An Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,…

Chương 57: Cướp đoạt (2)

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí PhiTác giả: Mặc Mặc Dạ TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhAn Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,… Sắc mặt Diệp Vân Sơ trắng bệch, không dám còn có ý nghĩ đó nữa. Nàng chỉ cảm thấy Hạ Vệ Lam ở trên người mình càng ngày càng nặng, lòng dạ nàng rối bời, nàng dùng hết sức lực toàn thân, ra sức mà đẩy, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Hạ Vệ Lam bị nàng đẩy ngã xuống giường.Nàng bất chấp Hạ Vệ Lam, trong lúc rối loạn, áo choàng bên ngoài còn chưa mặc vào chợt nghe từ phía bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai:-Có thích khách, mau bắt lấy thích khách….Thích khách? Chẳng lẽ là Thất ca? Nhớ lại ngày ấy lời nói của Thất ca đối với nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoảng, nàng vội vàng xuống giường, bất chấp việc Hạ Vệ Lam còn ở trong phòng mình, muốn chạy ra ngoài xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.Cũng không ngờ rằng vừa mới cất bước lại bị người ta túm lấy, ôm chặt vào trong lòng. Sau đó nàng bị người ta ấn mạnh vào tường, tuấn dung tái nhợt của Hạ Vệ Lam nửa cười nửa không nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:-Sơ nhi ngoan của ta, vết thương của Bổn Vương là do nàng gây ra mà đã định đi sao? Nàng nóng vội như vậy, hay thích khách kia là tiếp viện của nàng?Trong lòng Diệp Vân Sơ cả kinh, tức giận nói:-Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau thả ta ra….Gương mặt nàng đầy nước mắt, trong giọng nói lại tồn tại chột dạ không nói nên lời, ngày ấy Thất ca nói muốn đưa nàng rời khỏi đây, nàng thật sự rất sợ, Thất ca sẽ làm thật.-Ta nói rồi, nàng là của ta….Hạ Vệ Lam dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực dừng ở trên môi nàng, khóe miệng nở nụ cười tà mỵ.-Diệp Vân Sơ, trong lòng nàng nghĩ tới nam nhân khác, ta đúng là đang ghen, nàng nhẫn tâm đâm ta như vậy, có phải cũng là khổ tâm muốn ta đáp lại?-Ngươi!Diệp Vân Sơ cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Vệ Lam, tức giận tới nỗi không nói nên lời, giờ phút này nàng vô cùng rối ren, thậm chí còn không phát hiện ra, Hạ Vệ Lam đang bị thương làm sao còn có sức để giữ chặt lấy nàng?Đối mặt với ánh mắt nóng giận của nàng, Hạ Vệ Lam nhíu mày cười, tuấn dung có thể so với yêu nghiệt:-Ngươi cái gì? Diệp Vân Sơ, đừng giả vờ ngớ ngẩn, nếu người đến đêm nay là Diệp Bằng yên, nàng cho rằng hắn có thể toàn thân mà trở ra sao? Nàng ra ngoài bây giờ chỉ có mang thêm tội thôi! Huống hồ nàng là nữ nhân mà ta coi trọng, sao ta có thể để nàng chịu khổ được?-Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?Nghe Hạ Vệ Lam nói xong, Diệp Vân Sơ càng kinh hãi, hắn biết Thất ca, chẳng lẽ thích khách kia thật sự là Thất ca sao?Có lẽ nhìn ra là Diệp Vân Sơ đang bất an, Hạ Vệ Lam nheo đôi mắt hoa đào lại, ý cười trên mặt càng thêm xán lạn, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng đầy ám muội:-Sơ nhi thật thông minh, làm sao mà không biết ta đang nghĩ gì? Ta chỉ muốn nhớ kỹ dung mạo của Sơ nhi mà thôi.Nói xong, hắn không đợi Diệp Vân Sơ có phản ứng gì liền hôn nàng thật sâu.Nụ hôn của hắn vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có thể nói là ngang nhiên cướp đoạt, tay hắn không hề kiêng dè gì x** n*n cái rất tròn của nàng.Cảm giác sợ hãi lại ập vào trong lòng, Diệp Vân Sơ nóng giận, há mồm cắn mạnh một cái, mùi máu tưới nháy mắt tràn ngập trong miệng, vì đầu lưỡi truyền đến đau đớn mà thân thể Hạ Vệ Lam hơi cứng lại, nháy mắt, động tác của hắn trở nên bạo ngược, một tay hắn dùng sức nắm chặt lấy cằm nàng, không để cho nàng có cơ hội cắn hắn nữa, tay kia giữ chặt lấy eo nàng, hôn cuồng nhiệt, hôn một cách điên cuồng, lẫn với mùi máu tươi, hắn điên cuồng cướp đoạt lấy đôi môi, cái lưỡi của nàng.Bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói hoảng sợ của Thu Tứ:-Công chúa, công chúa….Thấy Diệp Vân Sơ mãi không ra ngoài mở cửa, tiếng gõ cửa của Thu Tứ càng thêm gấp gáp, giọng nói vô cùng lo lắng.

