Vào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng…
Chương 27
Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Tài Lãnh TuyệtTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhVào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng… 3 năm sau_Vương Hàn Băng , đề nghị cô chăm chú vào công việc một chút _ Giọng nói tức giận của hắn vang lên_Thì tôi vẫn đang chú ý đây _ tuy miệng nói nhưng mắt vẫn không rời điện thoại_Cô...lập tức bỏ điện thoại xuống ngay cho tôi ! _ Vũ Nhật Phong rống lớn_Ây da . _ Nàng che tai lại , giương mắt lên nhìn hắn nói : _ Tổng tài à ! Anh thực sự rất rất là khó khăn nha , tôi đã rất nghe lời rồi đó . Anh không cho tôi mặc đầm thì tôi đã rất nghiêm chỉnh mặc áo sơ mi trắng với váy đen rồi . Không cho tôi để tóc che mắt tôi cũng đã kẹp lên rồi...._Dừng lại . Đó vốn là quy định trong công ty rồi . Ai cũng phải thực hiện ! Là bắt buộc hiểu không ? _ Ông trời ạ , như thế nào lại bắt hắn đưa cô ta vào công ty chứ_Được rồi ! Làm thì làm ! Thực phiền toái_Làm báo cáo tình hình kinh tế tháng này cho tôi_Biết rồi !..........._Vương Hàn Băng _ Vũ Nhật Phong nghiến răng_Gì nữa đây tổng tài đại nhân ? _ Nàng quay lại nhìn hắn . Làm cái gì chứ ? Nàng chỉ là đang ngồi nói chuyện điện thoại thôi mà . Bất qua cười hơn lớn chút thôi . Có cần phải quát lên như vậy không ?_Cô ... Ra khỏi đây ngay _ Hắn quát lớn_Đi thì đi !Nói xong Hàn Băng cầm lấy giỏ xách quay lưng đi , trong lòng thầm cười vui vẻ .Tưởng chị đây thích ở trong phòng làm việc với ngươi lắm sao ? Còn lâu nhéCô ta thật kinh khủng _ hắn âm thầm thở dài........._Là lá la ... _ Hàn Băng vừa ngâm nga mấy câu vừa đưa tay hất hất mái tóc nâu đỏ của mình trước gương_Chậc ... ! Con gái à , sao hôm nay về sớm thế ? _ Giang Nguyệt Thi dịu dàng hỏi_Mẹ ! À , ... anh ấy lo cho con làm việc nhiều nên cho con về sớm ! hì hì _ Hàn Băng bịa đại một cái cớ nóiXì ! Hắn mà tốt được vậy thì con đây cũng mừng , người gì mà khô khan như gỗ ấy_Vậy à ? Xem ra tình cảm các con thật tốt_Dạ ? À vâng tốt lắm ạ haha_Con đi đâu vậy ? _ Giang Nguyệt Thi thắc mắc_Con đi bar với Thiệu Khanh_Ừm vậy con đi đi , nhớ về sớm............Bar Rose_Hàn Băng ! Tớ đây ! _ Thiệu Khanh đứng vẫy vẫy tayNghe tiếng gọi , Hàn Băng theo bản năng nhìn lại :_Thấy rồi !Đột nhiên , Thiệu Khanh ôm chầm lấy nàng , nói :_Thật nhớ cậu !!_Cũng không phải là xa nhau mấy năm đâu làm gì mà kích động vậy ?! _ Nàng vuốt tóc của Thiệu Khanh dịu dàng nói_Nhưng cậu dạo này chỉ ở công ty ..._Là vì bà mình và bà hắn kêu hắn đưa mình vào công ty để bồi dưỡng tình cảm_Ừm ! Vậy vào bar thôi _ Thiệu Khanh kéo tay Hàn Băng vào
3 năm sau
_Vương Hàn Băng , đề nghị cô chăm chú vào công việc một chút _ Giọng nói tức giận của hắn vang lên
_Thì tôi vẫn đang chú ý đây _ tuy miệng nói nhưng mắt vẫn không rời điện thoại
_Cô...lập tức bỏ điện thoại xuống ngay cho tôi ! _ Vũ Nhật Phong rống lớn
_Ây da . _ Nàng che tai lại , giương mắt lên nhìn hắn nói : _ Tổng tài à !
Anh thực sự rất rất là khó khăn nha , tôi đã rất nghe lời rồi đó . Anh
không cho tôi mặc đầm thì tôi đã rất nghiêm chỉnh mặc áo sơ mi trắng với váy đen rồi . Không cho tôi để tóc che mắt tôi cũng đã kẹp lên rồi....
_Dừng lại . Đó vốn là quy định trong công ty rồi . Ai cũng phải thực hiện !
Là bắt buộc hiểu không ? _ Ông trời ạ , như thế nào lại bắt hắn đưa cô
ta vào công ty chứ
_Được rồi ! Làm thì làm ! Thực phiền toái
_Làm báo cáo tình hình kinh tế tháng này cho tôi
_Biết rồi !
...........
_Vương Hàn Băng _ Vũ Nhật Phong nghiến răng
_Gì nữa đây tổng tài đại nhân ? _ Nàng quay lại nhìn hắn . Làm cái gì chứ ? Nàng chỉ là đang ngồi nói chuyện điện thoại thôi mà . Bất qua cười hơn
lớn chút thôi . Có cần phải quát lên như vậy không ?
_Cô ... Ra khỏi đây ngay _ Hắn quát lớn
_Đi thì đi !
Nói xong Hàn Băng cầm lấy giỏ xách quay lưng đi , trong lòng thầm cười vui vẻ .
