Tác giả:

Ta là Mãnh Long, NPC phái Nga My hẳn mọi người đều biết. Thật buồn bực, công tác của ta so với các đồng môn NPC khác thật quá nặng nề —— nga, không, Dương Tứ Nương, ta không phải nói ngươi không khổ cực, ta chỉ là.. Được rồi, lão nhân gia ngài mới là cực khổ nhất. Tóm lại, chỉ cần so sánh độ vất vả của các NPC giao nhiệm vụ sư môn, mỗi ngày, có trên trăm ngàn game thủ ở trước mặt ta đến đến đi đi, ta chết lặng lặp đi lặp lại tuyên bố các loại nhiệm vụ. Đương nhiên, ta cũng có lúc quá bực mình, người càng nhiều ta càng không có một phút rảnh rỗi, ta sẽ đem toàn bộ bọn họ đuổi đi bắt trân thú trưởng thành, nếu tâm tình tốt một chút ta sẽ cho dạo một vòng với chưởng môn mạnh Thanh Thanh. Ta không biết mình tồn tại bao lâu rồi, khi ta bắt đầu có ý thức, đã thấy đứng ở trong này. Đệ tử phái Nga My vĩnh viễn là nhiều nhất. Điểm này chỉ cần nhìn hoạt động “Tập kích môn phái”, tục xưng “Xoát tiêu tiểu” cũng có thể thấy được rõ ràng. Lúc ở phái Võ Đang, Tinh Túc, Thiên Long toàn mấy môn phái…

Chương 10: Cái gọi là kết thúc he

Yêu Anh Như Yêu… Nhiệm Vụ Môn PháiTác giả: Chu Hiểu NhiễmTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuTa là Mãnh Long, NPC phái Nga My hẳn mọi người đều biết. Thật buồn bực, công tác của ta so với các đồng môn NPC khác thật quá nặng nề —— nga, không, Dương Tứ Nương, ta không phải nói ngươi không khổ cực, ta chỉ là.. Được rồi, lão nhân gia ngài mới là cực khổ nhất. Tóm lại, chỉ cần so sánh độ vất vả của các NPC giao nhiệm vụ sư môn, mỗi ngày, có trên trăm ngàn game thủ ở trước mặt ta đến đến đi đi, ta chết lặng lặp đi lặp lại tuyên bố các loại nhiệm vụ. Đương nhiên, ta cũng có lúc quá bực mình, người càng nhiều ta càng không có một phút rảnh rỗi, ta sẽ đem toàn bộ bọn họ đuổi đi bắt trân thú trưởng thành, nếu tâm tình tốt một chút ta sẽ cho dạo một vòng với chưởng môn mạnh Thanh Thanh. Ta không biết mình tồn tại bao lâu rồi, khi ta bắt đầu có ý thức, đã thấy đứng ở trong này. Đệ tử phái Nga My vĩnh viễn là nhiều nhất. Điểm này chỉ cần nhìn hoạt động “Tập kích môn phái”, tục xưng “Xoát tiêu tiểu” cũng có thể thấy được rõ ràng. Lúc ở phái Võ Đang, Tinh Túc, Thiên Long toàn mấy môn phái… “Tít, tít, tít…”Lọt vào tai là một trận thanh âm quy luật của thiết bị điện tử; cả người hoàn toàn không có cảm giác, cứ như không phải là thân thể của chính mình, trước mắt một mảnh hắc ám.Thật lâu sau, Ân Mân rốt cục có chút khí lực, giãy dụa đem mí mắt mở ra.“… Mân Mân? Mân Mân! Mau gọi bác sĩ! Con tôi tỉnh rồi! Bác sĩ!” Giọng nữ kích động vang vọng bên tai, ngay sau đó là một trận rối loạn.“Ân Mân, Ân Mân? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Một vị trung niên mặc áo blouse trắng xóa từ ái mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút cổ vũ.Ân… Mân?Ân Mân…Được rồi, anh đã nhớ ra, Ân Mân là tên của mình. Trước đây, sau khi đi thị sát công trường về thì gặp tai nạn giao thông, sau đó… cái gì cũng không còn biết nữa.“Hic ~ Mân Mân a, cậu rốt cục cũng chịu tỉnh, cậu có biết hay không cậu đã nằm suốt một năm rồi đó. Hic ~ thật tốt quá, bác sĩ nói xác suất cậu tỉnh lại là rất thấp, tôi vẫn luôn không tin…”Nguyên lai, vừa chớp mắt đã qua một năm rồi sao?Vậy…thế giới Thiên Long trong trí nhớ kia, còn có Nga My Sơn cùng Hạ Thiên chẳng lẽ chỉ là một hồi giấc mộng hoang đường?“Anh em tốt, tôi biết cậu cát nhân tất có thiên tướng, cuối cùng cũng chịu tỉnh! Hiện tại tốt rồi, tôi cuối cùng cũng có thể đem công tác của cậu giao lại cho cậu.” (bạn bè thế đấy =.=” ngta chỉ vừa tỉnh dậy thôi mà nó đã nghĩ đùn đẩy công việc)Hạ Thanh là bạn thân từ nhỏ của anh, biết được anh đã tỉnh, liền lao đến bệnh viện thăm hỏi. Rõ ràng bên ngoài một bộ khí chất tinh anh lão luyện, nhưng vừa gặp anh em cùng nhau lớn lên liền trở nên cà lơ phất phơ.“Hạ Thanh, cậu có biết một trò chơi gọi là《 Thiên Long Bát Bộ 》không?”Nghe vậy, Hạ Thanh liền trừng lớn mắt, kinh dị nói: “Cậu có bị làm sao không? Ngủ suốt một năm, mới vừa tỉnh lại câu nói đầu tiên với tôi lại hỏi về game?! Như thế nào? Cậu không phải là bị xe đụng phá hư đầu óc rồi chứ? Một thằng cuồng công việc như cậu mà cũng biết chơi game? Cậu từ đâu nghe được cái tên đó? Đừng làm tôi sợ nha! Trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi k*ch th*ch này đâu!”Thằng điên này… Ân Mân hắc tuyến, coi thường lời nói khoa trương của cậu ta, tiếp tục nói:“Trong game đó có phải có một server tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt không?”——————Một acc mới toanh vừa sinh ra ở Đại Lý, trên đầu đính tên gọi “Ta là Mãnh Long” (cái tên thiệt ngốc >0

