Tác giả:

Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe…

Quyển 4 - Chương 150: Xuất cung 2

Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… Hả???...Vân Hổ ngẩn người, nhất thời chưa có phản ứng kịp.“Yên tỷ tỷ đến rồi.”Vân La vui mừng nói, đang muốn chạy ra thì bị Vân Dương vươn tay giữ lại, “Nàng không thể l* m*ng như vậy.”“Yên tỷ sẽ không làm thương tổn đến chúng ta.”Vân La thì thầm cười nói.“Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ?”Vân Hổ quay lại hỏi thị vệ, Yên nhi sao lại đến đây được?“Dạ, thuộc hạ thấy rõ chính là công chúa, có điều Long Vương và công chúa cùng đến.”Hắn hồi bẩm lại.“Long Vương cũng đến?”Vân Hổ nhíu mày, vì sao bọn họ lại cùng nhau tới đây? Lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: “Còn có người nào khác nữa không? Hắn dẫn theo bao nhiêu thị vệ?”“Dạ không có, chỉ có hai người, công chúa và Long vương, không còn nhìn thấy thị vệ nào cả.”Hắn nói, về điểm này chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái.“Chỉ có hai người bọn họ? Có chuyện gì vậy nhỉ?”Vân Hổ nghi hoặc không yên.“Cha, chúng ta có nên đi ra ngoài hay không? Hay tốt hơn là trốn đi?”Vân Dương hỏi.“Chờ một chút, trước tiên cứ để xem tình huống như thế nào rồi nói.”Vân Hổ ngăn cản, ông muốn xem Yên nhi có phải có chuyện gì rồi hay không?“Vâng, thưa cha.”Vân Dương đáp, nhanh chân bước đến bên khe cửa nhìn ra bên ngoài.Vân Yên đi vào bên trong, tức khắc có một mùi khó ngửi bay tới, lấy tay che mũi lại, Long Hạo Thiên ở bên cạnh cũng như nàng, tay quạt quạt trước mũi, hoàn cảnh như vậy thật khổ cho bọn họ.“Cha, ca ca, mọi người có ở trong đó không? Mau đi ra đi.”Vân Yên hướng vào bên trong, vừa đi tới vừa hô lớn.Tránh ở bên trong, Vân Hổ nghe được nàng đang gọi mình, xem bộ dạng của nàng không giống như bị bắt ép.Mặt khác, Long Hạo Thiên cùng nàng tới, hiển nhiên đã biết bọn họ trốn ở chỗ này, nếu muốn bắt cũng không cần tự mình một người đến, chỉ cần phái người đến là được rồi.Nghĩ vậy, quay sang những người khác phân phó: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”“Dạ.”Người phía sau đáp, tướng quân cũng đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tuân lệnh.“Yên nhi, cha ở trong này.”Vân Hổ dẫn bọn họ vòng ra phía sau, trong tay thị vệ đều xuất kiếm chĩa thẳng hướng Long Hạo Thiên.Hắn chỉ cười cười: “Ta chỉ đến một mình, các ngươi đã khẩn trương đến vậy sao?”“Buông kiếm xuống.”Vân Hổ ra lệnh, nếu hắn thật sự muốn đối phó mình, hiện tại hắn đã cho người làm, sao bọn họ còn có cơ hội mà vung kiếm, chỉ sợ đã sớm phơi thây trong này rồi.“Cha, cha có khỏe không?”Vân Yên lập tức chạy đến trước mặt ông, đau lòng nhìn một lượt, tuy cha không mặc trang phục rách rưới như ăn mày, nhưng sắc mặt cũng đã tiều tụy đi nhiều“Cha không có việc gì.”Vân Hổ nói.“Yên tỷ tỷ.”Vân La ở bên cạnh vui vẻ kêu lên.“Vân La.”Vân Yên mỉm cười với nàng.“Thuộc hạ tham kiến công chúa.”Thị vệ phía sau cùng nhau hành lễ.“Đứng lên đi.”Vân Yên phân phó, sau đó đỡ lấy ông: “Cha, chúng ta trước tiên đi khỏi nơi này đi.”“Yên nhi, hắn cùng muội tới đây làm gì?”Vân Dương đi đến bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi.Xem ra không phải là tới bắt bọn họ rồi.“Ca ca, huynh yên tâm, không có việc gì đâu, để rời khỏi đây rồi nói sau.”Vân Yên nói.“Dương nhi, chúng ta cùng đi với Yên nhi.”Vân Hổ phân phó, nếu đã bị Long Hạo Thiên tìm thấy rồi, vậy cần gì phải né tránh, mặc kệ hắn muốn làm gì, bản thân chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận thôi, nhưng ông có cảm giác sẽ không có việc gì.“Đi thôi, tốt nhất vẫn là trở lại trong viện.”Long Hạo Thiên nhìn bọn họ, nói xong xoay người đi trước ra ngoài.Nhưng mọi người vẫn cảnh giác dõi theo hắn, tuy rằng hắn không mang theo thị vệ nào, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Hả???...

Vân Hổ ngẩn người, nhất thời chưa có phản ứng
kịp.

