Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe…
Quyển 4 - Chương 157: Nữ nhân ở cấm địa 2
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… “Thật sự có sao?”Tâm tình của Vân Yên đột nhiên phức tạp, trong lòng nàng không khỏi tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến hắn vừa yêu lại vừa hận, nàng ta ở cấm địa thì sống như thế nào? “Yên nhi… muội hỏi chuyện này làm gì vậy?”Vân Dương kỳ quái nhìn nàng hỏi. “Không có gì, tại muội thấy người trong hoàng cung có nói đến chuyện này.Có phải nàng ta rất đẹp không?”Vân Yên dấu giếm tâm trạng của mình, hỏi thêm. “Phải, nàng ta rất đẹp.”Vân Dương gật đầu, nhưng lập tức nói tiếp: “Nhưng một người xinh đẹp mà đã chết thì còn có tác dụng gì nữa chứ.”“Người chết…”Vân Yên ngạc nhiên nhìn hắn: “Huynh nói gì, nàng ta đã chết…”Không trách được Lệ Phi đã từng nói nàng đã chết. “Phải… nàng ta đã chết… Nhưng xác nàng được bảo vệ trong một chiếc quan tài bằng thủy tinh nên vẫn nhìn được nàng ta rất xinh đẹp.Có điều…”Vân Dương tạm dừng một lúc. “Có điều cái gì???”Vân Yên vội vàng hỏi. “Ngực của nàng vẫn cắm một thanh chủy thủ tinh xảo.Hình như nàng chết là vì vậy.Kỳ lạ là tại sao Long Hạo Thiên để nàng nằm trong cấm địa mà lại không nhổ thanh chủy thủ đó ra…”Vân Dương nghi hoặc nói. “Nàng ta chết là do thanh chủy thủ c*m v** ngực sao.”Vân Yên dột nhiên nhíu mày, nàng nhớ tới ở tẩm cung của Long Hạo Thiên có treo vỏ của một thanh chủy thủ.Chẳng lẽ người giết nữ nhân kia là hắn, nàng không khỏi rùng mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì. “Yên nhi… muội sao vậy?”Vân Dương nhận thấy nàng có chuyện gì đó mất tự nhiên. “Không có gì.”Vân Yên lắc đầu để chính mình tình táo lại rồi nói: “Ca ca,.Khuya rồi, muội phải về đây, sáng mai muội đến tiễn huynh.”“Ừ, muộn rồi.Để huynh tiễn muội về.”Vân Dương gật gật đầu Ở trước cửa cung, tạm biệt ca ca xong, nàng liền hồi tưởng lại những lời ca ca nói về nữ nhân kia. “Nương nương, người đã về.”Tử Liên cùng Tiểu Thanh thấy nàng về vội vàng ra nghênh đón. “Sao hai ngươi lại ở đây?”Vân Yên bị các nàng làm cho giật mình. “Nô tỳ đương nhiên đứng đây đợi nương nương mà.Nương nương suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?”Tử Liên tò mò hỏi “Nhớ các ngươi, nhớ cả hai ngươi, hai ngươi không chờ ở Tử Yên Các sao lại chạy tới đây.”Vân Yên cười cười chuyển hướng đề tài. “Nương nương là nô tỳ cố ý chờ Nương nương về.công công vừa đến báo rằng khi nào Nương nương trở về thì giúp Nương nương chải đầu thay y phục, Một lúc sau đến tẩm cung hầu hại Vương.”Tử Liên nói. “Ta...”Vân Yên vừa định nói nàng không muốn đi nhưng lại nghĩ đến chuyện hắn đã đồng ý với nàng, huống chi ngày mai ca ca của nàng phải về Vân triều, liền sửa lại nói: “Đi thôi, chúng ta cũng cần về chuẩn bị một chút.”“Tuân lệnh Nương nương.”Tử Liên cao hứng nói: “Vương đối với Nương nương thật tốt.”Tiểu Thanh lại chỉ nhìn nàng, có phải vừa rồi Nương nương đang lo lắng cho sự an nguy của lão gia và thiếu gia không? Không biết họ giờ thế nào rồi? Biết được sự lo lắng của nàng, Vân Yên liền nở một nụ cười trấn an. Sau nửa canh giờ. “Nương nương, người chờ Vương một chút.”Công công đưa nàng vào tẩm cung của Vương, nói. “Ta biết rồi, công công có việc thì đi trước đi.”Vân Yên gật gật đầu. “Vậy nô tài cáo lui, có gì Nương nương cứ gọi nô tài.”Công công hành lễ lui ra ngoài. Vân Yên lập tức tiến lại gần chiếc vỏ thanh chủy thủ nằm ở khoảng không trên bức tường, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, chính là bị giết sao? Hắn yêu nàng ta như thế, tại sao lại giết nàng, rốt cuộc chuyện này là sao? Có liên quan gì đến Hắc Ưng? Không phải là phản bội hắn chứ, nếu không tại sao hắn lại giết người mà hắn thương nhất, đã thế vẫn còn lưu lại chủy thủ trên người nàng.
“Thật sự có sao?”
