Tác giả:

Đêm, lạnh như băng đá. Nửa đêm, dọc theo đường cao tốc hướng về phía nam, có rất ít xe cộ đi lại. Một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng cao giá, giống như con hắc báo đang lao đi săn mồi, điên dại không gì có thể khống chế, tốc độ chạy nhanh đảm bảo vượt quá 150km/h. Ngồi trên ghế lái, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú tà mị, bởi vì uống nhiều rượu, ánh mắt có vẻ không tập trung,lỡ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh không hiểu, tại sao đã qua một khoảng thời gian lâu đến như vậy rồi mà đối với người phụ nữ vô tình bạc nghĩa đó anh lại cứ nhớ mãi không thể quên được? Cho dù đã uống không biết bao nhiêu là rượu, cho dù thuốc mê có làm mất đi tri giác nhưng anh cũng không thể quên được, tình cảm ấy chan chứa nỗi nhớ nhung nồng đậm cùng với ….hận thù. Anh đã thử qua rất nhiều cách. Càng muốn quên thì lại càng trầm luân trong quá khứ đã qua. Phải rồi, đối mặt với tình yêu thì có mấy ai có thể khống chế nổi bản thân mình. Nghĩ tới cô, gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu Phong càng…

Chương 52: End

Tổng Giám Đốc Độc TàiTác giả: Tân HủyTruyện Ngôn TìnhĐêm, lạnh như băng đá. Nửa đêm, dọc theo đường cao tốc hướng về phía nam, có rất ít xe cộ đi lại. Một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng cao giá, giống như con hắc báo đang lao đi săn mồi, điên dại không gì có thể khống chế, tốc độ chạy nhanh đảm bảo vượt quá 150km/h. Ngồi trên ghế lái, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú tà mị, bởi vì uống nhiều rượu, ánh mắt có vẻ không tập trung,lỡ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh không hiểu, tại sao đã qua một khoảng thời gian lâu đến như vậy rồi mà đối với người phụ nữ vô tình bạc nghĩa đó anh lại cứ nhớ mãi không thể quên được? Cho dù đã uống không biết bao nhiêu là rượu, cho dù thuốc mê có làm mất đi tri giác nhưng anh cũng không thể quên được, tình cảm ấy chan chứa nỗi nhớ nhung nồng đậm cùng với ….hận thù. Anh đã thử qua rất nhiều cách. Càng muốn quên thì lại càng trầm luân trong quá khứ đã qua. Phải rồi, đối mặt với tình yêu thì có mấy ai có thể khống chế nổi bản thân mình. Nghĩ tới cô, gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu Phong càng… Huyền Diệu Phong lúc này mới phát hiện ra cô lệ rơi đầy mặt, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.Ái Thanh cười gật đầu, nước mắt lại không nghe sai bảo , cứ thế tí tách rơi.Huyền Diệu Phong đứng bật dậy, kích động ôm lấy cô, trong tròng mắt đen có lệ quang chớp động.Anh đem chiếc nhẫn kim cương xa xỉ đeo vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cũng thận trọng đặt xuống một nụ hôn, giống như khắc một dấu ấn xác định lãnh thổ của riêng mình.Ái Thanh nhào vào trong ngực anh, vừa cười, vừa khóc .Tâm tình lúc này diễn tả bằng hai chữ hạnh phúc có lẽ là không đủ.Đêm thất tịch ,tình yêu của hai người được trời cao chứng giám, chắc chắn họ sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời .