên lập tức đem nàng ôm trước ngực, con ngươi đảo trên người nàng đánh giá, vừa rồi hắn còn muốn hôm nay không cùng nàng gây hấn, không nghĩ tới chính nàng lại khơi mào lửa giận của mình, vậy đừng trách hắn.
“Không muốn.”
Vân Yên theo bản năng hét lên, vô thức muốn đẩy hắn ra.
“Ngươi có tư cách gì nói không muốn.
Đừng quên ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, hầu hạ Bổn Vương là trách nhiệm của ngươi.”
Long Hạo Thiên đè nàng xuống.
“Ta…”
Vân Yên biết nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng nàng không muốn hứng chịu thủ đoạn trả thù của hắn, nhanh nhẹn nói: “Vương, hôm nay Thần thiếp không tiện…”
Tránh được lúc nào hay lúc đó.
Đang muốn động thủ, nghe nàng nói vậy Long Hạo Thiên dừng tay lại, chằm chằm nhìn nàng, “Đúng vậy không?”
“Vâng…”
Vân Yên bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu đáp.
“…”
Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh, cùng với đó tay hắn cũng vươn đến.
Nàng cũng không xem thử hắn là ai sao? (… là tác giả để như vậy, cũng không hiểu tại sao???)
“Cái gì?”
Vân Yên giật mình.
“Bổn Vương muốn kiểm tra.”
Long Hạo Thiên theo dõi nàng, không cần nhìn cũng biết nàng đang nói dối, vậy mình cũng chơi đùa cùng nàng.
Vân Yên nhất thời không biết phải làm sao, càng không nghĩ đến hắn sẽ kiểm tra nàng? Làm sao bây giờ?
“Sao nào? Muốn Bổn Vương tự mình động thủ sao?”
Long Hạo Thiên thấy nàng nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn nói.
Vân Yên cắn môi, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết rõ hắn cố ý gây khó dễ với mình, cũng biết mình đang nói dối, đành thẳng thắn thừa nhận: “Thần thiếp không phải không tiện, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.”
Vừa mới dứt lời, không đợi nàng kịp phản ứng liền cảm thấy một hồi chóng mặt, trên người đau đớn truyền đến, thân thể ngã sang bên cạnh.
“Nhớ kỹ, đây là cái giá của việc ngươi nói dối.”
Long Hạo Thiên một cước đá trên người nàng.
(>”
”
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… “Bổn Vương thấy ngươi chính là muốn tự mình chuốc lấy khổ.”Long Hạo Thiên nghiến răng nói, “Ngươi hận Bổn Vương đúng không?”“Thần thiếp nói không hận, Vương tin sao?”Vân Yên nhìn hắn, nàng chính là hận hắn, hận hắn uy h**p nàng, hận không thể g**t ch*t hắn.“Vậy để Bổn Vương khiến cho ngươi hận đến cùng.”Long Hạo Thiên cười lạnh lùng.Tâm Vân Yên run lên, theo dõi hắn, “Ngươi muốn làm gì?”“Ngươi nói xem Bổn Vương muốn làm gì?”Long Hạo Thiên lập tức đem nàng ôm trước ngực, con ngươi đảo trên người nàng đánh giá, vừa rồi hắn còn muốn hôm nay không cùng nàng gây hấn, không nghĩ tới chính nàng lại khơi mào lửa giận của mình, vậy đừng trách hắn.“Không muốn.”Vân Yên theo bản năng hét lên, vô thức muốn đẩy hắn ra.“Ngươi có tư cách gì nói không muốn.Đừng quên ngươi là nữ nhân của Bổn Vương, hầu hạ Bổn Vương là trách nhiệm của ngươi.”Long Hạo Thiên đè nàng xuống.“Ta…”Vân Yên biết nàng không còn lựa chọn nào khác, nhưng nàng không muốn hứng chịu thủ đoạn trả thù của hắn, nhanh nhẹn nói: “Vương, hôm nay Thần thiếp không tiện…”Tránh được lúc nào hay lúc đó.Đang muốn động thủ, nghe nàng nói vậy Long Hạo Thiên dừng tay lại, chằm chằm nhìn nàng, “Đúng vậy không?”“Vâng…”Vân Yên bị hắn nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cúi đầu đáp.“…”Long Hạo Thiên đột nhiên hạ lệnh, cùng với đó tay hắn cũng vươn đến.Nàng cũng không xem thử hắn là ai sao? (… là tác giả để như vậy, cũng không hiểu tại sao???)“Cái gì?”Vân Yên giật mình.“Bổn Vương muốn kiểm tra.”Long Hạo Thiên theo dõi nàng, không cần nhìn cũng biết nàng đang nói dối, vậy mình cũng chơi đùa cùng nàng.Vân Yên nhất thời không biết phải làm sao, càng không nghĩ đến hắn sẽ kiểm tra nàng? Làm sao bây giờ?“Sao nào? Muốn Bổn Vương tự mình động thủ sao?”Long Hạo Thiên thấy nàng nửa ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, mất kiên nhẫn nói.Vân Yên cắn môi, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, biết rõ hắn cố ý gây khó dễ với mình, cũng biết mình đang nói dối, đành thẳng thắn thừa nhận: “Thần thiếp không phải không tiện, chỉ là chưa có chuẩn bị tốt.”Vừa mới dứt lời, không đợi nàng kịp phản ứng liền cảm thấy một hồi chóng mặt, trên người đau đớn truyền đến, thân thể ngã sang bên cạnh.“Nhớ kỹ, đây là cái giá của việc ngươi nói dối.”Long Hạo Thiên một cước đá trên người nàng.(>””