Tâm tình của Vân Yên đột nhiên phức tạp, trong lòng
nàng không khỏi tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến hắn vừa yêu lại vừa hận, nàng ta ở cấm địa thì sống như thế nào?
“Yên nhi… muội hỏi chuyện này làm gì vậy?”
Vân Dương kỳ quái nhìn nàng
hỏi.
“Không có gì, tại muội thấy người trong hoàng cung có nói đến chuyện
này.
Có phải nàng ta rất đẹp không?”
Vân Yên dấu giếm tâm trạng của
mình, hỏi thêm.
“Phải, nàng ta rất đẹp.”
Vân Dương gật đầu, nhưng lập tức nói tiếp:
“Nhưng một người xinh đẹp mà đã chết thì còn có tác dụng gì nữa chứ.”
“Người chết…”
Vân Yên ngạc nhiên nhìn hắn: “Huynh nói gì, nàng ta đã
chết…”
Không trách được Lệ Phi đã từng nói nàng đã chết.
“Phải… nàng ta đã chết… Nhưng xác nàng được bảo vệ trong một chiếc quan
tài bằng thủy tinh nên vẫn nhìn được nàng ta rất xinh đẹp.
Có điều…”
Vân Dương tạm dừng một lúc.
“Có điều cái gì???”
Vân Yên vội vàng hỏi.
“Ngực của nàng vẫn cắm một thanh chủy thủ tinh xảo.
Hình như nàng chết
là vì vậy.
Kỳ lạ là tại sao Long Hạo Thiên để nàng nằm trong cấm địa mà
lại không nhổ thanh chủy thủ đó ra…”
Vân Dương nghi hoặc nói.
“Nàng ta chết là do thanh chủy thủ c*m v** ngực sao.”
Vân Yên dột nhiên
nhíu mày, nàng nhớ tới ở tẩm cung của Long Hạo Thiên có treo vỏ của một
thanh chủy thủ.
Chẳng lẽ người giết nữ nhân kia là hắn, nàng không khỏi
rùng mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
“Yên nhi… muội sao vậy?”
Vân Dương nhận thấy nàng có chuyện gì đó mất tự nhiên.
“Không có gì.”
Vân Yên lắc đầu để chính mình tình táo lại rồi nói: “Ca
ca,.Khuya rồi, muội phải về đây, sáng mai muội đến tiễn huynh.”
“Ừ, muộn rồi.
Để huynh tiễn muội về.”
Vân Dương gật gật đầu
Ở trước cửa cung, tạm biệt ca ca xong, nàng liền hồi tưởng lại những lời ca ca nói về nữ nhân kia.
“Nương nương, người đã về.”
Tử Liên cùng Tiểu Thanh thấy nàng về vội
vàng ra nghênh đón.
“Sao hai ngươi lại ở đây?”
Vân Yên bị các nàng làm cho giật mình.
“Nô tỳ đương nhiên đứng đây đợi nương nương mà.
Nương nương suy nghĩ gì
mà xuất thần vậy?”
Tử Liên tò mò hỏi
“Nhớ các ngươi, nhớ cả hai ngươi, hai ngươi không chờ ở Tử Yên Các sao
lại chạy tới đây.”
Vân Yên cười cười chuyển hướng đề tài.
“Nương nương là nô tỳ cố ý chờ Nương nương về.
công công vừa đến báo
rằng khi nào Nương nương trở về thì giúp Nương nương chải đầu thay y
phục, Một lúc sau đến tẩm cung hầu hại Vương.”
Tử Liên nói.
“Ta...”
Vân Yên vừa định nói nàng không muốn đi nhưng lại nghĩ đến
chuyện hắn đã đồng ý với nàng, huống chi ngày mai ca ca của nàng phải về Vân triều, liền sửa lại nói: “Đi thôi, chúng ta cũng cần về chuẩn bị
một chút.”
“Tuân lệnh Nương nương.”
Tử Liên cao hứng nói: “Vương đối với Nương
nương thật tốt.”
Tiểu Thanh lại chỉ nhìn nàng, có phải vừa rồi Nương nương đang lo lắng
cho sự an nguy của lão gia và thiếu gia không? Không biết họ giờ thế nào rồi?
Biết được sự lo lắng của nàng, Vân Yên liền nở một nụ cười trấn an.
Sau nửa canh giờ.
“Nương nương, người chờ Vương một chút.”
Công công đưa nàng vào tẩm cung của Vương, nói.
“Ta biết rồi, công công có việc thì đi trước đi.”
Vân Yên gật gật đầu.
“Vậy nô tài cáo lui, có gì Nương nương cứ gọi nô tài.”
Công công hành lễ lui ra ngoài.
Vân Yên lập tức tiến lại gần chiếc vỏ thanh chủy thủ nằm ở khoảng không
trên bức tường, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, chính là bị giết
sao? Hắn yêu nàng ta như thế, tại sao lại giết nàng, rốt cuộc chuyện này là sao? Có liên quan gì đến Hắc Ưng? Không phải là phản bội hắn chứ,
nếu không tại sao hắn lại giết người mà hắn thương nhất, đã thế vẫn còn
lưu lại chủy thủ trên người nàng.