—-Toàn Văn Hoàn —*Dạo này mình hơi bận lại ốm đau suốt nên mình chưa beta lại thêm 1 lần nữa đâu nhé T__T Hy vọng các bạn có thể nhặt sạn giúp mình :p Nếu được thế thì mình xin chân thành cảm ơn và hậu tạ :-” *Hết truyện rồi ^^ Các bạn có thể ngừng đọc ở đây ^^ Những lời cuối sách tớ sắp edit dưới đây không liên quan đến truyện ^^ Đó chỉ là những cảm xúc của tác giả Tân Hủy dành cho thần tượng của mình ;;) .Cơ mà thần tượng của chị ý cũng là thần tượng của tớ, của Dạ, của Meimoko , của Zenryou và của cả Shirohitsuji ^^ * Nói chung là của tất cả những đứa tham gia mần cái bộ này * Chính vì đọc qua qua mấy cái dòng này nên mới quyết định mần cái bộ này đó T_T Lại còn làm cấp tốc nữa chứ T_TTớ có thể tự hào nói rằng, những gì tớ edit dưới đây là được edit bằng cả tấm lòng ^^ bằng tình yêu và sự háo hức ^^ .Như tớ đã nói ở văn án ý, bộ truyện này là món quà chúc mừng sinh nhật Meimoko ^^ Sinh nhật Meimoko chưa đến nhưng bộ truyện thì đã hoàn trước cả gần 20 ngày =)) Mà đến giờ phút lày , quả thật tớ cũng chả biết nói gì về bộ truyện lầy =))) thôi thì chỉ dám cầu mong nó không làm các bạn quá thất vọng thôi Ọ__ỌMeimoko à, sinh nhật vui vẻ nhéThực sự tớ rất cám ơn Meimoko đã làm việc rất chăm chỉ , có trách nhiệm với những bộ truyện ở LTLĐ ^^ Tớ và Kunnie rất rất yêu quý meimoko ýVà giờ thì Meimoko hãy đọc thử những dòng tâm sự của tác giả về Arashi của chúng ta nhé. Hãy thử tưởng tượng là chúng ta cũng được tham dự concert như tác giả ý ^^ Tớ tôn trọng tối đa ngôn từ của tác giả nhé :”>~ , cố gắng không chen cảm xúc của mình vào ~ Mà edit cả chương truyện dài dài cũng không thấy xoắn lắm, sao edit cái đoạn ngắn tẹo này mà cứ thấy sao sao ý Ó__ÒArashi no fan de , yokatta ne ^^Lời cuối sách:Bí mật do Hủy tiết lộ —— Bão Táp đến thật rồi! ◎ Tân HủyXin chào mọi người ^^Hủy hiện tại tâm tình rất rất là kích động ! Hơn nữa trong lòng lại tràn đầy, tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc!Ngày mười sáu, mười bảy tháng chín là hai ngày vô cùng trọng đại .Đó chính là ngày nhóm nhạc Nhật Bản Hủy thích đến Đài Loan biểu diễn.Từ ngày bọn hắn tuyên bố muốn tới Đài Loan tổ chức concert,rồi bán vé, rồi cho đến tận thời khắc này, khi Hủy đã tham dự hết hai ngày concert của bọn hắn , Hủy không khỏi cảm thán thời gian sao mà trôi nhanh thế . . . . . .Concert diễn ra trong hai ngày,nội dung chương trình mặc dù giống nhau, nhưng những cảm xúc, yêu thương và cảm động thì lại bất đồng, mỗi hôm một khác ^^Thật ra thì Hủy cũng không viết ra được cái cảm tưởng cụ thể hay tâm tâm đắc đắc gì đâu nha~ chỉ là, khi nhìn thấy bọn hắn chân chân thực thực đứng ở trước mắt. . . . . không còn phải ngóng và hóng ở nơi xa xôi gì gì nữa. . . . . . thì khiến Hủy có cảm giác không thể tin được.Bọn hắn thật sự đứng trước mặt Hủy sao ???? Không cần hao hết tâm lực bay đến Nhật Bản để có thể nhìn thấy bọn hắn, bọn hắn quả thật đang đứng ở trên đất nước của Hủy để biểu diễn, lại còn lộ ra những nụ cười siêu cấp rực rỡ nữa chứ ~Bọn hắn cũng rất có thành ý dùng tiếng Trung để tự giới thiệu về mình.Thậm chí bọn hắn còn hát bằng tiếng Trung nữa .Nói đến đây , tự dưng có hai điểm muốn kể lể một chút :Điểm thứ nhất, cho dù là hát không quen bằng tiếng Trung nhưng ca sĩ hát chính kiêm Lead­er( gần đây các thành viên trong nhóm tựa hồ thích gọi hắn là cap­tain) Ohno Satoshi, tiếng hát quá quá tuyệt vời luôn! Khiến Hủy sợ hãi , nổi cả da gà.Điểm thứ hai, đến màn biểu diễn cuối cùng, các thành viên sẽ dùng tiếng Trung để nói lời cảm tạ, ngày thứ nhất, tất cả bọn hắn đều thi nhau nói, ngày thứ hai, người đầu tiên mở miệng là Sakurai Sho ( Ai da! Hủy vốn không có thói quen gọi cả tên lẫn họ của bọn hắn ~), nói rất chuẩn xác, rất rõ ràng, hoàn toàn không cần chú ý cũng có thể hiểu được hắn nói cái gì. Buổi thứ hai khả năng nói tiếng trung của bọn hắn tốt hơn buổi đầu, haha, có thể nói là chênh lệch cách xa vạn dặm!