“Yên tỷ tỷ đến rồi.”

Vân La vui mừng nói, đang
muốn chạy ra thì bị Vân Dương vươn tay giữ lại, “Nàng không thể l* m*ng
như vậy.”

“Yên tỷ sẽ không làm thương tổn đến chúng
ta.”

Vân La thì thầm cười nói.

“Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ?”

Vân Hổ quay lại
hỏi thị vệ, Yên nhi sao lại đến đây được?

“Dạ, thuộc hạ thấy rõ chính là công chúa, có điều Long
Vương và công chúa cùng đến.”

Hắn hồi bẩm lại.

“Long Vương cũng đến?”

Vân Hổ nhíu mày, vì sao
bọn họ lại cùng nhau tới đây? Lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: “Còn có
người nào khác nữa không? Hắn dẫn theo bao nhiêu thị vệ?”

“Dạ không có, chỉ có hai người, công chúa và Long vương,
không còn nhìn thấy thị vệ nào cả.”

Hắn nói, về điểm này chính hắn cũng
cảm thấy kỳ quái.

“Chỉ có hai người bọn họ? Có chuyện gì vậy
nhỉ?”

Vân Hổ nghi hoặc không yên.

“Cha, chúng ta có nên đi ra ngoài hay không? Hay tốt
hơn là trốn đi?”

Vân Dương hỏi.

“Chờ một chút, trước tiên cứ để xem tình huống như thế
nào rồi nói.”

Vân Hổ ngăn cản, ông muốn xem Yên nhi có phải có chuyện gì
rồi hay không?

“Vâng, thưa cha.”

Vân Dương đáp, nhanh chân bước
đến bên khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Vân Yên đi vào bên trong, tức khắc có một mùi khó ngửi
bay tới, lấy tay che mũi lại, Long Hạo Thiên ở bên cạnh cũng như nàng, tay quạt
quạt trước mũi, hoàn cảnh như vậy thật khổ cho bọn họ.

“Cha, ca ca, mọi người có ở trong đó không? Mau đi ra
đi.”

Vân Yên hướng vào bên trong, vừa đi tới vừa hô lớn.

Tránh ở bên trong, Vân Hổ nghe được nàng đang gọi
mình, xem bộ dạng của nàng không giống như bị bắt ép.

Mặt khác, Long Hạo Thiên
cùng nàng tới, hiển nhiên đã biết bọn họ trốn ở chỗ này, nếu muốn bắt cũng
không cần tự mình một người đến, chỉ cần phái người đến là được rồi.

Nghĩ vậy,
quay sang những người khác phân phó: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Dạ.”

Người phía sau đáp, tướng quân cũng đã nói
như vậy, bọn họ chỉ có thể tuân lệnh.

“Yên nhi, cha ở trong này.”

Vân Hổ dẫn bọn họ
vòng ra phía sau, trong tay thị vệ đều xuất kiếm chĩa thẳng hướng Long Hạo
Thiên.

Hắn chỉ cười cười: “Ta chỉ đến một mình, các
ngươi đã khẩn trương đến vậy sao?”

“Buông kiếm xuống.”

Vân Hổ ra lệnh, nếu hắn thật
sự muốn đối phó mình, hiện tại hắn đã cho người làm, sao bọn họ còn có cơ hội
mà vung kiếm, chỉ sợ đã sớm phơi thây trong này rồi.

“Cha, cha có khỏe không?”

Vân Yên lập tức chạy
đến trước mặt ông, đau lòng nhìn một lượt, tuy cha không mặc trang phục rách
rưới như ăn mày, nhưng sắc mặt cũng đã tiều tụy đi nhiều

“Cha không có việc gì.”

Vân Hổ nói.

“Yên tỷ tỷ.”

Vân La ở bên cạnh vui vẻ kêu lên.

“Vân La.”

Vân Yên mỉm cười với nàng.

“Thuộc hạ tham kiến công chúa.”

Thị vệ phía sau
cùng nhau hành lễ.

“Đứng lên đi.”

Vân Yên phân phó, sau đó đỡ lấy
ông: “Cha, chúng ta trước tiên đi khỏi nơi này đi.”

“Yên nhi, hắn cùng muội tới đây làm gì?”

Vân
Dương đi đến bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi.

Xem ra không phải là tới bắt bọn họ
rồi.

“Ca ca, huynh yên tâm, không có việc gì đâu, để rời
khỏi đây rồi nói sau.”

Vân Yên nói.

“Dương nhi, chúng ta cùng đi với Yên nhi.”

Vân Hổ
phân phó, nếu đã bị Long Hạo Thiên tìm thấy rồi, vậy cần gì phải né tránh, mặc
kệ hắn muốn làm gì, bản thân chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận thôi, nhưng ông có
cảm giác sẽ không có việc gì.

“Đi thôi, tốt nhất vẫn là trở lại trong
viện.”

Long Hạo Thiên nhìn bọn họ, nói xong xoay người đi trước ra ngoài.

