"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe…

Chương 70: Hai chú rể (2)

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Là một trong hai người?" Nàng không giải thích được hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ phò mã của muội không phải Vu Vĩ Kỳ sao?" Nàng rõ ràng nhớ được, nói muốn gả cho Vu Vĩ Kỳ ."Phò mã của nàng là một trong hai người Vu Vĩ Kỳ và Mộc Thanh Phong." Nhẹ vuốt mũi nàng một cái, bộ dạng ngây ngốc thật thú vị, thật không muốn nhường nàng cho nam nhân khác."Thần Vu Vĩ Kỳ ( Mộc Thanh Phong ) ra mắt bệ hạ, công chúa." Hai người bọn họ ở trên ngựa ôm quyền, ăn ý nói."Các ngươi ai có thể tới nói cho ta biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì không?" Mơ mơ màng màng, phò mã của mình lại có hai người chọn một, nàng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung."Không có chuyện gì, chỉ là có một phò mã là người nàng chọn còn một người là người chọn nàng !""Điên rồi, điên rồi, điên rồi, như thế này thật loạn!" Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to."Đúng là điên rồi!" Đến bay giờ hắn còn chưa tỉnh lại từ trình độ điên."Công chúa, cuối cùng bất kể nàng chọn ai, chúng ta cũng không oán thán."Chính là câu này, làm cho nàng có cảm giác trong lòng áp lực.Nhìn Vu Vĩ Kỳ một lúc, nhìn Mộc Thanh Phong một lúc, lại nhìn hoàng huynh đang ôm mình, nàng phải lựa chọn như thế nào đây?"Trời cao ơi! Cho sét đánh chết ta đi! Nam nhân chất lượng tốt như vậy ta chọn như thế nào đây?" Tả Phỉ Nhạn mặc niệm gào thét trong lòng với lão thiên."Công chúa, hay là như thế này, chúng ta dùng thẻ bài quyết định đi? Bắt được thẻ của người nào thì là người đó? Như thế nào?" Mộc Thanh Phong nhìn Tả Phỉ Nhạn cười ôn hòa.Cười nhẹ nhàng như vậy, làm Tả Phỉ Nhạn nghĩ đến một câu thơ, ‘ mặt mày trong sáng yên lặng như hồ, thân thủ tuấn nhã như lan chi ngọc thụ. ’ một thân trường sam ngân bạch thêu chỉ đỏ phiêu dật, xuất trần?"Tốt, vậy dùng cách đó đi!" Giờ phút này nàng không nghĩ ra biện pháp gì, đành dùng biện pháp cổ xưa ngu xuẩn nhất vậy."Công chúa, đã chuẩn bị xong, xin ngài cùng bệ hạ xem qua." Mộc Thanh Phong sai người đưa đến bình bạch ngọc, bên trên có hai tờ giấy viết tên người."Được rồi." Nhìn tên viết trên giấy xong, Tả Phỉ Nhạn ném giấy vào trong bình ngọc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu bốc.Xoay qua xoay lại mấy lần, rốt cuộc quyết định bốc lên một tờ"Nhạn nhi, được chưa? Được rồi thì mở ra xem?" Âm thanh mê hoặc tràn đầy bên tai, Tả Phỉ Nhạn mở mắt ra."Nếu như không dám nhìn, ta tới giúp ngươi nhìn." Tả Dận Hạo cầm qua tờ giấy kia, làm bộ yêu cầu mở."Không, để chính muội xem." Vận mệnh của mình, mình nắm giữ."Được." Cầm tay nàng, làm cho nàng không khẩn trương nữa."Vu Vĩ Kỳ..." Xem ra đây là trời cao nhất định."Chúc mừng." Mộc Thanh Phong nhu hòa chúc mừng nói."Cám ơn!" Vu Vĩ Kỳ trên mặt không có vẻ tươi cười, nhàn nhạt đáp lại.