Đủ để thấy được, bọn hắn thực sự suy nghĩ, thực sự quan tâm đến fan .Dĩ nhiên, từ đáy lòng Hủy ta cũng không khỏi cảm thán , Sho thật không hổ là sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốt nhất nhì Nhật Bản nha .Nhưng mà, cái này cũng lần nữa chứng minh —— Tiếng Trung thật sự rất khó học, chúng ta cực kì kiêu ngạo đó ( cười ).Ngoài hai điểm đó, nếu như hỏi Hủy ta có ấn tượng khắc sâu nhất với điều gì thì ta sẽ không chậm trễ chút nào nói ra : là nụ cười đáng yêu của năm bảo bối ~Nhìn đến nụ cười của bọn hắn, Hủy sẽ không nhịn được ở trong lòng nghĩ, thật không hổ là thần tượng nha! Có nụ cười vô địch làm người ta khuynh tâm, có nụ cười lóa mắt hơn so với người bình thường .Còn có tiếng hát cùng với những động tác vũ đạo gọn gàng, đẹp mắt của Đại Dã ( Ohno) ( cười ).Hủy bắt đầu thích Ohno là do Sakurai Sho, nhưng sau đó Hủy thật thật sâu bị Ohno Satoshi hấp dẫn, bị tài năng, giọng hát, vũ đạo của hắn cuốn hút, khiến lòng Hủy từ từ hướng về phía hắn.Mặc dù hắn luôn mở miệng rất ít , nhưng, rất có thể đây chính là điểm khiến người khác bị hấp dẫn ~Ách. . . . . . Viết viết thế nào mà lại biến thành đại hội tỏ tình thế này?Concert hai ngày trôi qua, Hủy thân thể mệt chết đi được ý, haizzz , thật không có biện pháp mà ! Tuổi không còn nhỏ, về đến nhà chân cứ như không còn là của mình .Buổi chiều đầu tiên, Hủy liên tục thét liền mấy tiếng đấy, rất tốn sức nha~Hỏi Hủy có khóc hay không? Thành thật mà nói, không có.Có cảm giác “muốn khóc” , nhưng không thể thật khóc lên được.Thời điểm làm Hủy muốn khóc thì Hủy có nhắc tới rồi đó, chính là khi cả nhóm nói lời cảm tạ bằng tiếng trung, còn có cả thời điểm nghe Đại Dã hát nữa ý ( cười ), Lại nói tiếp, thời điểm encore lần thứ ba cũng rất cảm động .Thời gian giữa kết thúc encore thứ 2 và thứ 3, cả sân vận động không có ai rời đi, rồi đột ngột đồng thanh bật lên tiếng hét ”ARASHI” .Khi bọn hắn xuất hiện lại trên sân khấu thì trên màn hình lớn cũng chiếu hình ảnh của bọn hắn. Có lẽ, khi đó Hủy hai mắt mơ hồ đẫm lệ nên không thấy rõ….hình như bọn hắn cũng giống như Hủy vậy… vành mắt đỏ hồng . . . . . .Chỉ là, cảm xúc lưu luyến không muốn rời đi, nên đã thúc giục tuyến lệ rơi nước mắt……Haha, có phải Hủy đã rất ích kỷ khi chiếm một chút trang giấy đi ( ngươi đã chiếm cả trang báo còn gì? ) Cám ơn mọi người nha.Đầu tiên, là Hắc Lỗ Lỗ đã giúp Hủy xếp hàng mua vé , cám ơn ngươi rồi! Sau đó là Hạ Mỹ My, mặc dù bình thường hay gọi ta là— Bạo Tẩu, nhưng chúng ta có thể cùng nhau đi xem concert thì đúng là điều cực kỳ vui vẻ , nhỉ ~Tiếp nào, Sa­ki yêu dấu, rất hân hạnh được biết ngươi! Cám ơn ngươi đã luôn hào phóng chia sẻ với ta .Cá tính không câu nệ tiểu tiết của ngươi cũng cho làm ta mở rộng tầm mắt ( cười ), hy vọng mai này có thể sẽ còn tiếp tục được làm phiền ngươi, hi vọng ngươi sẽ không chê ta quá phiền phức ( ôm bắp đùi )!Cuối cùng, cám ơn các bạn thân yêu, đã kiên đọc những dòng liên thiên, nhảm nhí của Hủy ( vã mồ hôi ), Hủy cũng rất thích các ngươi ! Hắc hắc, lòng của Hủy rất lớn, cho nên yêu rất nhiều, có thể dung nạp rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người.Hẹn lần sau gặp lại tiếp nhé. ( né đá )