Nhưng mọi người vẫn cảnh giác dõi theo hắn, tuy rằng
hắn không mang theo thị vệ nào, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… Hả???...Vân Hổ ngẩn người, nhất thời chưa có phản ứng kịp.“Yên tỷ tỷ đến rồi.”Vân La vui mừng nói, đang muốn chạy ra thì bị Vân Dương vươn tay giữ lại, “Nàng không thể l* m*ng như vậy.”“Yên tỷ sẽ không làm thương tổn đến chúng ta.”Vân La thì thầm cười nói.“Ngươi nhìn thấy rõ ràng chứ?”Vân Hổ quay lại hỏi thị vệ, Yên nhi sao lại đến đây được?“Dạ, thuộc hạ thấy rõ chính là công chúa, có điều Long Vương và công chúa cùng đến.”Hắn hồi bẩm lại.“Long Vương cũng đến?”Vân Hổ nhíu mày, vì sao bọn họ lại cùng nhau tới đây? Lập tức trở nên cảnh giác, hỏi: “Còn có người nào khác nữa không? Hắn dẫn theo bao nhiêu thị vệ?”“Dạ không có, chỉ có hai người, công chúa và Long vương, không còn nhìn thấy thị vệ nào cả.”Hắn nói, về điểm này chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái.“Chỉ có hai người bọn họ? Có chuyện gì vậy nhỉ?”Vân Hổ nghi hoặc không yên.“Cha, chúng ta có nên đi ra ngoài hay không? Hay tốt hơn là trốn đi?”Vân Dương hỏi.“Chờ một chút, trước tiên cứ để xem tình huống như thế nào rồi nói.”Vân Hổ ngăn cản, ông muốn xem Yên nhi có phải có chuyện gì rồi hay không?“Vâng, thưa cha.”Vân Dương đáp, nhanh chân bước đến bên khe cửa nhìn ra bên ngoài.Vân Yên đi vào bên trong, tức khắc có một mùi khó ngửi bay tới, lấy tay che mũi lại, Long Hạo Thiên ở bên cạnh cũng như nàng, tay quạt quạt trước mũi, hoàn cảnh như vậy thật khổ cho bọn họ.“Cha, ca ca, mọi người có ở trong đó không? Mau đi ra đi.”Vân Yên hướng vào bên trong, vừa đi tới vừa hô lớn.Tránh ở bên trong, Vân Hổ nghe được nàng đang gọi mình, xem bộ dạng của nàng không giống như bị bắt ép.Mặt khác, Long Hạo Thiên cùng nàng tới, hiển nhiên đã biết bọn họ trốn ở chỗ này, nếu muốn bắt cũng không cần tự mình một người đến, chỉ cần phái người đến là được rồi.Nghĩ vậy, quay sang những người khác phân phó: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”“Dạ.”Người phía sau đáp, tướng quân cũng đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tuân lệnh.“Yên nhi, cha ở trong này.”Vân Hổ dẫn bọn họ vòng ra phía sau, trong tay thị vệ đều xuất kiếm chĩa thẳng hướng Long Hạo Thiên.Hắn chỉ cười cười: “Ta chỉ đến một mình, các ngươi đã khẩn trương đến vậy sao?”“Buông kiếm xuống.”Vân Hổ ra lệnh, nếu hắn thật sự muốn đối phó mình, hiện tại hắn đã cho người làm, sao bọn họ còn có cơ hội mà vung kiếm, chỉ sợ đã sớm phơi thây trong này rồi.“Cha, cha có khỏe không?”Vân Yên lập tức chạy đến trước mặt ông, đau lòng nhìn một lượt, tuy cha không mặc trang phục rách rưới như ăn mày, nhưng sắc mặt cũng đã tiều tụy đi nhiều“Cha không có việc gì.”Vân Hổ nói.“Yên tỷ tỷ.”Vân La ở bên cạnh vui vẻ kêu lên.“Vân La.”Vân Yên mỉm cười với nàng.“Thuộc hạ tham kiến công chúa.”Thị vệ phía sau cùng nhau hành lễ.“Đứng lên đi.”Vân Yên phân phó, sau đó đỡ lấy ông: “Cha, chúng ta trước tiên đi khỏi nơi này đi.”“Yên nhi, hắn cùng muội tới đây làm gì?”Vân Dương đi đến bên cạnh nàng, hạ giọng hỏi.Xem ra không phải là tới bắt bọn họ rồi.“Ca ca, huynh yên tâm, không có việc gì đâu, để rời khỏi đây rồi nói sau.”Vân Yên nói.“Dương nhi, chúng ta cùng đi với Yên nhi.”Vân Hổ phân phó, nếu đã bị Long Hạo Thiên tìm thấy rồi, vậy cần gì phải né tránh, mặc kệ hắn muốn làm gì, bản thân chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận thôi, nhưng ông có cảm giác sẽ không có việc gì.“Đi thôi, tốt nhất vẫn là trở lại trong viện.”Long Hạo Thiên nhìn bọn họ, nói xong xoay người đi trước ra ngoài.Nhưng mọi người vẫn cảnh giác dõi theo hắn, tuy rằng hắn không mang theo thị vệ nào, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Quyển 4 - Chương 150: Xuất cung 2