Răng rắc, ta tiện tay bẻ một đoạn có một đóa hoa nho nhỏ có màu như hoa lan, đang muốn bẻ thêm một cành khác. Đóa hoa nhỏ này tuy rằng vô danh, nhưng trông cũng rất đáng yêu. “Cẩn thận!” phía sau có người la lớn. Bỗng nhiên, có một thân ảnh màu xanh vọt lại đây, nhanh đến mức khiến ta có chút giật mình. Thân ảnh màu xanh nọ ôm ta lăn mấy vòng. Phía sau, một hắc y nhân tay cầm đao sáng loáng, mang theo sát khí bổ tới. Keng! Người thanh niên vừa mới ôm ta lập tức rút đao ngăn lại, cứng rắn đem hắc y nhân đánh lui vài bước. Đao pháp của thanh niên nhanh như thiểm điện, ánh đao như hồng, giống như từng đợt sét đánh xuống, hắc y nhân kia rõ ràng không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ mà vô lực hoàn thủ. Ta nhìn xem mắt cũng choáng váng, hắn từng chiêu đánh qua đều là tuyệt đỉnh xinh đẹp, đao pháp loại này ta đại khái cũng chỉ gặp qua bảy tám lần mà thôi. “Đao pháp quá đẹp! Vô cùng đặc sắc! Quá lợi hại quá lợi hại! Được lắm! Đánh cho hắn hoa rơi nước chảy luôn!” Ta quá…
Chương 2
Đề Tiếu Giai PhiTác giả: Phi NgữTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹRăng rắc, ta tiện tay bẻ một đoạn có một đóa hoa nho nhỏ có màu như hoa lan, đang muốn bẻ thêm một cành khác. Đóa hoa nhỏ này tuy rằng vô danh, nhưng trông cũng rất đáng yêu. “Cẩn thận!” phía sau có người la lớn. Bỗng nhiên, có một thân ảnh màu xanh vọt lại đây, nhanh đến mức khiến ta có chút giật mình. Thân ảnh màu xanh nọ ôm ta lăn mấy vòng. Phía sau, một hắc y nhân tay cầm đao sáng loáng, mang theo sát khí bổ tới. Keng! Người thanh niên vừa mới ôm ta lập tức rút đao ngăn lại, cứng rắn đem hắc y nhân đánh lui vài bước. Đao pháp của thanh niên nhanh như thiểm điện, ánh đao như hồng, giống như từng đợt sét đánh xuống, hắc y nhân kia rõ ràng không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ mà vô lực hoàn thủ. Ta nhìn xem mắt cũng choáng váng, hắn từng chiêu đánh qua đều là tuyệt đỉnh xinh đẹp, đao pháp loại này ta đại khái cũng chỉ gặp qua bảy tám lần mà thôi. “Đao pháp quá đẹp! Vô cùng đặc sắc! Quá lợi hại quá lợi hại! Được lắm! Đánh cho hắn hoa rơi nước chảy luôn!” Ta quá… “Tiểu Chiêu!” Ta ngồi trong quán trà, cao hứng phất tay hô to với Thượng Quan Chiêu Nhiên đang vội vàng chạy đến.Hắn gương mặt giận dữ xoay người xuống ngựa, vỗ mạnh cái bàn. Thượng Quan Chiêu Nhiên khí lực không phải tầm thường, cho dù không rót nội lực vào, cái bàn của tiệm trà vẫn vang lên cách một tiếng, những vết rạn nhỏ nhanh chóng lan ra, lách cách, cái bàn đã bể thành bảy tám phần, mấy người trà khách khác liền run rẩy, lập tức cúi đầu, xem như không thấy.“Yến Thung Dung!”Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Hỗn trướng! Vừa rồi ta vất vả lắm mới đánh đuổi những người đó, ngươi cư nhiên quang minh chính đại ngồi trong quán uống trà? Chết không đủ có phải không?!” Hắn túm lấy cổ áo ta lắc lắc.Đây là màn diễn đã lặp lại bốn năm lần trong vòng mười ngày qua. Ta thật không hiểu hắn khẩn trương vậy để làm gì, không phải chỉ là vài cái lâu la tà giáo đuổi giết thôi sao, hắn không phải toàn bộ đều giúp ta chống đỡ rồi à, có cần khẩn trương đến vậy không?“Yến Thung Dung! Chính nhờ ngươi nghênh ngang như vậy mới có chuyện, mới khiến ta giúp ngươi che chắn vất vả đến thế! Ngươi còn không biết đường mà chạy trốn!”Ta bị hắn phẫn hận ánh mắt bao lấy, cảm thấy thật cam chịu, người trẻ tuổi bây giờ a, làm sao cứ luôn lo buồn vô cớ đâu?