Huyền Diệu Phong lúc này mới phát hiện ra cô lệ rơi đầy mặt, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.

Ái Thanh cười gật đầu, nước mắt lại không nghe sai bảo , cứ thế tí tách rơi.

Huyền Diệu Phong đứng bật dậy, kích động ôm lấy cô, trong tròng mắt đen có lệ quang chớp động.

Anh đem chiếc nhẫn kim cương xa xỉ đeo vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cũng thận trọng đặt xuống một nụ hôn, giống như khắc một dấu ấn xác định
lãnh thổ của riêng mình.

Ái Thanh nhào vào trong ngực anh, vừa cười, vừa khóc .Tâm tình lúc này diễn tả bằng hai chữ hạnh phúc có lẽ là không đủ.

Đêm thất tịch ,tình yêu của hai người được trời cao chứng giám, chắc chắn họ sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời .

—-Toàn Văn Hoàn —

*Dạo này mình hơi bận lại ốm đau suốt nên mình chưa beta lại thêm 1 lần nữa
đâu nhé T__T Hy vọng các bạn có thể nhặt sạn giúp mình :p Nếu được thế
thì mình xin chân thành cảm ơn và hậu tạ :-” *

Hết truyện rồi ^^
Các bạn có thể ngừng đọc ở đây ^^ Những lời cuối sách tớ sắp edit dưới
đây không liên quan đến truyện ^^ Đó chỉ là những cảm xúc của tác giả
Tân Hủy dành cho thần tượng của mình ;;) .Cơ mà thần tượng của chị ý
cũng là thần tượng của tớ, của Dạ, của Meimoko , của Zenryou và của cả
Shirohitsuji ^^ * Nói chung là của tất cả những đứa tham gia mần cái bộ
này * Chính vì đọc qua qua mấy cái dòng này nên mới quyết định mần cái
bộ này đó T_T Lại còn làm cấp tốc nữa chứ T_T

Tớ có thể tự hào
nói rằng, những gì tớ edit dưới đây là được edit bằng cả tấm lòng ^^
bằng tình yêu và sự háo hức ^^ .Như tớ đã nói ở văn án ý, bộ truyện này
là món quà chúc mừng sinh nhật Meimoko ^^ Sinh nhật Meimoko chưa đến
nhưng bộ truyện thì đã hoàn trước cả gần 20 ngày =)) Mà đến giờ phút lày , quả thật tớ cũng chả biết nói gì về bộ truyện lầy =))) thôi thì chỉ
dám cầu mong nó không làm các bạn quá thất vọng thôi Ọ__Ọ

Meimoko à, sinh nhật vui vẻ nhé

Thực sự tớ rất cám ơn Meimoko đã làm việc rất chăm chỉ , có trách nhiệm với
những bộ truyện ở LTLĐ ^^ Tớ và Kunnie rất rất yêu quý meimoko ý

Và giờ thì Meimoko
hãy đọc thử những dòng tâm sự của tác giả về Arashi của chúng ta nhé.
Hãy thử tưởng tượng là chúng ta cũng được tham dự concert như tác giả ý
^^ Tớ tôn trọng tối đa ngôn từ của tác giả nhé :”>~ , cố gắng không
chen cảm xúc của mình vào ~ Mà edit cả chương truyện dài dài cũng không
thấy xoắn lắm, sao edit cái đoạn ngắn tẹo này mà cứ thấy sao sao ý Ó__Ò

Arashi no fan de , yokatta ne ^^

Lời cuối sách:

Bí mật do Hủy tiết lộ —— Bão Táp đến thật rồi! ◎ Tân Hủy

Xin chào mọi người ^^

Hủy hiện tại tâm tình rất rất là kích động ! Hơn nữa trong lòng lại tràn đầy, tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc!

Ngày mười sáu, mười bảy tháng chín là hai ngày vô cùng trọng đại .Đó chính
là ngày nhóm nhạc Nhật Bản Hủy thích đến Đài Loan biểu diễn.

Từ
ngày bọn hắn tuyên bố muốn tới Đài Loan tổ chức concert,rồi bán vé, rồi
cho đến tận thời khắc này, khi Hủy đã tham dự hết hai ngày concert của
bọn hắn , Hủy không khỏi cảm thán thời gian sao mà trôi nhanh thế . . . . . .Concert diễn ra trong hai ngày,nội dung chương trình mặc dù giống
nhau, nhưng những cảm xúc, yêu thương và cảm động thì lại bất đồng, mỗi
hôm một khác ^^

Thật ra thì Hủy cũng không viết ra được cái cảm
tưởng cụ thể hay tâm tâm đắc đắc gì đâu nha~ chỉ là, khi nhìn thấy bọn
hắn chân chân thực thực đứng ở trước mắt. . . . . không còn phải ngóng
và hóng ở nơi xa xôi gì gì nữa. . . . . . thì khiến Hủy có cảm giác
không thể tin được.