Bạo Vương Liệt PhiTác giả: Ngạn ThiếnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcBiên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua… Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt… Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run. Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh. Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương. Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe… “Thật sự có sao?”Tâm tình của Vân Yên đột nhiên phức tạp, trong lòng nàng không khỏi tò mò, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến hắn vừa yêu lại vừa hận, nàng ta ở cấm địa thì sống như thế nào? “Yên nhi… muội hỏi chuyện này làm gì vậy?”Vân Dương kỳ quái nhìn nàng hỏi. “Không có gì, tại muội thấy người trong hoàng cung có nói đến chuyện này.Có phải nàng ta rất đẹp không?”Vân Yên dấu giếm tâm trạng của mình, hỏi thêm. “Phải, nàng ta rất đẹp.”Vân Dương gật đầu, nhưng lập tức nói tiếp: “Nhưng một người xinh đẹp mà đã chết thì còn có tác dụng gì nữa chứ.”“Người chết…”Vân Yên ngạc nhiên nhìn hắn: “Huynh nói gì, nàng ta đã chết…”Không trách được Lệ Phi đã từng nói nàng đã chết. “Phải… nàng ta đã chết… Nhưng xác nàng được bảo vệ trong một chiếc quan tài bằng thủy tinh nên vẫn nhìn được nàng ta rất xinh đẹp.Có điều…”Vân Dương tạm dừng một lúc. “Có điều cái gì???”Vân Yên vội vàng hỏi. “Ngực của nàng vẫn cắm một thanh chủy thủ tinh xảo.Hình như nàng chết là vì vậy.Kỳ lạ là tại sao Long Hạo Thiên để nàng nằm trong cấm địa mà lại không nhổ thanh chủy thủ đó ra…”Vân Dương nghi hoặc nói. “Nàng ta chết là do thanh chủy thủ c*m v** ngực sao.”Vân Yên dột nhiên nhíu mày, nàng nhớ tới ở tẩm cung của Long Hạo Thiên có treo vỏ của một thanh chủy thủ.Chẳng lẽ người giết nữ nhân kia là hắn, nàng không khỏi rùng mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì. “Yên nhi… muội sao vậy?”Vân Dương nhận thấy nàng có chuyện gì đó mất tự nhiên. “Không có gì.”Vân Yên lắc đầu để chính mình tình táo lại rồi nói: “Ca ca,.Khuya rồi, muội phải về đây, sáng mai muội đến tiễn huynh.”“Ừ, muộn rồi.Để huynh tiễn muội về.”Vân Dương gật gật đầu Ở trước cửa cung, tạm biệt ca ca xong, nàng liền hồi tưởng lại những lời ca ca nói về nữ nhân kia. “Nương nương, người đã về.”Tử Liên cùng Tiểu Thanh thấy nàng về vội vàng ra nghênh đón. “Sao hai ngươi lại ở đây?”Vân Yên bị các nàng làm cho giật mình. “Nô tỳ đương nhiên đứng đây đợi nương nương mà.Nương nương suy nghĩ gì mà xuất thần vậy?”Tử Liên tò mò hỏi “Nhớ các ngươi, nhớ cả hai ngươi, hai ngươi không chờ ở Tử Yên Các sao lại chạy tới đây.”Vân Yên cười cười chuyển hướng đề tài. “Nương nương là nô tỳ cố ý chờ Nương nương về.công công vừa đến báo rằng khi nào Nương nương trở về thì giúp Nương nương chải đầu thay y phục, Một lúc sau đến tẩm cung hầu hại Vương.”Tử Liên nói. “Ta...”Vân Yên vừa định nói nàng không muốn đi nhưng lại nghĩ đến chuyện hắn đã đồng ý với nàng, huống chi ngày mai ca ca của nàng phải về Vân triều, liền sửa lại nói: “Đi thôi, chúng ta cũng cần về chuẩn bị một chút.”“Tuân lệnh Nương nương.”Tử Liên cao hứng nói: “Vương đối với Nương nương thật tốt.”Tiểu Thanh lại chỉ nhìn nàng, có phải vừa rồi Nương nương đang lo lắng cho sự an nguy của lão gia và thiếu gia không? Không biết họ giờ thế nào rồi? Biết được sự lo lắng của nàng, Vân Yên liền nở một nụ cười trấn an. Sau nửa canh giờ. “Nương nương, người chờ Vương một chút.”Công công đưa nàng vào tẩm cung của Vương, nói. “Ta biết rồi, công công có việc thì đi trước đi.”Vân Yên gật gật đầu. “Vậy nô tài cáo lui, có gì Nương nương cứ gọi nô tài.”Công công hành lễ lui ra ngoài. Vân Yên lập tức tiến lại gần chiếc vỏ thanh chủy thủ nằm ở khoảng không trên bức tường, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, chính là bị giết sao? Hắn yêu nàng ta như thế, tại sao lại giết nàng, rốt cuộc chuyện này là sao? Có liên quan gì đến Hắc Ưng? Không phải là phản bội hắn chứ, nếu không tại sao hắn lại giết người mà hắn thương nhất, đã thế vẫn còn lưu lại chủy thủ trên người nàng.