An Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,…
Chương 22: Vui mừng như mộng cũ (2)
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí PhiTác giả: Mặc Mặc Dạ TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhAn Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,… Dưới ánh sáng yếu ớt, những con chữ cứng cáp hiện rõ trên giấy.-Lập xuân, lúc trăng tròn, hôm đó là ngày ta và nàng gặp nhau.Chữ viết quen thuộc, Diệp Vân Sơ nhận ra ngay đó là chữ viết của Thất ca.Khẽ thở dài, Diệp Vân Sơ cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, sau đó ném vào lò lửa, nhìn cục giấy bị lò lửa đốt thành tro bụi. Quay đầu lần nữa, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, giờ khắc này lòng nàng rất phức tạp.Biết rõ mình không thể được, Thất ca, người định làm gì?ở An Khánh, mọi người đều bàn tán nàng không biết liêm sỉ quyến rũ Thất ca. Thật ra trong đáy lòng nàng, nàng vẫn chỉ yêu một người, Thất ca dịu dàng cũng chỉ là ca ca của nàng mà thôi. Nàng vẫn nhớ mấy ngày trước hôm đến Đông Ly, Hoàng hậu nương nương đột nhiên mời nàng đi gặp người.Ánh mắt hoàng hậu lạnh như băng, nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó chỉ nói một câu:-Yên nhi là vua tương lai của một nước, nếu ngươi còn nhớ những ngày tháng hắn giúp ngươi thì đừng ở lại An Khánh làm bẩn thanh danh của nó. Lần này đi Đông Ly hòa thân vốn là Tuyết ni nhưng nếu Hoàng thượng so sánh cho rằng ngươi thích hợp đi hơn thì coi như ngươi cũng đã báo đáp được cho An Khánh! Ngươi nên biết thân phận của mình, lấy chồng ở xa Đông Ly, mặc dù xa một chút nhưng nhất định là một chính phi, cũng sẽ không bôi nhọ ngươi.Nói một thôi một hồi, nói thì khách khí nhưng ý tứ trong lời nói của Hoàng hậu quá rõ ràng. Nàng ở lại An Khánh chỉ là mối tai họa cho Thất ca, hơn nữa nàng thân phận hèn kém, trong cung không có tước vị, chính là người hòa thân thích hợp nhất. Nàng cũng không thể không đi, không đi chỉ có chết. Bất kể thế nào nàng cũng không được lựa chọn.Hơn nữa chuyện nàng không còn trong sạch cũng được Diệp Vân Tuyết truyền đi khắp nơi, nếu nàng còn tiếp tục ở lại đó thì đúng là nỗi nhục cho An Khánh.An Khánh đã sớm không còn đất đặt chân cho nàng, nên nàng mới quyết định lấy chồng ở xa Đông Ly, cho dù đã biết sớm muộn gì Hạ Vệ Thần cũng phát hiện ra nàng không phải Diệp Vân Tuyết, nàng nhất định sẽ bị hành hạ hoặc mất đi tính mạng nhưng nàng không còn đường lui, biết rõ đây là một nước cờ thua nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục đi tới.Điều duy nhất ngoài ý muốn của nàng chính là Thất ca, Thất ca tình sâu nghĩa nặng mà đến tận đây, không tiếc tự h* th*n phận giả trang, từ ngàn dặm đuổi theo đến Đông Ly. Nam nhi tình thâm như thế làm người ta thật sự cảm động, chỉ tiếc, kiếp này nàng nhất định phụ hắn, bởi vì hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng, trong thân thể chảy cùng một dòng máu với nàng.Khẽ thở dài một hơi, Diệp Vân Sơ lấy lại tinh thần, đang muốn cởi áo ngoài để đi ngủ thì ngoài