"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe…

Chương 57: Thích không có nghĩa là yêu

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Công chúa, ngọc trâm trên đầu ngài là của Đô thống tặng sao ?" Thủy Điệp tinh mắt nhìn thấy một cây trâm ngọc lộ ra trên búi tóc nàng, mập mờ cười cười."Đúng nha!" Tả Phỉ Nhạn rất hào phóng thừa nhận."Không phải là." Đây là một tín vật, nó đại biểu cho ý gì, thật ra nàng cũng không rõ, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Vi Vũ Kỳ đứng ở đó, màu đỏ sậm quan bào bị gió vung lên, trên không trung bay múa.Cách một khoảng cách, vẫn có thể thấy được gió nhẹ thổi qua hai đầu lông mày của hắn, lộ ra một đôi mắt sắc bén màu phỉ thúy, trong mơ hồ còn có một cỗ hơi thở vương giả quen thuộc.Tả Phỉ Nhạn vuốt vuốt hai mắt, thì ra là đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn nàng nhìn thấy cũng không thật."Sao đô thống lại tặng cho công chúa trâm ngọc quý như vậy?" Vừa nhìn thấy cây trâm này toàn thân phát ra màu lục quang cũng biết là giá trị không nhỏ, nếu như nàng không đoán sai, đây rõ ràng là phỉ thúy ngọc tốt nhất, đây là loại ngọc mà hoàng tôn quý tộc mới dùng làm đồ trang sức, tại sao đô thống lại dùng loại trâm ngọc này tặng công chúa, Thủy Điệp không giải thích được."Thủy Điệp, hôm nay ngươi nói nhiều vậy, ta với tiểu nhân kia không phải như ngươi nghĩ, ta thuần túy là thích hắn, trên người hắn có mùi vị mà ta thích." Thầm trừng một cái Thủy Điệp."Nô tỳ biết sai." Xem ra đã nói chuyện vượt qua giới hạn của công chúa."Biết là tốt rồi! Ta lại không biết cây trâm ngọc này lại quý giá như vậy, ngàn vàng khó mua." Ngừng lại hô tức, vừa nhàn nhạt phun ra."Công chúa, chúng ta vẫn nên trở về thôi!" Thủy Liên nhỏ giọng kêu."Cũng tốt."Nhìn các nàng từ trong tầm mắt của hắn đi vào cửa điện màu đỏ kia, tầm mắt từ nhàn nhạt ấm áp trở nên sắc bén tịch mịch, đảo mắt vừa thật nhanh biến mất không thấy gì nữa."Ai...!" Thanh âm già nua ở phía trên vang lên, từ từ phát tán tứ phương.Lụa mỏng màu tím nhạt bị gạt ra, có thể ngửi thấy mùi hương trà dễ chịu từ ngoài tràn vào, âm thanh dễ nghe lọt vào."Công chúa, Thái hậu cùng Thái phi đã hồi cung, mới vừa Dư công công tới thông báo, nói Thái hậu cùng Thái phi muốn gặp ngài, mời ngài đến Trữ Tú cung." Thủy Liên giúp nàng mềm nhẹ v**t v* bả vai, nhẹ nhàng nói."Trữ Tú cung?" Thoải mái nhắm hai mắt hỏi ngược lại.Theo nàng biết, Trữ tú cung là nơi ở của tú nữ cùng tài nữ mà, mẫu hậu cùng mẫu phi ở đây làm gì?"Hồi công chúa, theo Dư công công tiết lộ, lần này Thái hậu cùng Thái phi trở lại, là vì bệ hạ tỉ mỉ chọn lựa một nhóm tú nữ, trong các nàng tương lai sẽ có người làm hoàng hậu, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ôn nhu thiện giải nhân ý." Nước điệp nhìn thấu nàng không giải thích được, tỉ mỉ nói ra những gì mình biết."Vậy sao?" Sơ nghe, trong lòng một trận khổ sở.Nguyên lai là muốn chọn sao, không trách được mẫu hậu cùng mẫu phi muốn rời khỏi hoàng cung, hắn biết không? Chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết, đang giấu diếm một mình nàng? Có cảm giác bị coi như người ngoài.