Tưởng chị đây thích ở trong phòng làm việc với ngươi lắm sao ? Còn lâu nhé
Cô ta thật kinh khủng _ hắn âm thầm thở dài
.........
_Là lá la ... _ Hàn Băng vừa ngâm nga mấy câu vừa đưa tay hất hất mái tóc nâu đỏ của mình trước gương
_Chậc ... ! Con gái à , sao hôm nay về sớm thế ? _ Giang Nguyệt Thi dịu dàng hỏi
_Mẹ ! À , ... anh ấy lo cho con làm việc nhiều nên cho con về sớm ! hì hì _ Hàn Băng bịa đại một cái cớ nói
Xì ! Hắn mà tốt được vậy thì con đây cũng mừng , người gì mà khô khan như gỗ ấy
_Vậy à ? Xem ra tình cảm các con thật tốt
_Dạ ? À vâng tốt lắm ạ haha
_Con đi đâu vậy ? _ Giang Nguyệt Thi thắc mắc
_Con đi bar với Thiệu Khanh
_Ừm vậy con đi đi , nhớ về sớm
............
Bar Rose
_Hàn Băng ! Tớ đây ! _ Thiệu Khanh đứng vẫy vẫy tay
Nghe tiếng gọi , Hàn Băng theo bản năng nhìn lại :
_Thấy rồi !
Đột nhiên , Thiệu Khanh ôm chầm lấy nàng , nói :
_Thật nhớ cậu !!
_Cũng không phải là xa nhau mấy năm đâu làm gì mà kích động vậy ?! _ Nàng vuốt tóc của Thiệu Khanh dịu dàng nói
_Nhưng cậu dạo này chỉ ở công ty ...
_Là vì bà mình và bà hắn kêu hắn đưa mình vào công ty để bồi dưỡng tình cảm
_Ừm ! Vậy vào bar thôi _ Thiệu Khanh kéo tay Hàn Băng vào
Cô Vợ Trẻ Con Của Tổng Tài Lãnh TuyệtTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Ngôn TìnhVào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng… 3 năm sau_Vương Hàn Băng , đề nghị cô chăm chú vào công việc một chút _ Giọng nói tức giận của hắn vang lên_Thì tôi vẫn đang chú ý đây _ tuy miệng nói nhưng mắt vẫn không rời điện thoại_Cô...lập tức bỏ điện thoại xuống ngay cho tôi ! _ Vũ Nhật Phong rống lớn_Ây da . _ Nàng che tai lại , giương mắt lên nhìn hắn nói : _ Tổng tài à ! Anh thực sự rất rất là khó khăn nha , tôi đã rất nghe lời rồi đó . Anh không cho tôi mặc đầm thì tôi đã rất nghiêm chỉnh mặc áo sơ mi trắng với váy đen rồi . Không cho tôi để tóc che mắt tôi cũng đã kẹp lên rồi...._Dừng lại . Đó vốn là quy định trong công ty rồi . Ai cũng phải thực hiện ! Là bắt buộc hiểu không ? _ Ông trời ạ , như thế nào lại bắt hắn đưa cô ta vào công ty chứ_Được rồi ! Làm thì làm ! Thực phiền toái_Làm báo cáo tình hình kinh tế tháng này cho tôi_Biết rồi !..........._Vương Hàn Băng _ Vũ Nhật Phong nghiến răng_Gì nữa đây tổng tài đại nhân ? _ Nàng quay lại nhìn hắn . Làm cái gì chứ ? Nàng chỉ là đang ngồi nói chuyện điện thoại thôi mà . Bất qua cười hơn lớn chút thôi . Có cần phải quát lên như vậy không ?_Cô ... Ra khỏi đây ngay _ Hắn quát lớn_Đi thì đi !Nói xong Hàn Băng cầm lấy giỏ xách quay lưng đi , trong lòng thầm cười vui vẻ .Tưởng chị đây thích ở trong phòng làm việc với ngươi lắm sao ? Còn lâu nhéCô ta thật kinh khủng _ hắn âm thầm thở dài........._Là lá la ... _ Hàn Băng vừa ngâm nga mấy câu vừa đưa tay hất hất mái tóc nâu đỏ của mình trước gương_Chậc ... ! Con gái à , sao hôm nay về sớm thế ? _ Giang Nguyệt Thi dịu dàng hỏi_Mẹ ! À , ... anh ấy lo cho con làm việc nhiều nên cho con về sớm ! hì hì _ Hàn Băng bịa đại một cái cớ nóiXì ! Hắn mà tốt được vậy thì con đây cũng mừng , người gì mà khô khan như gỗ ấy_Vậy à ? Xem ra tình cảm các con thật tốt_Dạ ? À vâng tốt lắm ạ haha_Con đi đâu vậy ? _ Giang Nguyệt Thi thắc mắc_Con đi bar với Thiệu Khanh_Ừm vậy con đi đi , nhớ về sớm............Bar Rose_Hàn Băng ! Tớ đây ! _ Thiệu Khanh đứng vẫy vẫy tayNghe tiếng gọi , Hàn Băng theo bản năng nhìn lại :_Thấy rồi !Đột nhiên , Thiệu Khanh ôm chầm lấy nàng , nói :_Thật nhớ cậu !!_Cũng không phải là xa nhau mấy năm đâu làm gì mà kích động vậy ?! _ Nàng vuốt tóc của Thiệu Khanh dịu dàng nói_Nhưng cậu dạo này chỉ ở công ty ..._Là vì bà mình và bà hắn kêu hắn đưa mình vào công ty để bồi dưỡng tình cảm_Ừm ! Vậy vào bar thôi _ Thiệu Khanh kéo tay Hàn Băng vào