cửa sổ có một bóng người xẹt qua. Trong lòng hơi động một chút, chẳng lẽ là Thất ca sao?Nghĩ vậy Diệp Vân Sơ vội vàng mặc thêm áo ngoài bước nhanh ra ngoài.Ngoài viện, cả lãnh uyển tối đen, chợt có gió lạnh thổi qua mang đến cái lạnh rùng mình. Đêm cuối thu, nhiệt độ đã giảm xuống, trên mặt đất lạnh lẽo, Diệp Vân Sơ đi trên con đường nhỏ lạnh như băng, càng cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào người.Nàng đi theo bóng lưng người kia biến mất, cẩn thận đi tới, trong chốc lát đã thấy một ánh sáng phảng phất trong một đình viện hoang phế, chỗ này ở nơi sâu nhất dưới bóng đại thụ, nhờ váo ánh sáng của vầng trăng làm nó trở nên âm u đáng sợ, làm người ta dựng đứng cả người.Xung quanh không có một bóng người, Diệp Vân Sơ do dự một chút, lúc nàng quyết định trở về, cừa xoay người thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nức nở truyền đến, giống như có người đang khóc.Diệp Vân Sơ im lặng lắng nghe, lại nghe thấy rõ ràng hơn có tiếng một cô gái khóc đến thê lương, đứt quãng truyền đến, tiếng khóc thê lương quỷ dị như vậy vang lên lúc đêm khuya yên lặng làm cho người ta kinh hãi.
Dưới ánh sáng yếu ớt, những con chữ cứng cáp hiện rõ trên giấy.
-Lập xuân, lúc trăng tròn, hôm đó là ngày ta và nàng gặp nhau.
Chữ viết quen thuộc, Diệp Vân Sơ nhận ra ngay đó là chữ viết của Thất ca.
Khẽ thở dài, Diệp Vân Sơ cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, sau
đó ném vào lò lửa, nhìn cục giấy bị lò lửa đốt thành tro bụi. Quay đầu
lần nữa, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, giờ khắc này lòng nàng rất
phức tạp.
Biết rõ mình không thể được, Thất ca, người định làm gì?
ở An Khánh, mọi người đều bàn tán nàng không biết liêm sỉ quyến rũ
Thất ca. Thật ra trong đáy lòng nàng, nàng vẫn chỉ yêu một người, Thất
ca dịu dàng cũng chỉ là ca ca của nàng mà thôi. Nàng vẫn nhớ mấy ngày
trước hôm đến Đông Ly, Hoàng hậu nương nương đột nhiên mời nàng đi gặp
người.
Ánh mắt hoàng hậu lạnh như băng, nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó chỉ nói một câu:
-Yên nhi là vua tương lai của một nước, nếu ngươi còn nhớ những ngày
tháng hắn giúp ngươi thì đừng ở lại An Khánh làm bẩn thanh danh của nó.
Lần này đi Đông Ly hòa thân vốn là Tuyết ni nhưng nếu Hoàng thượng so
sánh cho rằng ngươi thích hợp đi hơn thì coi như ngươi cũng đã báo đáp
được cho An Khánh! Ngươi nên biết thân phận của mình, lấy chồng ở xa
Đông Ly, mặc dù xa một chút nhưng nhất định là một chính phi, cũng sẽ
không bôi nhọ ngươi.
Nói một thôi một hồi, nói thì khách khí nhưng ý tứ trong lời nói của
Hoàng hậu quá rõ ràng. Nàng ở lại An Khánh chỉ là mối tai họa cho Thất
ca, hơn nữa nàng thân phận hèn kém, trong cung không có tước vị, chính
là người hòa thân thích hợp nhất. Nàng cũng không thể không đi, không đi chỉ có chết. Bất kể thế nào nàng cũng không được lựa chọn.
Hơn nữa chuyện nàng không còn trong sạch cũng được Diệp Vân Tuyết
truyền đi khắp nơi, nếu nàng còn tiếp tục ở lại đó thì đúng là nỗi nhục
cho An Khánh.