Sắc mặt Diệp Vân Sơ trắng bệch, không dám còn có ý nghĩ đó nữa. Nàng
chỉ cảm thấy Hạ Vệ Lam ở trên người mình càng ngày càng nặng, lòng dạ
nàng rối bời, nàng dùng hết sức lực toàn thân, ra sức mà đẩy, chỉ nghe
“phịch” một tiếng, Hạ Vệ Lam bị nàng đẩy ngã xuống giường.

Nàng bất chấp Hạ Vệ Lam, trong lúc rối loạn, áo choàng bên ngoài còn
chưa mặc vào chợt nghe từ phía bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói
tai:

-Có thích khách, mau bắt lấy thích khách….

Thích khách? Chẳng lẽ là Thất ca? Nhớ lại ngày ấy lời nói của Thất ca đối với nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoảng, nàng vội vàng xuống
giường, bất chấp việc Hạ Vệ Lam còn ở trong phòng mình, muốn chạy ra
ngoài xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

Cũng không ngờ rằng vừa mới cất bước lại bị người ta túm lấy, ôm chặt vào trong lòng. Sau đó nàng bị người ta ấn mạnh vào tường, tuấn dung
tái nhợt của Hạ Vệ Lam nửa cười nửa không nhìn nàng, khóe miệng nhếch
lên, thản nhiên nói:

-Sơ nhi ngoan của ta, vết thương của Bổn Vương là do nàng gây ra mà
đã định đi sao? Nàng nóng vội như vậy, hay thích khách kia là tiếp viện
của nàng?

Trong lòng Diệp Vân Sơ cả kinh, tức giận nói:

-Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau thả ta ra….

Gương mặt nàng đầy nước mắt, trong giọng nói lại tồn tại chột dạ
không nói nên lời, ngày ấy Thất ca nói muốn đưa nàng rời khỏi đây, nàng
thật sự rất sợ, Thất ca sẽ làm thật.

-Ta nói rồi, nàng là của ta….

Hạ Vệ Lam dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực dừng ở trên môi nàng, khóe miệng nở nụ cười tà mỵ.

-Diệp Vân Sơ, trong lòng nàng nghĩ tới nam nhân khác, ta đúng là đang ghen, nàng nhẫn tâm đâm ta như vậy, có phải cũng là khổ tâm muốn ta đáp lại?

-Ngươi!

Diệp Vân Sơ cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Vệ Lam, tức giận tới
nỗi không nói nên lời, giờ phút này nàng vô cùng rối ren, thậm chí còn
không phát hiện ra, Hạ Vệ Lam đang bị thương làm sao còn có sức để giữ
chặt lấy nàng?

Đối mặt với ánh mắt nóng giận của nàng, Hạ Vệ Lam nhíu mày cười, tuấn dung có thể so với yêu nghiệt:

-Ngươi cái gì? Diệp Vân Sơ, đừng giả vờ ngớ ngẩn, nếu người đến đêm
nay là Diệp Bằng yên, nàng cho rằng hắn có thể toàn thân mà trở ra sao?
Nàng ra ngoài bây giờ chỉ có mang thêm tội thôi! Huống hồ nàng là nữ
nhân mà ta coi trọng, sao ta có thể để nàng chịu khổ được?

-Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nghe Hạ Vệ Lam nói xong, Diệp Vân Sơ càng kinh hãi, hắn biết Thất ca, chẳng lẽ thích khách kia thật sự là Thất ca sao?

Có lẽ nhìn ra là Diệp Vân Sơ đang bất an, Hạ Vệ Lam nheo đôi mắt hoa
đào lại, ý cười trên mặt càng thêm xán lạn, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng
đầy ám muội:

-Sơ nhi thật thông minh, làm sao mà không biết ta đang nghĩ gì? Ta chỉ muốn nhớ kỹ dung mạo của Sơ nhi mà thôi.

Nói xong, hắn không đợi Diệp Vân Sơ có phản ứng gì liền hôn nàng thật sâu.

Nụ hôn của hắn vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có thể nói là ngang
nhiên cướp đoạt, tay hắn không hề kiêng dè gì x** n*n cái rất tròn của
nàng.

Cảm giác sợ hãi lại ập vào trong lòng, Diệp Vân Sơ nóng giận, há mồm
cắn mạnh một cái, mùi máu tưới nháy mắt tràn ngập trong miệng, vì đầu
lưỡi truyền đến đau đớn mà thân thể Hạ Vệ Lam hơi cứng lại, nháy mắt,
động tác của hắn trở nên bạo ngược, một tay hắn dùng sức nắm chặt lấy
cằm nàng, không để cho nàng có cơ hội cắn hắn nữa, tay kia giữ chặt lấy
eo nàng, hôn cuồng nhiệt, hôn một cách điên cuồng, lẫn với mùi máu tươi, hắn điên cuồng cướp đoạt lấy đôi môi, cái lưỡi của nàng.

Bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói hoảng sợ của Thu Tứ:

-Công chúa, công chúa….

Thấy Diệp Vân Sơ mãi không ra ngoài mở cửa, tiếng gõ cửa của Thu Tứ càng thêm gấp gáp, giọng nói vô cùng lo lắng.