“Tiểu Chiêu, đến đến đến, đừng nóng giận, uống trà uống trà ~~~” Ta mỉm cười trấn an.Thượng Quan Chiêu Nhiên ngửa đầu uống một chén, “mệt chết ta! Từ lúc cùng ngươi chung đường, một ngày ít nhất giải quyết bốn lần đuổi giết! Chưa tới được Hàng Châu mạng ta xong rồi ~~~” Hắn ai oán kêu.“Thung Dung, chúng ta không tiếp tục ở lại tiểu trấn này được, bọn họ rất có thể sẽ đuổi giết tới đây.”“Đúng đúng, Tiểu Chiêu, chúng ta mau mau rời đi thôi.”Hắn trợn trắng mắt liếc ta, “Ngươi cũng biết phải chạy trốn à?”“Trà nơi này uống không ngon, Dương Châu cách đây vài dặm, trà nơi đó là thượng cống cấp hảo trà, còn có đường thố ngư, Dương Châu sao phạn, tạp cẩm bát bảo, ta muốn ăn!chúng ta nhanh chóng rời đi đi!” Ta hưng phấn nói.“….”Hắn quăng ta lên ngựa như quăng hành lý, sau đó chính mình cũng lên một con ngựa khác, tuyệt trần mà đi.~~~~~~~~~~~~~~Một số người nhận xét truyện này khá nhạt nhẽo và vô vị.Okay, làm vì thích thôi. Mấy tiếng đồng hồ ngồi gõ chẳng là bao mà (;______;)Tặng Shiro:X~~~
“Tiểu Chiêu!” Ta ngồi trong quán trà, cao hứng phất tay hô to với Thượng Quan Chiêu Nhiên đang vội vàng chạy đến.
Hắn gương mặt giận dữ xoay người xuống ngựa, vỗ mạnh cái bàn. Thượng Quan Chiêu Nhiên khí lực không phải tầm thường, cho dù không rót nội lực vào, cái bàn của tiệm trà vẫn vang lên cách một tiếng, những vết rạn nhỏ nhanh chóng lan ra, lách cách, cái bàn đã bể thành bảy tám phần, mấy người trà khách khác liền run rẩy, lập tức cúi đầu, xem như không thấy.
“Yến Thung Dung!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Hỗn trướng! Vừa rồi ta vất vả lắm mới đánh đuổi những người đó, ngươi cư nhiên quang minh chính đại ngồi trong quán uống trà? Chết không đủ có phải không?!” Hắn túm lấy cổ áo ta lắc lắc.
Đây là màn diễn đã lặp lại bốn năm lần trong vòng mười ngày qua. Ta thật không hiểu hắn khẩn trương vậy để làm gì, không phải chỉ là vài cái lâu la tà giáo đuổi giết thôi sao, hắn không phải toàn bộ đều giúp ta chống đỡ rồi à, có cần khẩn trương đến vậy không?
“Yến Thung Dung! Chính nhờ ngươi nghênh ngang như vậy mới có chuyện, mới khiến ta giúp ngươi che chắn vất vả đến thế! Ngươi còn không biết đường mà chạy trốn!”
Ta bị hắn phẫn hận ánh mắt bao lấy, cảm thấy thật cam chịu, người trẻ tuổi bây giờ a, làm sao cứ luôn lo buồn vô cớ đâu?
“Tiểu Chiêu, đến đến đến, đừng nóng giận, uống trà uống trà ~~~” Ta mỉm cười trấn an.
Thượng Quan Chiêu Nhiên ngửa đầu uống một chén, “mệt chết ta! Từ lúc cùng ngươi chung đường, một ngày ít nhất giải quyết bốn lần đuổi giết! Chưa tới được Hàng Châu mạng ta xong rồi ~~~” Hắn ai oán kêu.
“Thung Dung, chúng ta không tiếp tục ở lại tiểu trấn này được, bọn họ rất có thể sẽ đuổi giết tới đây.”
“Đúng đúng, Tiểu Chiêu, chúng ta mau mau rời đi thôi.”
Hắn trợn trắng mắt liếc ta, “Ngươi cũng biết phải chạy trốn à?”
“Trà nơi này uống không ngon, Dương Châu cách đây vài dặm, trà nơi đó là thượng cống cấp hảo trà, còn có đường thố ngư, Dương Châu sao phạn, tạp cẩm bát bảo, ta muốn ăn!
chúng ta nhanh chóng rời đi đi!” Ta hưng phấn nói.
“….”
Hắn quăng ta lên ngựa như quăng hành lý, sau đó chính mình cũng lên một con ngựa khác, tuyệt trần mà đi.
~~~~~~~~~~~~~~
Một số người nhận xét truyện này khá nhạt nhẽo và vô vị.