Bọn hắn thật sự đứng trước mặt Hủy sao ????
Không cần hao hết tâm lực bay đến Nhật Bản để có thể nhìn thấy bọn hắn,
bọn hắn quả thật đang đứng ở trên đất nước của Hủy để biểu diễn, lại còn lộ ra những nụ cười siêu cấp rực rỡ nữa chứ ~

Bọn hắn cũng rất có thành ý dùng tiếng Trung để tự giới thiệu về mình.Thậm chí bọn hắn còn hát bằng tiếng Trung nữa .

Nói đến đây , tự dưng có hai điểm muốn kể lể một chút :

Điểm thứ nhất, cho dù là hát không quen bằng tiếng Trung nhưng ca sĩ hát
chính kiêm Lead­er( gần đây các thành viên trong nhóm tựa hồ thích gọi
hắn là cap­tain) Ohno Satoshi, tiếng hát quá quá tuyệt vời luôn! Khiến
Hủy sợ hãi , nổi cả da gà.

Điểm thứ hai, đến màn biểu diễn cuối
cùng, các thành viên sẽ dùng tiếng Trung để nói lời cảm tạ, ngày thứ
nhất, tất cả bọn hắn đều thi nhau nói, ngày thứ hai, người đầu tiên mở
miệng là Sakurai Sho ( Ai da! Hủy vốn không có thói quen gọi cả tên lẫn
họ của bọn hắn ~), nói rất chuẩn xác, rất rõ ràng, hoàn toàn không cần
chú ý cũng có thể hiểu được hắn nói cái gì. Buổi thứ hai khả năng nói
tiếng trung của bọn hắn tốt hơn buổi đầu, haha, có thể nói là chênh lệch cách xa vạn dặm!

Đủ để thấy được, bọn hắn thực sự suy nghĩ, thực sự quan tâm đến fan .

Dĩ nhiên, từ đáy lòng Hủy ta cũng không khỏi cảm thán , Sho thật không hổ
là sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốt nhất nhì Nhật Bản nha .

Nhưng mà, cái này cũng lần nữa chứng minh —— Tiếng Trung thật sự rất khó học, chúng ta cực kì kiêu ngạo đó ( cười ).

Ngoài hai điểm đó, nếu như hỏi Hủy ta có ấn tượng khắc sâu nhất với điều gì
thì ta sẽ không chậm trễ chút nào nói ra : là nụ cười đáng yêu của năm
bảo bối ~

Nhìn đến nụ cười của bọn hắn, Hủy sẽ không nhịn được ở
trong lòng nghĩ, thật không hổ là thần tượng nha! Có nụ cười vô địch làm người ta khuynh tâm, có nụ cười lóa mắt hơn so với người bình thường
.Còn có tiếng hát cùng với những động tác vũ đạo gọn gàng, đẹp mắt của
Đại Dã ( Ohno) ( cười ).

Hủy bắt đầu thích Ohno là do Sakurai
Sho, nhưng sau đó Hủy thật thật sâu bị Ohno Satoshi hấp dẫn, bị tài
năng, giọng hát, vũ đạo của hắn cuốn hút, khiến lòng Hủy từ từ hướng về
phía hắn.

Mặc dù hắn luôn mở miệng rất ít , nhưng, rất có thể đây chính là điểm khiến người khác bị hấp dẫn ~

Ách. . . . . . Viết viết thế nào mà lại biến thành đại hội tỏ tình thế này?

Concert hai ngày trôi qua, Hủy thân thể mệt chết đi được ý, haizzz , thật không có biện pháp mà ! Tuổi không còn nhỏ, về đến nhà chân cứ như không còn
là của mình .

Buổi chiều đầu tiên, Hủy liên tục thét liền mấy tiếng đấy, rất tốn sức nha~

Hỏi Hủy có khóc hay không? Thành thật mà nói, không có.

Có cảm giác “muốn khóc” , nhưng không thể thật khóc lên được.

Thời điểm làm Hủy muốn khóc thì Hủy có nhắc tới rồi đó, chính là khi cả nhóm nói lời cảm tạ bằng tiếng trung, còn có cả thời điểm nghe Đại Dã hát
nữa ý ( cười ), Lại nói tiếp, thời điểm encore lần thứ ba cũng rất cảm
động .

Thời gian giữa kết thúc encore thứ 2 và thứ 3, cả sân vận
động không có ai rời đi, rồi đột ngột đồng thanh bật lên tiếng hét
”ARASHI” .

Khi bọn hắn xuất hiện lại trên sân khấu thì trên màn
hình lớn cũng chiếu hình ảnh của bọn hắn. Có lẽ, khi đó Hủy hai mắt mơ
hồ đẫm lệ nên không thấy rõ….hình như bọn hắn cũng giống như Hủy vậy…
vành mắt đỏ hồng . . . . . .