“Tít, tít, tít…”

Lọt vào tai là một trận thanh âm quy luật của thiết bị điện tử; cả người hoàn toàn không có cảm giác, cứ như không phải là thân thể của chính mình, trước mắt một mảnh hắc ám.

Thật lâu sau, Ân Mân rốt cục có chút khí lực, giãy dụa đem mí mắt mở ra.

“… Mân Mân? Mân Mân! Mau gọi bác sĩ! Con tôi tỉnh rồi! Bác sĩ!” Giọng nữ kích động vang vọng bên tai, ngay sau đó là một trận rối loạn.

“Ân Mân, Ân Mân? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Một vị trung niên mặc áo blouse trắng xóa từ ái mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút cổ vũ.

Ân… Mân?

Ân Mân…

Được rồi, anh đã nhớ ra, Ân Mân là tên của mình. Trước đây, sau khi đi thị sát công trường về thì gặp tai nạn giao thông, sau đó… cái gì cũng không còn biết nữa.

“Hic ~ Mân Mân a, cậu rốt cục cũng chịu tỉnh, cậu có biết hay không cậu đã nằm suốt một năm rồi đó. Hic ~ thật tốt quá, bác sĩ nói xác suất cậu tỉnh lại là rất thấp, tôi vẫn luôn không tin…”

Nguyên lai, vừa chớp mắt đã qua một năm rồi sao?

Vậy…thế giới Thiên Long trong trí nhớ kia, còn có Nga My Sơn cùng Hạ Thiên chẳng lẽ chỉ là một hồi giấc mộng hoang đường?

“Anh em tốt, tôi biết cậu cát nhân tất có thiên tướng, cuối cùng cũng chịu tỉnh! Hiện tại tốt rồi, tôi cuối cùng cũng có thể đem công tác của cậu giao lại cho cậu.” (bạn bè thế đấy =.=” ngta chỉ vừa tỉnh dậy thôi mà nó đã nghĩ đùn đẩy công việc)

Hạ Thanh là bạn thân từ nhỏ của anh, biết được anh đã tỉnh, liền lao đến bệnh viện thăm hỏi. Rõ ràng bên ngoài một bộ khí chất tinh anh lão luyện, nhưng vừa gặp anh em cùng nhau lớn lên liền trở nên cà lơ phất phơ.

“Hạ Thanh, cậu có biết một trò chơi gọi là《 Thiên Long Bát Bộ 》không?”

Nghe vậy, Hạ Thanh liền trừng lớn mắt, kinh dị nói: “Cậu có bị làm sao không? Ngủ suốt một năm, mới vừa tỉnh lại câu nói đầu tiên với tôi lại hỏi về game?! Như thế nào? Cậu không phải là bị xe đụng phá hư đầu óc rồi chứ? Một thằng cuồng công việc như cậu mà cũng biết chơi game? Cậu từ đâu nghe được cái tên đó? Đừng làm tôi sợ nha! Trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi k*ch th*ch này đâu!”

Thằng điên này… Ân Mân hắc tuyến, coi thường lời nói khoa trương của cậu ta, tiếp tục nói:

“Trong game đó có phải có một server tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt không?”