An Khánh đã sớm không còn đất đặt chân cho nàng, nên nàng mới quyết
định lấy chồng ở xa Đông Ly, cho dù đã biết sớm muộn gì Hạ Vệ Thần cũng
phát hiện ra nàng không phải Diệp Vân Tuyết, nàng nhất định sẽ bị hành
hạ hoặc mất đi tính mạng nhưng nàng không còn đường lui, biết rõ đây là
một nước cờ thua nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục đi tới.
Điều duy nhất ngoài ý muốn của nàng chính là Thất ca, Thất ca tình
sâu nghĩa nặng mà đến tận đây, không tiếc tự h* th*n phận giả trang, từ
ngàn dặm đuổi theo đến Đông Ly. Nam nhi tình thâm như thế làm người ta
thật sự cảm động, chỉ tiếc, kiếp này nàng nhất định phụ hắn, bởi vì hắn
là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng, trong thân thể chảy cùng một dòng
máu với nàng.
Khẽ thở dài một hơi, Diệp Vân Sơ lấy lại tinh thần, đang muốn cởi áo
ngoài để đi ngủ thì ngoài cửa sổ có một bóng người xẹt qua. Trong lòng
hơi động một chút, chẳng lẽ là Thất ca sao?
Nghĩ vậy Diệp Vân Sơ vội vàng mặc thêm áo ngoài bước nhanh ra ngoài.
Ngoài viện, cả lãnh uyển tối đen, chợt có gió lạnh thổi qua mang đến
cái lạnh rùng mình. Đêm cuối thu, nhiệt độ đã giảm xuống, trên mặt đất
lạnh lẽo, Diệp Vân Sơ đi trên con đường nhỏ lạnh như băng, càng cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào người.
Nàng đi theo bóng lưng người kia biến mất, cẩn thận đi tới, trong
chốc lát đã thấy một ánh sáng phảng phất trong một đình viện hoang phế,
chỗ này ở nơi sâu nhất dưới bóng đại thụ, nhờ váo ánh sáng của vầng
trăng làm nó trở nên âm u đáng sợ, làm người ta dựng đứng cả người.
Xung quanh không có một bóng người, Diệp Vân Sơ do dự một chút, lúc
nàng quyết định trở về, cừa xoay người thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nức nở truyền đến, giống như có người đang khóc.
Diệp Vân Sơ im lặng lắng nghe, lại nghe thấy rõ ràng hơn có tiếng một cô gái khóc đến thê lương, đứt quãng truyền đến, tiếng khóc thê lương
quỷ dị như vậy vang lên lúc đêm khuya yên lặng làm cho người ta kinh
hãi.
Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí PhiTác giả: Mặc Mặc Dạ TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhAn Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,… Dưới ánh sáng yếu ớt, những con chữ cứng cáp hiện rõ trên giấy.-Lập xuân, lúc trăng tròn, hôm đó là ngày ta và nàng gặp nhau.Chữ viết quen thuộc, Diệp Vân Sơ nhận ra ngay đó là chữ viết của Thất ca.Khẽ thở dài, Diệp Vân Sơ cầm tờ giấy trong tay vo thành một cục, sau đó ném vào lò lửa, nhìn cục giấy bị lò lửa đốt thành tro bụi. Quay đầu lần nữa, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, giờ khắc này lòng nàng rất phức tạp.Biết rõ mình không thể được, Thất ca, người định làm gì?ở An Khánh, mọi người đều bàn tán nàng không biết liêm sỉ quyến rũ Thất ca. Thật ra trong đáy lòng nàng, nàng vẫn chỉ yêu một người, Thất ca dịu dàng cũng chỉ là ca ca của nàng mà thôi. Nàng vẫn nhớ mấy ngày trước hôm đến Đông Ly, Hoàng hậu nương nương đột nhiên mời nàng đi gặp người.