Thật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy. Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh. Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy? Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này. Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè,…
Chương 18: Sức mạnh từ sự lạnh lùng của mẹ
Cẩm Tú DuyênTác giả: Niệm NhấtTruyện Ngôn TìnhThật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy. Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh. Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy? Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này. Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè,… Đảo mắt, Tiểu Sơ Thất đã tới tuổi đến trường.Sáng sớm hôm đó, vì gọi nó cùng ba nó dậy mà tính nhẫn nại của Cẩm Tú cũng sắp hết sạch. Tiểu ma vương này, tính cách cũng bướng y hệt ba của nó, ngay cả trình độ ngủ nướng cũng ngang tầm với Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Sau khi vất vả gọi nó tỉnh dậy và ăn sáng xong thì Cẩm Tú mới nhớ tới mấy thanh phi đao bằng bạc thằng nhóc này hay mang theo không thể đem lên lớp.Cẩm Tú: “Đưa dao cho mẹ”Tiểu Sơ Thất: “Không được.”Cẩm Tú: “Con nít mang theo dao vốn đã không đúng rồi, bây giờ còn muốn mang lên lớp, vậy thì càng không được. Lỡ như làm bị thương các bạn thì sao?”Tiểu Sơ Thất: “Con sẽ không làm bị thương người vô tội”Cẩm Tú: “Vậy cũng không được. Tiểu Sơ Thất nghe lời đi”Tiểu Sơ Thất lắc đầu: “Không được, không được, ba cũng đao không rời thân mà”Trong lòng Cẩm Tú càng giận. Ba, nó không nhắc tới ba thì thôi, nếu không có ba chiều nó như vậy thì sao nàng lại cho nó chạm vào dao chứ! Lúc này không đến giúp mà còn ngồi một bên đọc báo!Cẩm Tú: “Con là con nít, ba con là người lớn”Tiểu Sơ Thất: “Mẹ, chơi dao thì không phân biệt già trẻ, trai gái”Cẩm Tú giận ngút đầu nhưng lại không có chỗ trút: “Vậy con liệu mà làm đi.” Nói xong thì không thèm để ý nó nữa.Lúc này, rốt cuộc Tả nhị gia cũng từ tờ báo ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thoáng qua thằng con còn đứng bên cạnh cái bàn, mà bà xã của hắn thì đã ngồi trên sô pha thêu hoa.Thằng con thì chưa hiểu, nhưng hắn thì đã lĩnh giáo sức mạnh lạnh lùng này rồi.Một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Khi hắn vừa nghĩ ra cách chiêu dụ thằng con thì Tiểu Sơ Thất bỗng nhiên òa lên khóc. Từng giọt nước mắt cứ như những viên trân châu bị sút chỉ mà ồ ạt rơi xuống. Bộ dáng này đáng thương như là chịu sự uất ức gì to lớn lắm. Nó vừa khóc vừa nhìn trộm về phía mẹ mình. Khóc một hồi nó mới phát hiện ánh mắt Cẩm Tú không thèm liếc qua một cái. Cuối cùng không nhịn được nữa mà nhào vào lòng Cẩm Tú. “Mẹ! Mẹ! Mẹ không cần Tiểu Sơ Thất nữa sao?”Cẩm Tú đẩy nó ra, cũng không thèm nói chuyện.“Mẹ, con nghe lời, con nghe lời mà!” Tiểu Sơ Thất chậm rãi lấy thanh phi đao bằng bạc kia ra, đặt vào tay mẹ mình. “Mẹ, mẹ đừng không quan tâm, không quan tâm đến Tiểu Sơ Thất nha, mẹ!”Tiểu tử thúi, dám thi gan với mẹ mày. Tả Chấn mắng thầm. Thử nghĩ mà xem, Tả nhị gia của Thượng Hải, có ai trong giang hồ mà không nể mặt chứ, không phải cũng phải chịu thua bởi sự lạnh nhạt của mẹ mày sao?!……………………ps: thằng nhóc này tên Tiểu Sơ Thất (mồng bảy) vì nó sinh ngày mồng 7 tháng 7 hay vì đó là cái hôm hai người ooxx ở bến tàu gì đấy!