Chỉ là, cảm xúc lưu luyến không muốn rời đi, nên đã thúc giục tuyến lệ rơi nước mắt……

Haha, có phải Hủy đã rất ích kỷ khi chiếm một chút trang giấy đi ( ngươi đã chiếm cả trang báo còn gì? ) Cám ơn mọi người nha.

Đầu tiên, là Hắc Lỗ Lỗ đã giúp Hủy xếp hàng mua vé , cám ơn ngươi rồi! Sau
đó là Hạ Mỹ My, mặc dù bình thường hay gọi ta là— Bạo Tẩu, nhưng chúng
ta có thể cùng nhau đi xem concert thì đúng là điều cực kỳ vui vẻ , nhỉ ~

Tiếp nào, Sa­ki yêu dấu, rất hân hạnh được biết ngươi! Cám ơn ngươi đã luôn
hào phóng chia sẻ với ta .Cá tính không câu nệ tiểu tiết của ngươi cũng
cho làm ta mở rộng tầm mắt ( cười ), hy vọng mai này có thể sẽ còn tiếp
tục được làm phiền ngươi, hi vọng ngươi sẽ không chê ta quá phiền phức ( ôm bắp đùi )!

Cuối cùng, cám ơn các bạn thân yêu, đã kiên đọc
những dòng liên thiên, nhảm nhí của Hủy ( vã mồ hôi ), Hủy cũng rất
thích các ngươi ! Hắc hắc, lòng của Hủy rất lớn, cho nên yêu rất nhiều,
có thể dung nạp rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người.

Hẹn lần sau gặp lại tiếp nhé. ( né đá )

