Vào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng…
Chương 7
Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Tài Lãnh TuyệtTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhVào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng… _Vương Hàn Băng , chúng ta chia tay đi _ Giọng anh buồn bã vang lên trong đêm_Anh...Anh..nói gì vậy ? Đừng giỡn nữa , không vui đâu _ giọng nàng run run , gượng cườiPhủ nhận , phủ nhận .Không đúng , làm sao có thể chia tay chứ ? Đừng đùa mình như vậy , không vui đâu_Hàn Băng , nghe anh nói , chúng mình không hợp nhau đâu , chia tay nhé em . _ 1 lần nữa giọng nói đó lại vang lên_Đó là lý do của anh sao ? Đừng như vậy mà ! Van anh đó _ Nàng nắm chặt tay anh , đôi mắt phủ 1 tầng sương_Thật ra ...Anh không còn yêu em nữa !! _ Anh khẽ gạt tay cô ra , quay đầu sang chỗ khácTừ đằng xa , 1 cô gái xinh đẹp đi đến , cô mặc áo cúp ngực vàng với quần jean ngắn đen , chân mang đôi cao gót đen . Máu tóc nhuộm đỏ dài ngang lưng nhìn rất quậy phá đi đến ôm lấy cánh tay anh , cười quyến rũ nói :_Xong chưa anh ?Anh cười ngọt ngào với cô ta rồi quay sang nàng nói tiếp :_Người anh yêu là cô ấy !Đôi mắt sắc bén của cô ta nhìn sang nàng , miệng nhai sing-gum chóp chép nhếch nhẹ lên tỏ vẻ khinh thường . Chua chát nói :_Anh ấy đã không còn yêu cô nữa ! Cô tốt nhất đừng mặt dày mà bám theo anh ấy nữa , phải không anh yêu ? _ Cô ta ngước mặt lên nhìn anh cười_ Ok , chúng ta chia tay , vậy đi . Anh không yêu tôi , tôi không yêu anh . Chúng ta chấm dức _ Nàng cười lạnhBaMặt anh quay sang phải bới cái tát của cô vừa rồi , khinh bỉ cười lạnh :_Cái này tôi dành cho anh , đồ phản bộiNàng quay mặt đi , 1 giọt nước mắt tràn ra , rồi sau đó là rất ngiều , đôi môi đỏ như cánh đào mím chặt lại để không bật ra tiếng . Bỗng ..Tay anh nắm lấy tay nàng , nhỏ giọng gọi tên :_Hàn Băng , anh......Nàng hất tay anh ra , lạnh nhạt nói :_Dơ bẩn , đừng tùy tiện chạm và gọi tên tôi . Hứa Diệu Dương , từ nay chúng ta là người xa lạNàng không chút chần chừ bỏ đi , 2 người kia thì lặng nhìn 1 chút rồi vui vẻ cùng nhau đi chơi .Rào.....RàoĐứng dưới cơn mưa lớn , nàng tự mĩm cưới với bản thân . Cả người ướt nhẹp như con mèo . Đôi mắt đầy nước giờ không phân biệt được đâu là nước mắt , đâu là mưa . Trong cơn mưa lạnh buốt , cả người nàng run lên từng đợt . Lang thang đi trên con đường mà bản thân cũng chẳng biếtCuối cùng thì người mà em dành tình cảm lâu như vậy cũng rồi bỏ em ? Em có thể vì anh mà làm tất cả ..nhưng tại sao anh lại bỏ em để đi thêm người khác . Đến tận cùng tình yêu này là vậy anh ? Là lối cụt không lối thoát sao ? Người mà em cần là người có thể bảo vệ được anh ...Còn anh thì ...không ? Em chọn sai người yêu mất rồiBỗng từ đằng sau ai đó ôm chặt lấy lấy nàng :_Cô bị ngốc đấy hả ? Biết trời lạnh lắm không ?Thượng Vũ Vương ?Nàng quay lại ôm lấy Vũ Vương khóc nấc lên , 2 tay bấu chặt lấy áo sơ-mi của Vương mà nức nở ............._KHÔNG ! Hộc....Hộc _ Nàng choàng tĩnh lại , mồ hôi chảy đầu