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí PhiTác giả: Mặc Mặc Dạ TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng SinhAn Khánh năm thứ 37, cuối mùa thu, nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần cưới vợ là công chúa An Khánh là Diệp Vân Tuyết, cả kinh thành An Khánh lẫn Đông Ly đều ngập tràn trong vui mừng. Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không chút tiếng động, giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong hành lang. -Nhất bái thiên địa! -Nhị bái cao đường! -Phu thê giao… Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Hôn lễ này chỉ có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Nàng mặc y phục đỏ thẫm, đứng cầm dải lụa đỏ, xung quanh không ngừng truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. -Hôm nay không phải là ngày vui tân hôn của Nhị điện hạ sao? Sao chỉ có tân nương ở đây, tân lang đâu? -Làm sao? Ngươi không biết gì à? -Biết cái gì? Một giọng nói cố tình nói thật nhỏ, nhưng ở trong gian phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng: -Hôm nay là ngày cưới của Nhị điện hạ và công chúa An Khánh, đáng lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu có mặt ở đây, nhưng nghe nói An Khánh khinh người quá đáng,… Sắc mặt Diệp Vân Sơ trắng bệch, không dám còn có ý nghĩ đó nữa. Nàng chỉ cảm thấy Hạ Vệ Lam ở trên người mình càng ngày càng nặng, lòng dạ nàng rối bời, nàng dùng hết sức lực toàn thân, ra sức mà đẩy, chỉ nghe “phịch” một tiếng, Hạ Vệ Lam bị nàng đẩy ngã xuống giường.Nàng bất chấp Hạ Vệ Lam, trong lúc rối loạn, áo choàng bên ngoài còn chưa mặc vào chợt nghe từ phía bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai:-Có thích khách, mau bắt lấy thích khách….Thích khách? Chẳng lẽ là Thất ca? Nhớ lại ngày ấy lời nói của Thất ca đối với nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoảng, nàng vội vàng xuống giường, bất chấp việc Hạ Vệ Lam còn ở trong phòng mình, muốn chạy ra ngoài xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.Cũng không ngờ rằng vừa mới cất bước lại bị người ta túm lấy, ôm chặt vào trong lòng. Sau đó nàng bị người ta ấn mạnh vào tường, tuấn dung tái nhợt của Hạ Vệ Lam nửa cười nửa không nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói:-Sơ nhi ngoan của ta, vết thương của Bổn Vương là do nàng gây ra mà đã định đi sao? Nàng nóng vội như vậy, hay thích khách kia là tiếp viện của nàng?Trong lòng Diệp Vân Sơ cả kinh, tức giận nói:-Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau thả ta ra….Gương mặt nàng đầy nước mắt, trong giọng nói lại tồn tại chột dạ không nói nên lời, ngày ấy Thất ca nói muốn đưa nàng rời khỏi đây, nàng thật sự rất sợ, Thất ca sẽ làm thật.-Ta nói rồi, nàng là của ta….Hạ Vệ Lam dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực dừng ở trên môi nàng, khóe miệng nở nụ cười tà mỵ.-Diệp Vân Sơ, trong lòng nàng nghĩ tới nam nhân khác, ta đúng là đang ghen, nàng nhẫn tâm đâm ta như vậy, có phải cũng là khổ tâm muốn ta đáp lại?-Ngươi!Diệp Vân Sơ cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Vệ Lam, tức giận tới nỗi không nói nên lời, giờ phút này nàng vô cùng rối ren, thậm chí còn không phát hiện ra, Hạ Vệ Lam đang bị thương làm sao còn có sức để giữ chặt lấy nàng?Đối mặt với ánh mắt nóng giận của nàng, Hạ Vệ Lam nhíu mày cười, tuấn dung có thể so với yêu nghiệt:-Ngươi cái gì? Diệp Vân Sơ, đừng giả vờ ngớ ngẩn, nếu người đến đêm nay là Diệp Bằng yên, nàng cho rằng hắn có thể toàn thân mà trở ra sao? Nàng ra ngoài bây giờ chỉ có mang thêm tội thôi! Huống hồ nàng là nữ nhân mà ta coi trọng, sao ta có thể để nàng chịu khổ được?-Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?Nghe Hạ Vệ Lam nói xong, Diệp Vân Sơ càng kinh hãi, hắn biết Thất ca, chẳng lẽ thích khách kia thật sự là Thất ca sao?Có lẽ nhìn ra là Diệp Vân Sơ đang bất an, Hạ Vệ Lam nheo đôi mắt hoa đào lại, ý cười trên mặt càng thêm xán lạn, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng đầy ám muội:-Sơ nhi thật thông minh, làm sao mà không biết ta đang nghĩ gì? Ta chỉ muốn nhớ kỹ dung mạo của Sơ nhi mà thôi.Nói xong, hắn không đợi Diệp Vân Sơ có phản ứng gì liền hôn nàng thật sâu.Nụ hôn của hắn vô cùng ngang ngược, thậm chí còn có thể nói là ngang nhiên cướp đoạt, tay hắn không hề kiêng dè gì x** n*n cái rất tròn của nàng.Cảm giác sợ hãi lại ập vào trong lòng, Diệp Vân Sơ nóng giận, há mồm cắn mạnh một cái, mùi máu tưới nháy mắt tràn ngập trong miệng, vì đầu lưỡi truyền đến đau đớn mà thân thể Hạ Vệ Lam hơi cứng lại, nháy mắt, động tác của hắn trở nên bạo ngược, một tay hắn dùng sức nắm chặt lấy cằm nàng, không để cho nàng có cơ hội cắn hắn nữa, tay kia giữ chặt lấy eo nàng, hôn cuồng nhiệt, hôn một cách điên cuồng, lẫn với mùi máu tươi, hắn điên cuồng cướp đoạt lấy đôi môi, cái lưỡi của nàng.Bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói hoảng sợ của Thu Tứ:-Công chúa, công chúa….Thấy Diệp Vân Sơ mãi không ra ngoài mở cửa, tiếng gõ cửa của Thu Tứ càng thêm gấp gáp, giọng nói vô cùng lo lắng.

Chương 57: Cướp đoạt (2)