Okay, làm vì thích thôi. Mấy tiếng đồng hồ ngồi gõ chẳng là bao mà (;______;)
Tặng Shiro:X~~~
Đề Tiếu Giai PhiTác giả: Phi NgữTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹRăng rắc, ta tiện tay bẻ một đoạn có một đóa hoa nho nhỏ có màu như hoa lan, đang muốn bẻ thêm một cành khác. Đóa hoa nhỏ này tuy rằng vô danh, nhưng trông cũng rất đáng yêu. “Cẩn thận!” phía sau có người la lớn. Bỗng nhiên, có một thân ảnh màu xanh vọt lại đây, nhanh đến mức khiến ta có chút giật mình. Thân ảnh màu xanh nọ ôm ta lăn mấy vòng. Phía sau, một hắc y nhân tay cầm đao sáng loáng, mang theo sát khí bổ tới. Keng! Người thanh niên vừa mới ôm ta lập tức rút đao ngăn lại, cứng rắn đem hắc y nhân đánh lui vài bước. Đao pháp của thanh niên nhanh như thiểm điện, ánh đao như hồng, giống như từng đợt sét đánh xuống, hắc y nhân kia rõ ràng không phải đối thủ của hắn, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ mà vô lực hoàn thủ. Ta nhìn xem mắt cũng choáng váng, hắn từng chiêu đánh qua đều là tuyệt đỉnh xinh đẹp, đao pháp loại này ta đại khái cũng chỉ gặp qua bảy tám lần mà thôi. “Đao pháp quá đẹp! Vô cùng đặc sắc! Quá lợi hại quá lợi hại! Được lắm! Đánh cho hắn hoa rơi nước chảy luôn!” Ta quá… “Tiểu Chiêu!” Ta ngồi trong quán trà, cao hứng phất tay hô to với Thượng Quan Chiêu Nhiên đang vội vàng chạy đến.Hắn gương mặt giận dữ xoay người xuống ngựa, vỗ mạnh cái bàn. Thượng Quan Chiêu Nhiên khí lực không phải tầm thường, cho dù không rót nội lực vào, cái bàn của tiệm trà vẫn vang lên cách một tiếng, những vết rạn nhỏ nhanh chóng lan ra, lách cách, cái bàn đã bể thành bảy tám phần, mấy người trà khách khác liền run rẩy, lập tức cúi đầu, xem như không thấy.“Yến Thung Dung!”Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Hỗn trướng! Vừa rồi ta vất vả lắm mới đánh đuổi những người đó, ngươi cư nhiên quang minh chính đại ngồi trong quán uống trà? Chết không đủ có phải không?!” Hắn túm lấy cổ áo ta lắc lắc.Đây là màn diễn đã lặp lại bốn năm lần trong vòng mười ngày qua. Ta thật không hiểu hắn khẩn trương vậy để làm gì, không phải chỉ là vài cái lâu la tà giáo đuổi giết thôi sao, hắn không phải toàn bộ đều giúp ta chống đỡ rồi à, có cần khẩn trương đến vậy không?“Yến Thung Dung! Chính nhờ ngươi nghênh ngang như vậy mới có chuyện, mới khiến ta giúp ngươi che chắn vất vả đến thế! Ngươi còn không biết đường mà chạy trốn!”Ta bị hắn phẫn hận ánh mắt bao lấy, cảm thấy thật cam chịu, người trẻ tuổi bây giờ a, làm sao cứ luôn lo buồn vô cớ đâu?“Tiểu Chiêu, đến đến đến, đừng nóng giận, uống trà uống trà ~~~” Ta mỉm cười trấn an.Thượng Quan Chiêu Nhiên ngửa đầu uống một chén, “mệt chết ta! Từ lúc cùng ngươi chung đường, một ngày ít nhất giải quyết bốn lần đuổi giết! Chưa tới được Hàng Châu mạng ta xong rồi ~~~” Hắn ai oán kêu.“Thung Dung, chúng ta không tiếp tục ở lại tiểu trấn này được, bọn họ rất có thể sẽ đuổi giết tới đây.”“Đúng đúng, Tiểu Chiêu, chúng ta mau mau rời đi thôi.”Hắn trợn trắng mắt liếc ta, “Ngươi cũng biết phải chạy trốn à?”“Trà nơi này uống không ngon, Dương Châu cách đây vài dặm, trà nơi đó là thượng cống cấp hảo trà, còn có đường thố ngư, Dương Châu sao phạn, tạp cẩm bát bảo, ta muốn ăn!chúng ta nhanh chóng rời đi đi!” Ta hưng phấn nói.“….”Hắn quăng ta lên ngựa như quăng hành lý, sau đó chính mình cũng lên một con ngựa khác, tuyệt trần mà đi.~~~~~~~~~~~~~~Một số người nhận xét truyện này khá nhạt nhẽo và vô vị.Okay, làm vì thích thôi. Mấy tiếng đồng hồ ngồi gõ chẳng là bao mà (;______;)Tặng Shiro:X~~~