trên tránĐôi mát lại đầy nỗi buồn . Hứa Diệu Dương- anh ấy từ Mĩ trở về chưa được mấy ngày mà đã hẹn nàng , mà nàng lại cứ ngỡ là.... đến cuối cùng chính là câu chia tay đó của anh khiến tim cô như vỡ vụnCạch_Cô uống thuốc đi _Vũ Vương đưa cho cô 1 ly nước và vài viên thuốc_Cám ơn _Nàng cầm thuốc rồi uốngPhát hiện mình mặc trên người là cái áo sơ-mi nam nhưng không nói gì . Vũ Vương ngồi cạnh hỏi :_Như thế nào mà hôm đó lại lang thang vừa đi vừa khóc ?_Không có gì . Chuyện nhỏ thôi hì_Ừm....._Sao anh biết tôi ở đó ?! _ Nàng nhìn Vũ vương hỏi_Chỉ vô tình đi ngang thôi _Trong lời nói có chút ấp úng . Làm sao dám nói ra khi biết rằng bản thân mình dường như bắt đầu có cảm tình với nàng dạo gần đây là theo dõi nàng . ánh mắt chăm chú nhìn cô như say mê ( quyến rũ còn gái nhà người ta kìa hehe )Hàn Băng - cô ấy dễ thương và hay cười như vậy sao ?Đêm đó khi biết cô cùng tên nào đó chia tay thì có chút khoái chí nhưng lại phát hiện cô khóc và lang thang trong mưa thì có chút đau lòng . Nhưng thật ra rằng , Vũ Vương mặc dù nói là có chút thích cô trong lòng nhưng luôn luôn nghĩ rằng chỉ xem cô là 1 món đồ chơi của riêng mìnhCô dù sao cũng chỉ là món đồ chơi của tôi thôi.........._Băng à ! _Hôm qua ...như thế nào vậy ? _Thiệu khanh ấp úng_Không có gì đâu hì hì _ Nàng gượng cười tươi_Ê , lớp ta có 2 học sinh mới đó , biết chưa ả ? _ "loa phá thanh" từ bên ngoài hét to với mọi ngườiCả lớp rôn rả lên , dù đã là sinh viên nhưng ai cũng bà tám không ít , bàn tán tới 2 học sinh mới sẽ vào lớp mình còn riêng Hàn Băng và thiệu khanh thì không để ý , chỉ ngồi nói chuyện với nhau....._Phong à ! Hôm nay con về không ?_Không thưa bà _ Hắn khẽ liếc nhìn_Thằng này ! cứ như vậy thì sao mới đến chơi nhà Tiểu Băng được _Bà Vũ nhăn nhó_Vâng , vâng ..Tuần sau đi bà _ Nghe bà mình nói hắn cũng trả lời qua loa_Ừ , tốt ..tốt _ Bà lập tức cườ vui vẻPhiền thật ! Lúc nào cũng tới nhà cô ta---------------------------------------------------Hứa Diệu Dương ( 24 tuổi ) : Cũng là 1 tổng tài đẹp trai , từng rất yêu Hàn Băng nhưng sau đó chia tay ..... v.v
_Vương Hàn Băng , chúng ta chia tay đi _ Giọng anh buồn bã vang lên trong đêm
_Anh...Anh..nói gì vậy ? Đừng giỡn nữa , không vui đâu _ giọng nàng run run , gượng cười
Phủ nhận , phủ nhận .
Không đúng , làm sao có thể chia tay chứ ? Đừng đùa mình như vậy , không vui đâu
_Hàn Băng , nghe anh nói , chúng mình không hợp nhau đâu , chia tay nhé em . _ 1 lần nữa giọng nói đó lại vang lên
_Đó là lý do của anh sao ? Đừng như vậy mà ! Van anh đó _ Nàng nắm chặt tay anh , đôi mắt phủ 1 tầng sương
_Thật ra ...Anh không còn yêu em nữa !! _ Anh khẽ gạt tay cô ra , quay đầu sang chỗ khác
Từ đằng xa , 1 cô gái xinh đẹp đi đến , cô mặc áo cúp ngực vàng với quần jean ngắn đen , chân mang đôi cao gót đen . Máu tóc nhuộm đỏ dài ngang lưng nhìn rất quậy phá đi đến ôm lấy cánh tay anh , cười quyến rũ nói :
_Xong chưa anh ?
Anh cười ngọt ngào với cô ta rồi quay sang nàng nói tiếp :
_Người anh yêu là cô ấy !