"Là một trong hai người?" Nàng không giải thích được hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ phò mã của muội không phải Vu Vĩ Kỳ sao?" Nàng rõ ràng nhớ được, nói muốn gả cho Vu Vĩ Kỳ .

"Phò mã của nàng là một trong hai người Vu Vĩ Kỳ và Mộc Thanh Phong." Nhẹ vuốt mũi nàng một cái, bộ dạng ngây ngốc thật thú vị, thật không muốn nhường nàng cho nam nhân khác.

"Thần Vu Vĩ Kỳ ( Mộc Thanh Phong ) ra mắt bệ hạ, công chúa." Hai người bọn họ ở trên ngựa ôm quyền, ăn ý nói.

"Các ngươi ai có thể tới nói cho ta biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì không?" Mơ mơ màng màng, phò mã của mình lại có hai người chọn một, nàng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung.

"Không có chuyện gì, chỉ là có một phò mã là người nàng chọn còn một người là người chọn nàng !"

"Điên rồi, điên rồi, điên rồi, như thế này thật loạn!" Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to.

"Đúng là điên rồi!" Đến bay giờ hắn còn chưa tỉnh lại từ trình độ điên.

"Công chúa, cuối cùng bất kể nàng chọn ai, chúng ta cũng không oán thán."

Chính là câu này, làm cho nàng có cảm giác trong lòng áp lực.

Nhìn Vu Vĩ Kỳ một lúc, nhìn Mộc Thanh Phong một lúc, lại nhìn hoàng huynh đang ôm mình, nàng phải lựa chọn như thế nào đây?

"Trời cao ơi! Cho sét đánh chết ta đi! Nam nhân chất lượng tốt như vậy ta chọn như thế nào đây?" Tả Phỉ Nhạn mặc niệm gào thét trong lòng với lão thiên.

"Công chúa, hay là như thế này, chúng ta dùng thẻ bài quyết định đi? Bắt được thẻ của người nào thì là người đó? Như thế nào?" Mộc Thanh Phong nhìn Tả Phỉ Nhạn cười ôn hòa.

Cười nhẹ nhàng như vậy, làm Tả Phỉ Nhạn nghĩ đến một câu thơ, ‘ mặt mày trong sáng yên lặng như hồ, thân thủ tuấn nhã như lan chi ngọc thụ. ’ một thân trường sam ngân bạch thêu chỉ đỏ phiêu dật, xuất trần?

"Tốt, vậy dùng cách đó đi!" Giờ phút này nàng không nghĩ ra biện pháp gì, đành dùng biện pháp cổ xưa ngu xuẩn nhất vậy.

"Công chúa, đã chuẩn bị xong, xin ngài cùng bệ hạ xem qua." Mộc Thanh Phong sai người đưa đến bình bạch ngọc, bên trên có hai tờ giấy viết tên người.

"Được rồi." Nhìn tên viết trên giấy xong, Tả Phỉ Nhạn ném giấy vào trong bình ngọc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu bốc.

Xoay qua xoay lại mấy lần, rốt cuộc quyết định bốc lên một tờ

"Nhạn nhi, được chưa? Được rồi thì mở ra xem?" Âm thanh mê hoặc tràn đầy bên tai, Tả Phỉ Nhạn mở mắt ra.

"Nếu như không dám nhìn, ta tới giúp ngươi nhìn." Tả Dận Hạo cầm qua tờ giấy kia, làm bộ yêu cầu mở.

"Không, để chính muội xem." Vận mệnh của mình, mình nắm giữ.

"Được." Cầm tay nàng, làm cho nàng không khẩn trương nữa.

"Vu Vĩ Kỳ..." Xem ra đây là trời cao nhất định.

"Chúc mừng." Mộc Thanh Phong nhu hòa chúc mừng nói.

"Cám ơn!" Vu Vĩ Kỳ trên mặt không có vẻ tươi cười, nhàn nhạt đáp lại.