——————

Một acc mới toanh vừa sinh ra ở Đại Lý, trên đầu đính tên gọi “Ta là Mãnh Long” (cái tên thiệt ngốc >0

Yêu Anh Như Yêu… Nhiệm Vụ Môn PháiTác giả: Chu Hiểu NhiễmTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuTa là Mãnh Long, NPC phái Nga My hẳn mọi người đều biết. Thật buồn bực, công tác của ta so với các đồng môn NPC khác thật quá nặng nề —— nga, không, Dương Tứ Nương, ta không phải nói ngươi không khổ cực, ta chỉ là.. Được rồi, lão nhân gia ngài mới là cực khổ nhất. Tóm lại, chỉ cần so sánh độ vất vả của các NPC giao nhiệm vụ sư môn, mỗi ngày, có trên trăm ngàn game thủ ở trước mặt ta đến đến đi đi, ta chết lặng lặp đi lặp lại tuyên bố các loại nhiệm vụ. Đương nhiên, ta cũng có lúc quá bực mình, người càng nhiều ta càng không có một phút rảnh rỗi, ta sẽ đem toàn bộ bọn họ đuổi đi bắt trân thú trưởng thành, nếu tâm tình tốt một chút ta sẽ cho dạo một vòng với chưởng môn mạnh Thanh Thanh. Ta không biết mình tồn tại bao lâu rồi, khi ta bắt đầu có ý thức, đã thấy đứng ở trong này. Đệ tử phái Nga My vĩnh viễn là nhiều nhất. Điểm này chỉ cần nhìn hoạt động “Tập kích môn phái”, tục xưng “Xoát tiêu tiểu” cũng có thể thấy được rõ ràng. Lúc ở phái Võ Đang, Tinh Túc, Thiên Long toàn mấy môn phái… “Tít, tít, tít…”Lọt vào tai là một trận thanh âm quy luật của thiết bị điện tử; cả người hoàn toàn không có cảm giác, cứ như không phải là thân thể của chính mình, trước mắt một mảnh hắc ám.Thật lâu sau, Ân Mân rốt cục có chút khí lực, giãy dụa đem mí mắt mở ra.“… Mân Mân? Mân Mân! Mau gọi bác sĩ! Con tôi tỉnh rồi! Bác sĩ!” Giọng nữ kích động vang vọng bên tai, ngay sau đó là một trận rối loạn.“Ân Mân, Ân Mân? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?” Một vị trung niên mặc áo blouse trắng xóa từ ái mỉm cười, trong giọng nói mang theo chút cổ vũ.Ân… Mân?Ân Mân…Được rồi, anh đã nhớ ra, Ân Mân là tên của mình. Trước đây, sau khi đi thị sát công trường về thì gặp tai nạn giao thông, sau đó… cái gì cũng không còn biết nữa.“Hic ~ Mân Mân a, cậu rốt cục cũng chịu tỉnh, cậu có biết hay không cậu đã nằm suốt một năm rồi đó. Hic ~ thật tốt quá, bác sĩ nói xác suất cậu tỉnh lại là rất thấp, tôi vẫn luôn không tin…”Nguyên lai, vừa chớp mắt đã qua một năm rồi sao?Vậy…thế giới Thiên Long trong trí nhớ kia, còn có Nga My Sơn cùng Hạ Thiên chẳng lẽ chỉ là một hồi giấc mộng hoang đường?“Anh em tốt, tôi biết cậu cát nhân tất có thiên tướng, cuối cùng cũng chịu tỉnh! Hiện tại tốt rồi, tôi cuối cùng cũng có thể đem công tác của cậu giao lại cho cậu.” (bạn bè thế đấy =.=” ngta chỉ vừa tỉnh dậy thôi mà nó đã nghĩ đùn đẩy công việc)Hạ Thanh là bạn thân từ nhỏ của anh, biết được anh đã tỉnh, liền lao đến bệnh viện thăm hỏi. Rõ ràng bên ngoài một bộ khí chất tinh anh lão luyện, nhưng vừa gặp anh em cùng nhau lớn lên liền trở nên cà lơ phất phơ.“Hạ Thanh, cậu có biết một trò chơi gọi là《 Thiên Long Bát Bộ 》không?”Nghe vậy, Hạ Thanh liền trừng lớn mắt, kinh dị nói: “Cậu có bị làm sao không? Ngủ suốt một năm, mới vừa tỉnh lại câu nói đầu tiên với tôi lại hỏi về game?! Như thế nào? Cậu không phải là bị xe đụng phá hư đầu óc rồi chứ? Một thằng cuồng công việc như cậu mà cũng biết chơi game? Cậu từ đâu nghe được cái tên đó? Đừng làm tôi sợ nha! Trái tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi k*ch th*ch này đâu!”Thằng điên này… Ân Mân hắc tuyến, coi thường lời nói khoa trương của cậu ta, tiếp tục nói:“Trong game đó có phải có một server tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt không?”——————Một acc mới toanh vừa sinh ra ở Đại Lý, trên đầu đính tên gọi “Ta là Mãnh Long” (cái tên thiệt ngốc >0

Chương 10: Cái gọi là kết thúc he