Đôi mắt sắc bén của cô ta nhìn sang nàng , miệng nhai sing-gum chóp chép nhếch nhẹ lên tỏ vẻ khinh thường . Chua chát nói :
_Anh ấy đã không còn yêu cô nữa ! Cô tốt nhất đừng mặt dày mà bám theo anh ấy nữa , phải không anh yêu ? _ Cô ta ngước mặt lên nhìn anh cười
_ Ok , chúng ta chia tay , vậy đi . Anh không yêu tôi , tôi không yêu anh . Chúng ta chấm dức _ Nàng cười lạnh
Ba
Mặt anh quay sang phải bới cái tát của cô vừa rồi , khinh bỉ cười lạnh :
_Cái này tôi dành cho anh , đồ phản bội
Nàng quay mặt đi , 1 giọt nước mắt tràn ra , rồi sau đó là rất ngiều , đôi môi đỏ như cánh đào mím chặt lại để không bật ra tiếng . Bỗng ..Tay anh nắm lấy tay nàng , nhỏ giọng gọi tên :
_Hàn Băng , anh......
Nàng hất tay anh ra , lạnh nhạt nói :
_Dơ bẩn , đừng tùy tiện chạm và gọi tên tôi . Hứa Diệu Dương , từ nay chúng ta là người xa lạ
Nàng không chút chần chừ bỏ đi , 2 người kia thì lặng nhìn 1 chút rồi vui vẻ cùng nhau đi chơi .
Rào.....Rào
Đứng dưới cơn mưa lớn , nàng tự mĩm cưới với bản thân . Cả người ướt nhẹp như con mèo . Đôi mắt đầy nước giờ không phân biệt được đâu là nước mắt , đâu là mưa . Trong cơn mưa lạnh buốt , cả người nàng run lên từng đợt . Lang thang đi trên con đường mà bản thân cũng chẳng biết
Cuối cùng thì người mà em dành tình cảm lâu như vậy cũng rồi bỏ em ? Em có thể vì anh mà làm tất cả ..nhưng tại sao anh lại bỏ em để đi thêm người khác . Đến tận cùng tình yêu này là vậy anh ? Là lối cụt không lối thoát sao ? Người mà em cần là người có thể bảo vệ được anh ...Còn anh thì ...không ? Em chọn sai người yêu mất rồi
Bỗng từ đằng sau ai đó ôm chặt lấy lấy nàng :
_Cô bị ngốc đấy hả ? Biết trời lạnh lắm không ?
Thượng Vũ Vương ?
Nàng quay lại ôm lấy Vũ Vương khóc nấc lên , 2 tay bấu chặt lấy áo sơ-mi của Vương mà nức nở ..
...........
_KHÔNG ! Hộc....Hộc _ Nàng choàng tĩnh lại , mồ hôi chảy đầu trên trán
Đôi mát lại đầy nỗi buồn . Hứa Diệu Dương- anh ấy từ Mĩ trở về chưa được mấy ngày mà đã hẹn nàng , mà nàng lại cứ ngỡ là.... đến cuối cùng chính là câu chia tay đó của anh khiến tim cô như vỡ vụn
Cạch
_Cô uống thuốc đi _Vũ Vương đưa cho cô 1 ly nước và vài viên thuốc
_Cám ơn _Nàng cầm thuốc rồi uống
Phát hiện mình mặc trên người là cái áo sơ-mi nam nhưng không nói gì . Vũ Vương ngồi cạnh hỏi :
_Như thế nào mà hôm đó lại lang thang vừa đi vừa khóc ?
_Không có gì . Chuyện nhỏ thôi hì
_Ừm.....
_Sao anh biết tôi ở đó ?! _ Nàng nhìn Vũ vương hỏi
_Chỉ vô tình đi ngang thôi _Trong lời nói có chút ấp úng . Làm sao dám nói ra khi biết rằng bản thân mình dường như bắt đầu có cảm tình với nàng dạo gần đây là theo dõi nàng . ánh mắt chăm chú nhìn cô như say mê ( quyến rũ còn gái nhà người ta kìa hehe )
Hàn Băng - cô ấy dễ thương và hay cười như vậy sao ?
Đêm đó khi biết cô cùng tên nào đó chia tay thì có chút khoái chí nhưng lại phát hiện cô khóc và lang thang trong mưa thì có chút đau lòng . Nhưng thật ra rằng , Vũ Vương mặc dù nói là có chút thích cô trong lòng nhưng luôn luôn nghĩ rằng chỉ xem cô là 1 món đồ chơi của riêng mình
Cô dù sao cũng chỉ là món đồ chơi của tôi thôi
..........