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Là một trong hai người?" Nàng không giải thích được hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ phò mã của muội không phải Vu Vĩ Kỳ sao?" Nàng rõ ràng nhớ được, nói muốn gả cho Vu Vĩ Kỳ ."Phò mã của nàng là một trong hai người Vu Vĩ Kỳ và Mộc Thanh Phong." Nhẹ vuốt mũi nàng một cái, bộ dạng ngây ngốc thật thú vị, thật không muốn nhường nàng cho nam nhân khác."Thần Vu Vĩ Kỳ ( Mộc Thanh Phong ) ra mắt bệ hạ, công chúa." Hai người bọn họ ở trên ngựa ôm quyền, ăn ý nói."Các ngươi ai có thể tới nói cho ta biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì không?" Mơ mơ màng màng, phò mã của mình lại có hai người chọn một, nàng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung."Không có chuyện gì, chỉ là có một phò mã là người nàng chọn còn một người là người chọn nàng !""Điên rồi, điên rồi, điên rồi, như thế này thật loạn!" Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to."Đúng là điên rồi!" Đến bay giờ hắn còn chưa tỉnh lại từ trình độ điên."Công chúa, cuối cùng bất kể nàng chọn ai, chúng ta cũng không oán thán."Chính là câu này, làm cho nàng có cảm giác trong lòng áp lực.Nhìn Vu Vĩ Kỳ một lúc, nhìn Mộc Thanh Phong một lúc, lại nhìn hoàng huynh đang ôm mình, nàng phải lựa chọn như thế nào đây?"Trời cao ơi! Cho sét đánh chết ta đi! Nam nhân chất lượng tốt như vậy ta chọn như thế nào đây?" Tả Phỉ Nhạn mặc niệm gào thét trong lòng với lão thiên."Công chúa, hay là như thế này, chúng ta dùng thẻ bài quyết định đi? Bắt được thẻ của người nào thì là người đó? Như thế nào?" Mộc Thanh Phong nhìn Tả Phỉ Nhạn cười ôn hòa.Cười nhẹ nhàng như vậy, làm Tả Phỉ Nhạn nghĩ đến một câu thơ, ‘ mặt mày trong sáng yên lặng như hồ, thân thủ tuấn nhã như lan chi ngọc thụ. ’ một thân trường sam ngân bạch thêu chỉ đỏ phiêu dật, xuất trần?"Tốt, vậy dùng cách đó đi!" Giờ phút này nàng không nghĩ ra biện pháp gì, đành dùng biện pháp cổ xưa ngu xuẩn nhất vậy."Công chúa, đã chuẩn bị xong, xin ngài cùng bệ hạ xem qua." Mộc Thanh Phong sai người đưa đến bình bạch ngọc, bên trên có hai tờ giấy viết tên người."Được rồi." Nhìn tên viết trên giấy xong, Tả Phỉ Nhạn ném giấy vào trong bình ngọc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu bốc.Xoay qua xoay lại mấy lần, rốt cuộc quyết định bốc lên một tờ"Nhạn nhi, được chưa? Được rồi thì mở ra xem?" Âm thanh mê hoặc tràn đầy bên tai, Tả Phỉ Nhạn mở mắt ra."Nếu như không dám nhìn, ta tới giúp ngươi nhìn." Tả Dận Hạo cầm qua tờ giấy kia, làm bộ yêu cầu mở."Không, để chính muội xem." Vận mệnh của mình, mình nắm giữ."Được." Cầm tay nàng, làm cho nàng không khẩn trương nữa."Vu Vĩ Kỳ..." Xem ra đây là trời cao nhất định."Chúc mừng." Mộc Thanh Phong nhu hòa chúc mừng nói."Cám ơn!" Vu Vĩ Kỳ trên mặt không có vẻ tươi cười, nhàn nhạt đáp lại.

Chương 70: Hai chú rể (2)