"Công chúa, ngọc trâm trên đầu ngài là của Đô thống tặng sao ?" Thủy Điệp tinh mắt nhìn thấy một cây trâm ngọc lộ ra trên búi tóc nàng, mập mờ cười cười.

"Đúng nha!" Tả Phỉ Nhạn rất hào phóng thừa nhận.

"Không phải là." Đây là một tín vật, nó đại biểu cho ý gì, thật ra nàng cũng không rõ, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Vi Vũ Kỳ đứng ở đó, màu đỏ sậm quan bào bị gió vung lên, trên không trung bay múa.

Cách một khoảng cách, vẫn có thể thấy được gió nhẹ thổi qua hai đầu lông mày của hắn, lộ ra một đôi mắt sắc bén màu phỉ thúy, trong mơ hồ còn có một cỗ hơi thở vương giả quen thuộc.

Tả Phỉ Nhạn vuốt vuốt hai mắt, thì ra là đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn nàng nhìn thấy cũng không thật.

"Sao đô thống lại tặng cho công chúa trâm ngọc quý như vậy?" Vừa nhìn thấy cây trâm này toàn thân phát ra màu lục quang cũng biết là giá trị không nhỏ, nếu như nàng không đoán sai, đây rõ ràng là phỉ thúy ngọc tốt nhất, đây là loại ngọc mà hoàng tôn quý tộc mới dùng làm đồ trang sức, tại sao đô thống lại dùng loại trâm ngọc này tặng công chúa, Thủy Điệp không giải thích được.

"Thủy Điệp, hôm nay ngươi nói nhiều vậy, ta với tiểu nhân kia không phải như ngươi nghĩ, ta thuần túy là thích hắn, trên người hắn có mùi vị mà ta thích." Thầm trừng một cái Thủy Điệp.

"Nô tỳ biết sai." Xem ra đã nói chuyện vượt qua giới hạn của công chúa.

"Biết là tốt rồi! Ta lại không biết cây trâm ngọc này lại quý giá như vậy, ngàn vàng khó mua." Ngừng lại hô tức, vừa nhàn nhạt phun ra.

"Công chúa, chúng ta vẫn nên trở về thôi!" Thủy Liên nhỏ giọng kêu.

"Cũng tốt."

Nhìn các nàng từ trong tầm mắt của hắn đi vào cửa điện màu đỏ kia, tầm mắt từ nhàn nhạt ấm áp trở nên sắc bén tịch mịch, đảo mắt vừa thật nhanh biến mất không thấy gì nữa.

"Ai...!" Thanh âm già nua ở phía trên vang lên, từ từ phát tán tứ phương.

Lụa mỏng màu tím nhạt bị gạt ra, có thể ngửi thấy mùi hương trà dễ chịu từ ngoài tràn vào, âm thanh dễ nghe lọt vào.

"Công chúa, Thái hậu cùng Thái phi đã hồi cung, mới vừa Dư công công tới thông báo, nói Thái hậu cùng Thái phi muốn gặp ngài, mời ngài đến Trữ Tú cung." Thủy Liên giúp nàng mềm nhẹ v**t v* bả vai, nhẹ nhàng nói.

"Trữ Tú cung?" Thoải mái nhắm hai mắt hỏi ngược lại.

Theo nàng biết, Trữ tú cung là nơi ở của tú nữ cùng tài nữ mà, mẫu hậu cùng mẫu phi ở đây làm gì?

"Hồi công chúa, theo Dư công công tiết lộ, lần này Thái hậu cùng Thái phi trở lại, là vì bệ hạ tỉ mỉ chọn lựa một nhóm tú nữ, trong các nàng tương lai sẽ có người làm hoàng hậu, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ôn nhu thiện giải nhân ý." Nước điệp nhìn thấu nàng không giải thích được, tỉ mỉ nói ra những gì mình biết.

"Vậy sao?" Sơ nghe, trong lòng một trận khổ sở.

Nguyên lai là muốn chọn sao, không trách được mẫu hậu cùng mẫu phi muốn rời khỏi hoàng cung, hắn biết không? Chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết, đang giấu diếm một mình nàng? Có cảm giác bị coi như người ngoài.