_Băng à ! _Hôm qua ...như thế nào vậy ? _Thiệu khanh ấp úng
_Không có gì đâu hì hì _ Nàng gượng cười tươi
_Ê , lớp ta có 2 học sinh mới đó , biết chưa ả ? _ "loa phá thanh" từ bên ngoài hét to với mọi người
Cả lớp rôn rả lên , dù đã là sinh viên nhưng ai cũng bà tám không ít , bàn tán tới 2 học sinh mới sẽ vào lớp mình còn riêng Hàn Băng và thiệu khanh thì không để ý , chỉ ngồi nói chuyện với nhau
.....
_Phong à ! Hôm nay con về không ?
_Không thưa bà _ Hắn khẽ liếc nhìn
_Thằng này ! cứ như vậy thì sao mới đến chơi nhà Tiểu Băng được _Bà Vũ nhăn nhó
_Vâng , vâng ..Tuần sau đi bà _ Nghe bà mình nói hắn cũng trả lời qua loa
_Ừ , tốt ..tốt _ Bà lập tức cườ vui vẻ
Phiền thật ! Lúc nào cũng tới nhà cô ta
---------------------------------------------------
Hứa Diệu Dương ( 24 tuổi ) : Cũng là 1 tổng tài đẹp trai , từng rất yêu Hàn Băng nhưng sau đó chia tay ..... v.v
Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Tài Lãnh TuyệtTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhVào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng… _Vương Hàn Băng , chúng ta chia tay đi _ Giọng anh buồn bã vang lên trong đêm_Anh...Anh..nói gì vậy ? Đừng giỡn nữa , không vui đâu _ giọng nàng run run , gượng cườiPhủ nhận , phủ nhận .Không đúng , làm sao có thể chia tay chứ ? Đừng đùa mình như vậy , không vui đâu_Hàn Băng , nghe anh nói , chúng mình không hợp nhau đâu , chia tay nhé em . _ 1 lần nữa giọng nói đó lại vang lên_Đó là lý do của anh sao ? Đừng như vậy mà ! Van anh đó _ Nàng nắm chặt tay anh , đôi mắt phủ 1 tầng sương_Thật ra ...Anh không còn yêu em nữa !! _ Anh khẽ gạt tay cô ra , quay đầu sang chỗ khácTừ đằng xa , 1 cô gái xinh đẹp đi đến , cô mặc áo cúp ngực vàng với quần jean ngắn đen , chân mang đôi cao gót đen . Máu tóc nhuộm đỏ dài ngang lưng nhìn rất quậy phá đi đến ôm lấy cánh tay anh , cười quyến rũ nói :_Xong chưa anh ?Anh cười ngọt ngào với cô ta rồi quay sang nàng nói tiếp :_Người anh yêu là cô ấy !Đôi mắt sắc bén của cô ta nhìn sang nàng , miệng nhai sing-gum chóp chép nhếch nhẹ lên tỏ vẻ khinh thường . Chua chát nói :_Anh ấy đã không còn yêu cô nữa ! Cô tốt nhất đừng mặt dày mà bám theo anh ấy nữa , phải không anh yêu ? _ Cô ta ngước mặt lên nhìn anh cười_ Ok , chúng ta chia tay , vậy đi . Anh không yêu tôi , tôi không yêu anh . Chúng ta chấm dức _ Nàng cười lạnhBaMặt anh quay sang phải bới cái tát của cô vừa rồi , khinh bỉ cười lạnh :_Cái này tôi dành cho anh , đồ phản bộiNàng quay mặt đi , 1 giọt nước mắt tràn ra , rồi sau đó là rất ngiều , đôi môi đỏ như cánh đào mím chặt lại để không bật ra tiếng . Bỗng ..Tay anh nắm lấy tay nàng , nhỏ giọng gọi tên :_Hàn Băng , anh......Nàng hất tay anh ra , lạnh nhạt nói :_Dơ bẩn , đừng tùy tiện chạm và gọi tên tôi . Hứa Diệu Dương , từ nay chúng ta là người xa lạNàng không chút chần chừ bỏ đi , 2 người kia thì lặng nhìn 1 chút rồi vui vẻ cùng nhau đi chơi .Rào.....RàoĐứng dưới cơn mưa lớn , nàng