Tổng Giám Đốc Độc TàiTác giả: Tân HủyTruyện Ngôn TìnhĐêm, lạnh như băng đá. Nửa đêm, dọc theo đường cao tốc hướng về phía nam, có rất ít xe cộ đi lại. Một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng cao giá, giống như con hắc báo đang lao đi săn mồi, điên dại không gì có thể khống chế, tốc độ chạy nhanh đảm bảo vượt quá 150km/h. Ngồi trên ghế lái, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú tà mị, bởi vì uống nhiều rượu, ánh mắt có vẻ không tập trung,lỡ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt. Anh không hiểu, tại sao đã qua một khoảng thời gian lâu đến như vậy rồi mà đối với người phụ nữ vô tình bạc nghĩa đó anh lại cứ nhớ mãi không thể quên được? Cho dù đã uống không biết bao nhiêu là rượu, cho dù thuốc mê có làm mất đi tri giác nhưng anh cũng không thể quên được, tình cảm ấy chan chứa nỗi nhớ nhung nồng đậm cùng với ….hận thù. Anh đã thử qua rất nhiều cách. Càng muốn quên thì lại càng trầm luân trong quá khứ đã qua. Phải rồi, đối mặt với tình yêu thì có mấy ai có thể khống chế nổi bản thân mình. Nghĩ tới cô, gương mặt tuấn tú của Huyền Diệu Phong càng… Huyền Diệu Phong lúc này mới phát hiện ra cô lệ rơi đầy mặt, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.Ái Thanh cười gật đầu, nước mắt lại không nghe sai bảo , cứ thế tí tách rơi.Huyền Diệu Phong đứng bật dậy, kích động ôm lấy cô, trong tròng mắt đen có lệ quang chớp động.Anh đem chiếc nhẫn kim cương xa xỉ đeo vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cũng thận trọng đặt xuống một nụ hôn, giống như khắc một dấu ấn xác định lãnh thổ của riêng mình.Ái Thanh nhào vào trong ngực anh, vừa cười, vừa khóc .Tâm tình lúc này diễn tả bằng hai chữ hạnh phúc có lẽ là không đủ.Đêm thất tịch ,tình yêu của hai người được trời cao chứng giám, chắc chắn họ sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời .—-Toàn Văn Hoàn —*Dạo này mình hơi bận lại ốm đau suốt nên mình chưa beta lại thêm 1 lần nữa đâu nhé T__T Hy vọng các bạn có thể nhặt sạn giúp mình :p Nếu được thế thì mình xin chân thành cảm ơn và hậu tạ :-” *Hết truyện rồi ^^ Các bạn có thể ngừng đọc ở đây ^^ Những lời cuối sách tớ sắp edit dưới đây không liên quan đến truyện ^^ Đó chỉ là những cảm xúc của tác giả Tân Hủy dành cho thần tượng của mình ;;) .Cơ mà thần tượng của chị ý cũng là thần tượng của tớ, của Dạ, của Meimoko , của Zenryou và của cả Shirohitsuji ^^ * Nói chung là của tất cả những đứa tham gia mần cái bộ này * Chính vì đọc qua qua mấy cái dòng này nên mới quyết định mần cái bộ này đó T_T Lại còn làm cấp tốc nữa chứ T_TTớ có thể tự hào nói rằng, những gì tớ edit dưới đây là được edit bằng cả tấm lòng ^^ bằng tình yêu và sự háo hức ^^ .Như tớ đã nói ở văn án ý, bộ truyện này là món quà chúc mừng sinh nhật Meimoko ^^ Sinh nhật Meimoko chưa đến nhưng bộ truyện thì đã hoàn trước cả gần 20 ngày =)) Mà đến giờ phút lày , quả thật tớ cũng chả biết nói gì về bộ truyện lầy =))) thôi thì chỉ dám cầu mong nó không làm các bạn quá thất vọng thôi Ọ__ỌMeimoko à, sinh nhật vui vẻ nhéThực sự tớ rất cám ơn Meimoko đã làm việc rất chăm chỉ , có trách nhiệm với những bộ truyện ở LTLĐ ^^ Tớ và Kunnie rất rất yêu quý meimoko ýVà giờ thì Meimoko hãy đọc thử những dòng tâm sự của tác giả về Arashi của chúng ta nhé. Hãy thử tưởng tượng là chúng ta cũng được tham dự concert như tác giả ý ^^ Tớ tôn trọng tối đa ngôn từ của tác giả nhé :”>~ , cố gắng không chen cảm xúc của mình vào ~ Mà edit cả chương truyện dài dài cũng không thấy xoắn lắm, sao edit cái đoạn ngắn tẹo này mà cứ thấy sao sao ý Ó__ÒArashi no fan de , yokatta ne ^^Lời cuối sách:Bí mật do Hủy tiết lộ —— Bão Táp đến thật rồi! ◎ Tân HủyXin chào mọi người ^^Hủy hiện tại tâm tình rất rất là kích động ! Hơn nữa trong lòng lại tràn đầy, tràn đầy, tràn đầy hạnh phúc!Ngày mười sáu, mười bảy tháng chín là hai ngày vô cùng trọng đại .