Đảo mắt, Tiểu Sơ Thất đã tới tuổi đến trường.
Sáng sớm hôm đó, vì gọi nó cùng ba nó dậy mà tính nhẫn nại của Cẩm Tú cũng sắp hết sạch. Tiểu
ma vương này, tính cách cũng bướng y hệt ba của nó, ngay cả trình độ ngủ nướng cũng ngang tầm với Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Sau khi
vất vả gọi nó tỉnh dậy và ăn sáng xong thì Cẩm Tú mới nhớ tới mấy thanh
phi đao bằng bạc thằng nhóc này hay mang theo không thể đem lên lớp.
Cẩm Tú: “Đưa dao cho mẹ”
Tiểu Sơ Thất: “Không được.”
Cẩm Tú: “Con nít mang theo dao vốn đã không đúng rồi, bây giờ còn muốn mang lên lớp, vậy thì càng không được. Lỡ như làm bị thương các bạn thì
sao?”
Tiểu Sơ Thất: “Con sẽ không làm bị thương người vô tội”
Cẩm Tú: “Vậy cũng không được. Tiểu Sơ Thất nghe lời đi”
Tiểu Sơ Thất lắc đầu: “Không được, không được, ba cũng đao không rời thân mà”
Trong lòng Cẩm Tú càng giận. Ba, nó không nhắc tới ba thì thôi, nếu không có
ba chiều nó như vậy thì sao nàng lại cho nó chạm vào dao chứ! Lúc này
không đến giúp mà còn ngồi một bên đọc báo!
Cẩm Tú: “Con là con nít, ba con là người lớn”
Tiểu Sơ Thất: “Mẹ, chơi dao thì không phân biệt già trẻ, trai gái”
Cẩm Tú giận ngút đầu nhưng lại không có chỗ trút: “Vậy con liệu mà làm đi.” Nói xong thì không thèm để ý nó nữa.
Lúc này, rốt cuộc Tả nhị gia cũng từ tờ báo ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thoáng
qua thằng con còn đứng bên cạnh cái bàn, mà bà xã của hắn thì đã ngồi
trên sô pha thêu hoa.
Thằng con thì chưa hiểu, nhưng hắn thì đã lĩnh giáo sức mạnh lạnh lùng này rồi.
Một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Khi hắn vừa nghĩ ra cách chiêu dụ
thằng con thì Tiểu Sơ Thất bỗng nhiên òa lên khóc. Từng giọt nước mắt cứ như những viên trân châu bị sút chỉ mà ồ ạt rơi xuống. Bộ dáng này đáng thương như là chịu sự uất ức gì to lớn lắm. Nó vừa khóc vừa nhìn trộm
về phía mẹ mình. Khóc một hồi nó mới phát hiện ánh mắt Cẩm Tú không thèm liếc qua một cái. Cuối cùng không nhịn được nữa mà nhào vào lòng Cẩm
Tú. “Mẹ! Mẹ! Mẹ không cần Tiểu Sơ Thất nữa sao?”
Cẩm Tú đẩy nó ra, cũng không thèm nói chuyện.
“Mẹ, con nghe lời, con nghe lời mà!” Tiểu Sơ Thất chậm rãi lấy thanh phi đao bằng bạc kia ra, đặt vào tay mẹ mình. “Mẹ, mẹ đừng không quan tâm,
không quan tâm đến Tiểu Sơ Thất nha, mẹ!”
Tiểu tử thúi, dám thi gan
với mẹ mày. Tả Chấn mắng thầm. Thử nghĩ mà xem, Tả nhị gia của Thượng
Hải, có ai trong giang hồ mà không nể mặt chứ, không phải cũng phải chịu thua bởi sự lạnh nhạt của mẹ mày sao?!
……………………
ps: thằng nhóc
này tên Tiểu Sơ Thất (mồng bảy) vì nó sinh ngày mồng 7 tháng 7 hay vì đó là cái hôm hai người ooxx ở bến tàu gì đấy!