tự mĩm cưới với bản thân . Cả người ướt nhẹp như con mèo . Đôi mắt đầy nước giờ không phân biệt được đâu là nước mắt , đâu là mưa . Trong cơn mưa lạnh buốt , cả người nàng run lên từng đợt . Lang thang đi trên con đường mà bản thân cũng chẳng biếtCuối cùng thì người mà em dành tình cảm lâu như vậy cũng rồi bỏ em ? Em có thể vì anh mà làm tất cả ..nhưng tại sao anh lại bỏ em để đi thêm người khác . Đến tận cùng tình yêu này là vậy anh ? Là lối cụt không lối thoát sao ? Người mà em cần là người có thể bảo vệ được anh ...Còn anh thì ...không ? Em chọn sai người yêu mất rồiBỗng từ đằng sau ai đó ôm chặt lấy lấy nàng :_Cô bị ngốc đấy hả ? Biết trời lạnh lắm không ?Thượng Vũ Vương ?Nàng quay lại ôm lấy Vũ Vương khóc nấc lên , 2 tay bấu chặt lấy áo sơ-mi của Vương mà nức nở ............._KHÔNG ! Hộc....Hộc _ Nàng choàng tĩnh lại , mồ hôi chảy đầu trên tránĐôi mát lại đầy nỗi buồn . Hứa Diệu Dương- anh ấy từ Mĩ trở về chưa được mấy ngày mà đã hẹn nàng , mà nàng lại cứ ngỡ là.... đến cuối cùng chính là câu chia tay đó của anh khiến tim cô như vỡ vụnCạch_Cô uống thuốc đi _Vũ Vương đưa cho cô 1 ly nước và vài viên thuốc_Cám ơn _Nàng cầm thuốc rồi uốngPhát hiện mình mặc trên người là cái áo sơ-mi nam nhưng không nói gì . Vũ Vương ngồi cạnh hỏi :_Như thế nào mà hôm đó lại lang thang vừa đi vừa khóc ?_Không có gì . Chuyện nhỏ thôi hì_Ừm....._Sao anh biết tôi ở đó ?! _ Nàng nhìn Vũ vương hỏi_Chỉ vô tình đi ngang thôi _Trong lời nói có chút ấp úng . Làm sao dám nói ra khi biết rằng bản thân mình dường như bắt đầu có cảm tình với nàng dạo gần đây là theo dõi nàng . ánh mắt chăm chú nhìn cô như say mê ( quyến rũ còn gái nhà người ta kìa hehe )Hàn Băng - cô ấy dễ thương và hay cười như vậy sao ?Đêm đó khi biết cô cùng tên nào đó chia tay thì có chút khoái chí nhưng lại phát hiện cô khóc và lang thang trong mưa thì có chút đau lòng . Nhưng thật ra rằng , Vũ Vương mặc dù nói là có chút thích cô trong lòng nhưng luôn luôn nghĩ rằng chỉ xem cô là 1 món đồ chơi của riêng mìnhCô dù sao cũng chỉ là món đồ chơi của tôi thôi.........._Băng à ! _Hôm qua ...như thế nào vậy ? _Thiệu khanh ấp úng_Không có gì đâu hì hì _ Nàng gượng cười tươi_Ê , lớp ta có 2 học sinh mới đó , biết chưa ả ? _ "loa phá thanh" từ bên ngoài hét to với mọi ngườiCả lớp rôn rả lên , dù đã là sinh viên nhưng ai cũng bà tám không ít , bàn tán tới 2 học sinh mới sẽ vào lớp mình còn riêng Hàn Băng và thiệu khanh thì không để ý , chỉ ngồi nói chuyện với nhau....._Phong à ! Hôm nay con về không ?_Không thưa bà _ Hắn khẽ liếc nhìn_Thằng này ! cứ như vậy thì sao mới đến chơi nhà Tiểu Băng được _Bà Vũ nhăn nhó_Vâng , vâng ..Tuần sau đi bà _ Nghe bà mình nói hắn cũng trả lời qua loa_Ừ , tốt ..tốt _ Bà lập tức cườ vui vẻPhiền thật ! Lúc nào cũng tới nhà cô ta---------------------------------------------------Hứa Diệu Dương ( 24 tuổi ) : Cũng là 1 tổng tài đẹp trai , từng rất yêu Hàn Băng nhưng sau đó chia tay ..... v.v