Ánh mắt hoàng hậu lạnh như băng, nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó chỉ nói một câu:-Yên nhi là vua tương lai của một nước, nếu ngươi còn nhớ những ngày tháng hắn giúp ngươi thì đừng ở lại An Khánh làm bẩn thanh danh của nó. Lần này đi Đông Ly hòa thân vốn là Tuyết ni nhưng nếu Hoàng thượng so sánh cho rằng ngươi thích hợp đi hơn thì coi như ngươi cũng đã báo đáp được cho An Khánh! Ngươi nên biết thân phận của mình, lấy chồng ở xa Đông Ly, mặc dù xa một chút nhưng nhất định là một chính phi, cũng sẽ không bôi nhọ ngươi.Nói một thôi một hồi, nói thì khách khí nhưng ý tứ trong lời nói của Hoàng hậu quá rõ ràng. Nàng ở lại An Khánh chỉ là mối tai họa cho Thất ca, hơn nữa nàng thân phận hèn kém, trong cung không có tước vị, chính là người hòa thân thích hợp nhất. Nàng cũng không thể không đi, không đi chỉ có chết. Bất kể thế nào nàng cũng không được lựa chọn.Hơn nữa chuyện nàng không còn trong sạch cũng được Diệp Vân Tuyết truyền đi khắp nơi, nếu nàng còn tiếp tục ở lại đó thì đúng là nỗi nhục cho An Khánh.An Khánh đã sớm không còn đất đặt chân cho nàng, nên nàng mới quyết định lấy chồng ở xa Đông Ly, cho dù đã biết sớm muộn gì Hạ Vệ Thần cũng phát hiện ra nàng không phải Diệp Vân Tuyết, nàng nhất định sẽ bị hành hạ hoặc mất đi tính mạng nhưng nàng không còn đường lui, biết rõ đây là một nước cờ thua nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục đi tới.Điều duy nhất ngoài ý muốn của nàng chính là Thất ca, Thất ca tình sâu nghĩa nặng mà đến tận đây, không tiếc tự h* th*n phận giả trang, từ ngàn dặm đuổi theo đến Đông Ly. Nam nhi tình thâm như thế làm người ta thật sự cảm động, chỉ tiếc, kiếp này nàng nhất định phụ hắn, bởi vì hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng, trong thân thể chảy cùng một dòng máu với nàng.Khẽ thở dài một hơi, Diệp Vân Sơ lấy lại tinh thần, đang muốn cởi áo ngoài để đi ngủ thì ngoài cửa sổ có một bóng người xẹt qua. Trong lòng hơi động một chút, chẳng lẽ là Thất ca sao?Nghĩ vậy Diệp Vân Sơ vội vàng mặc thêm áo ngoài bước nhanh ra ngoài.Ngoài viện, cả lãnh uyển tối đen, chợt có gió lạnh thổi qua mang đến cái lạnh rùng mình. Đêm cuối thu, nhiệt độ đã giảm xuống, trên mặt đất lạnh lẽo, Diệp Vân Sơ đi trên con đường nhỏ lạnh như băng, càng cảm thấy cái lạnh xâm nhập vào người.Nàng đi theo bóng lưng người kia biến mất, cẩn thận đi tới, trong chốc lát đã thấy một ánh sáng phảng phất trong một đình viện hoang phế, chỗ này ở nơi sâu nhất dưới bóng đại thụ, nhờ váo ánh sáng của vầng trăng làm nó trở nên âm u đáng sợ, làm người ta dựng đứng cả người.Xung quanh không có một bóng người, Diệp Vân Sơ do dự một chút, lúc nàng quyết định trở về, cừa xoay người thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nức nở truyền đến, giống như có người đang khóc.Diệp Vân Sơ im lặng lắng nghe, lại nghe thấy rõ ràng hơn có tiếng một cô gái khóc đến thê lương, đứt quãng truyền đến, tiếng khóc thê lương quỷ dị như vậy vang lên lúc đêm khuya yên lặng làm cho người ta kinh hãi.