Đó chính là ngày nhóm nhạc Nhật Bản Hủy thích đến Đài Loan biểu diễn.Từ ngày bọn hắn tuyên bố muốn tới Đài Loan tổ chức concert,rồi bán vé, rồi cho đến tận thời khắc này, khi Hủy đã tham dự hết hai ngày concert của bọn hắn , Hủy không khỏi cảm thán thời gian sao mà trôi nhanh thế . . . . . .Concert diễn ra trong hai ngày,nội dung chương trình mặc dù giống nhau, nhưng những cảm xúc, yêu thương và cảm động thì lại bất đồng, mỗi hôm một khác ^^Thật ra thì Hủy cũng không viết ra được cái cảm tưởng cụ thể hay tâm tâm đắc đắc gì đâu nha~ chỉ là, khi nhìn thấy bọn hắn chân chân thực thực đứng ở trước mắt. . . . . không còn phải ngóng và hóng ở nơi xa xôi gì gì nữa. . . . . . thì khiến Hủy có cảm giác không thể tin được.Bọn hắn thật sự đứng trước mặt Hủy sao ???? Không cần hao hết tâm lực bay đến Nhật Bản để có thể nhìn thấy bọn hắn, bọn hắn quả thật đang đứng ở trên đất nước của Hủy để biểu diễn, lại còn lộ ra những nụ cười siêu cấp rực rỡ nữa chứ ~Bọn hắn cũng rất có thành ý dùng tiếng Trung để tự giới thiệu về mình.Thậm chí bọn hắn còn hát bằng tiếng Trung nữa .Nói đến đây , tự dưng có hai điểm muốn kể lể một chút :Điểm thứ nhất, cho dù là hát không quen bằng tiếng Trung nhưng ca sĩ hát chính kiêm Lead­er( gần đây các thành viên trong nhóm tựa hồ thích gọi hắn là cap­tain) Ohno Satoshi, tiếng hát quá quá tuyệt vời luôn! Khiến Hủy sợ hãi , nổi cả da gà.Điểm thứ hai, đến màn biểu diễn cuối cùng, các thành viên sẽ dùng tiếng Trung để nói lời cảm tạ, ngày thứ nhất, tất cả bọn hắn đều thi nhau nói, ngày thứ hai, người đầu tiên mở miệng là Sakurai Sho ( Ai da! Hủy vốn không có thói quen gọi cả tên lẫn họ của bọn hắn ~), nói rất chuẩn xác, rất rõ ràng, hoàn toàn không cần chú ý cũng có thể hiểu được hắn nói cái gì. Buổi thứ hai khả năng nói tiếng trung của bọn hắn tốt hơn buổi đầu, haha, có thể nói là chênh lệch cách xa vạn dặm!Đủ để thấy được, bọn hắn thực sự suy nghĩ, thực sự quan tâm đến fan .Dĩ nhiên, từ đáy lòng Hủy ta cũng không khỏi cảm thán , Sho thật không hổ là sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốt nhất nhì Nhật Bản nha .Nhưng mà, cái này cũng lần nữa chứng minh —— Tiếng Trung thật sự rất khó học, chúng ta cực kì kiêu ngạo đó ( cười ).Ngoài hai điểm đó, nếu như hỏi Hủy ta có ấn tượng khắc sâu nhất với điều gì thì ta sẽ không chậm trễ chút nào nói ra : là nụ cười đáng yêu của năm bảo bối ~Nhìn đến nụ cười của bọn hắn, Hủy sẽ không nhịn được ở trong lòng nghĩ, thật không hổ là thần tượng nha! Có nụ cười vô địch làm người ta khuynh tâm, có nụ cười lóa mắt hơn so với người bình thường .Còn có tiếng hát cùng với những động tác vũ đạo gọn gàng, đẹp mắt của Đại Dã ( Ohno) ( cười ).Hủy bắt đầu thích Ohno là do Sakurai Sho, nhưng sau đó Hủy thật thật sâu bị Ohno Satoshi hấp dẫn, bị tài năng, giọng hát, vũ đạo của hắn cuốn hút, khiến lòng Hủy từ từ hướng về phía hắn.Mặc dù hắn luôn mở miệng rất ít , nhưng, rất có thể đây chính là điểm khiến người khác bị hấp dẫn ~Ách. . . . . . Viết viết thế nào mà lại biến thành đại hội tỏ tình thế này?Concert hai ngày trôi qua, Hủy thân thể mệt chết đi được ý, haizzz , thật không có biện pháp mà ! Tuổi không còn nhỏ, về đến nhà chân cứ như không còn là của mình .Buổi chiều đầu tiên, Hủy liên tục thét liền mấy tiếng đấy, rất tốn sức nha~Hỏi Hủy có khóc hay không? Thành thật mà nói, không có.Có cảm giác “muốn khóc” , nhưng không thể thật khóc lên được.Thời điểm làm Hủy muốn khóc thì Hủy có nhắc tới rồi đó, chính là khi cả nhóm nói lời cảm tạ bằng tiếng trung, còn có cả thời điểm nghe Đại Dã hát nữa ý ( cười ), Lại nói tiếp, thời điểm encore lần thứ ba cũng rất cảm động .Thời gian giữa kết thúc encore thứ 2 và thứ 3, cả sân vận động không có ai rời đi, rồi đột ngột đồng thanh bật lên tiếng hét ”ARASHI” .Khi bọn hắn xuất hiện lại trên sân khấu thì trên màn hình lớn cũng chiếu hình ảnh của bọn hắn. Có lẽ, khi đó Hủy hai mắt mơ hồ đẫm lệ nên không thấy rõ….hình như bọn hắn cũng giống như Hủy vậy… vành mắt đỏ hồng . . . . . .Chỉ là, cảm xúc lưu luyến không muốn rời đi, nên đã thúc giục tuyến lệ rơi nước mắt……Haha, có phải Hủy đã rất ích kỷ khi chiếm một chút trang giấy đi ( ngươi đã chiếm cả trang báo còn gì? ) Cám ơn mọi người nha.Đầu tiên, là Hắc Lỗ Lỗ đã giúp Hủy xếp hàng mua vé , cám ơn ngươi rồi! Sau đó là Hạ Mỹ My, mặc dù bình thường hay gọi ta là— Bạo Tẩu, nhưng chúng ta có thể cùng nhau đi xem concert thì đúng là điều cực kỳ vui vẻ , nhỉ ~Tiếp nào, Sa­ki yêu dấu, rất hân hạnh được biết ngươi! Cám ơn ngươi đã luôn hào phóng chia sẻ với ta .Cá tính không câu nệ tiểu tiết của ngươi cũng cho làm ta mở rộng tầm mắt ( cười ), hy vọng mai này có thể sẽ còn tiếp tục được làm phiền ngươi, hi vọng ngươi sẽ không chê ta quá phiền phức ( ôm bắp đùi )!Cuối cùng, cám ơn các bạn thân yêu, đã kiên đọc những dòng liên thiên, nhảm nhí của Hủy ( vã mồ hôi ), Hủy cũng rất thích các ngươi ! Hắc hắc, lòng của Hủy rất lớn, cho nên yêu rất nhiều, có thể dung nạp rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người.Hẹn lần sau gặp lại tiếp nhé. ( né đá )

Chương 52: End