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Công chúa, ngọc trâm trên đầu ngài là của Đô thống tặng sao ?" Thủy Điệp tinh mắt nhìn thấy một cây trâm ngọc lộ ra trên búi tóc nàng, mập mờ cười cười."Đúng nha!" Tả Phỉ Nhạn rất hào phóng thừa nhận."Không phải là." Đây là một tín vật, nó đại biểu cho ý gì, thật ra nàng cũng không rõ, quay đầu lại vẫn nhìn thấy Vi Vũ Kỳ đứng ở đó, màu đỏ sậm quan bào bị gió vung lên, trên không trung bay múa.Cách một khoảng cách, vẫn có thể thấy được gió nhẹ thổi qua hai đầu lông mày của hắn, lộ ra một đôi mắt sắc bén màu phỉ thúy, trong mơ hồ còn có một cỗ hơi thở vương giả quen thuộc.Tả Phỉ Nhạn vuốt vuốt hai mắt, thì ra là đây chỉ là phù dung sớm nở tối tàn nàng nhìn thấy cũng không thật."Sao đô thống lại tặng cho công chúa trâm ngọc quý như vậy?" Vừa nhìn thấy cây trâm này toàn thân phát ra màu lục quang cũng biết là giá trị không nhỏ, nếu như nàng không đoán sai, đây rõ ràng là phỉ thúy ngọc tốt nhất, đây là loại ngọc mà hoàng tôn quý tộc mới dùng làm đồ trang sức, tại sao đô thống lại dùng loại trâm ngọc này tặng công chúa, Thủy Điệp không giải thích được."Thủy Điệp, hôm nay ngươi nói nhiều vậy, ta với tiểu nhân kia không phải như ngươi nghĩ, ta thuần túy là thích hắn, trên người hắn có mùi vị mà ta thích." Thầm trừng một cái Thủy Điệp."Nô tỳ biết sai." Xem ra đã nói chuyện vượt qua giới hạn của công chúa."Biết là tốt rồi! Ta lại không biết cây trâm ngọc này lại quý giá như vậy, ngàn vàng khó mua." Ngừng lại hô tức, vừa nhàn nhạt phun ra."Công chúa, chúng ta vẫn nên trở về thôi!" Thủy Liên nhỏ giọng kêu."Cũng tốt."Nhìn các nàng từ trong tầm mắt của hắn đi vào cửa điện màu đỏ kia, tầm mắt từ nhàn nhạt ấm áp trở nên sắc bén tịch mịch, đảo mắt vừa thật nhanh biến mất không thấy gì nữa."Ai...!" Thanh âm già nua ở phía trên vang lên, từ từ phát tán tứ phương.Lụa mỏng màu tím nhạt bị gạt ra, có thể ngửi thấy mùi hương trà dễ chịu từ ngoài tràn vào, âm thanh dễ nghe lọt vào."Công chúa, Thái hậu cùng Thái phi đã hồi cung, mới vừa Dư công công tới thông báo, nói Thái hậu cùng Thái phi muốn gặp ngài, mời ngài đến Trữ Tú cung." Thủy Liên giúp nàng mềm nhẹ v**t v* bả vai, nhẹ nhàng nói."Trữ Tú cung?" Thoải mái nhắm hai mắt hỏi ngược lại.Theo nàng biết, Trữ tú cung là nơi ở của tú nữ cùng tài nữ mà, mẫu hậu cùng mẫu phi ở đây làm gì?"Hồi công chúa, theo Dư công công tiết lộ, lần này Thái hậu cùng Thái phi trở lại, là vì bệ hạ tỉ mỉ chọn lựa một nhóm tú nữ, trong các nàng tương lai sẽ có người làm hoàng hậu, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ôn nhu thiện giải nhân ý." Nước điệp nhìn thấu nàng không giải thích được, tỉ mỉ nói ra những gì mình biết."Vậy sao?" Sơ nghe, trong lòng một trận khổ sở.Nguyên lai là muốn chọn sao, không trách được mẫu hậu cùng mẫu phi muốn rời khỏi hoàng cung, hắn biết không? Chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết, đang giấu diếm một mình nàng? Có cảm giác bị coi như người ngoài.

Chương 57: Thích không có nghĩa là yêu