Cẩm Tú DuyênTác giả: Niệm NhấtTruyện Ngôn TìnhThật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy. Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh. Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy? Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này. Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè,… Đảo mắt, Tiểu Sơ Thất đã tới tuổi đến trường.Sáng sớm hôm đó, vì gọi nó cùng ba nó dậy mà tính nhẫn nại của Cẩm Tú cũng sắp hết sạch. Tiểu ma vương này, tính cách cũng bướng y hệt ba của nó, ngay cả trình độ ngủ nướng cũng ngang tầm với Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Sau khi vất vả gọi nó tỉnh dậy và ăn sáng xong thì Cẩm Tú mới nhớ tới mấy thanh phi đao bằng bạc thằng nhóc này hay mang theo không thể đem lên lớp.Cẩm Tú: “Đưa dao cho mẹ”Tiểu Sơ Thất: “Không được.”Cẩm Tú: “Con nít mang theo dao vốn đã không đúng rồi, bây giờ còn muốn mang lên lớp, vậy thì càng không được. Lỡ như làm bị thương các bạn thì sao?”Tiểu Sơ Thất: “Con sẽ không làm bị thương người vô tội”Cẩm Tú: “Vậy cũng không được. Tiểu Sơ Thất nghe lời đi”Tiểu Sơ Thất lắc đầu: “Không được, không được, ba cũng đao không rời thân mà”Trong lòng Cẩm Tú càng giận. Ba, nó không nhắc tới ba thì thôi, nếu không có ba chiều nó như vậy thì sao nàng lại cho nó chạm vào dao chứ! Lúc này không đến giúp mà còn ngồi một bên đọc báo!Cẩm Tú: “Con là con nít, ba con là người lớn”Tiểu Sơ Thất: “Mẹ, chơi dao thì không phân biệt già trẻ, trai gái”Cẩm Tú giận ngút đầu nhưng lại không có chỗ trút: “Vậy con liệu mà làm đi.” Nói xong thì không thèm để ý nó nữa.Lúc này, rốt cuộc Tả nhị gia cũng từ tờ báo ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thoáng qua thằng con còn đứng bên cạnh cái bàn, mà bà xã của hắn thì đã ngồi trên sô pha thêu hoa.Thằng con thì chưa hiểu, nhưng hắn thì đã lĩnh giáo sức mạnh lạnh lùng này rồi.Một phút, hai phút, năm phút, mười phút… Khi hắn vừa nghĩ ra cách chiêu dụ thằng con thì Tiểu Sơ Thất bỗng nhiên òa lên khóc. Từng giọt nước mắt cứ như những viên trân châu bị sút chỉ mà ồ ạt rơi xuống. Bộ dáng này đáng thương như là chịu sự uất ức gì to lớn lắm. Nó vừa khóc vừa nhìn trộm về phía mẹ mình. Khóc một hồi nó mới phát hiện ánh mắt Cẩm Tú không thèm liếc qua một cái. Cuối cùng không nhịn được nữa mà nhào vào lòng Cẩm Tú. “Mẹ! Mẹ! Mẹ không cần Tiểu Sơ Thất nữa sao?”Cẩm Tú đẩy nó ra, cũng không thèm nói chuyện.“Mẹ, con nghe lời, con nghe lời mà!” Tiểu Sơ Thất chậm rãi lấy thanh phi đao bằng bạc kia ra, đặt vào tay mẹ mình. “Mẹ, mẹ đừng không quan tâm, không quan tâm đến Tiểu Sơ Thất nha, mẹ!”Tiểu tử thúi, dám thi gan với mẹ mày. Tả Chấn mắng thầm. Thử nghĩ mà xem, Tả nhị gia của Thượng Hải, có ai trong giang hồ mà không nể mặt chứ, không phải cũng phải chịu thua bởi sự lạnh nhạt của mẹ mày sao?!……………………ps: thằng nhóc này tên Tiểu Sơ Thất (mồng bảy) vì nó sinh ngày mồng 7 tháng 7 hay vì đó là cái hôm hai người ooxx ở bến tàu gì đấy!