Dương Dực, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục mầm non trường đại học danh tiếng thành phố H, hiện đang nhậm chức tại trường mầm non địa phương, từ khi trở thành giáo viên mầm non, tục xưng: bảo mẫu. Trước kia khi ở tuổi 13, thầy Tiểu Dương từng có một cái nhũ danh: gọi là ‘em bé’, tất cả lỗi lầm đều do ông trời đem hết gien tốt của bố Dương mẹ Dương nhét cho Dương Dực: khi còn nhỏ, mắt thì to, tóc ngắn mềm mại, lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy, khuôn mặt tròn tròn trắng hồng như trái táo, còn có đôi môi căng mọng hồng hào, Dương Dực so với mấy con búp bê tinh xảo trong cửa tiệm đồ chơi không thua kém chút nào. Thậm chí lúc Tiểu Dương Dực cười lên, đôi mắt còn biến thành vầng trăng non lưỡi liềm, hai bên gò má cao xoáy sâu thành núm đồng tiền, khiến cho người ta chết mê chết mệt. Hàng xóm cùng phố, bác trai bác gái đều yêu thích khuôn mặt của Tiểu Dương Dực, giống như gặp được thiên thần nhỏ, thân mật đặt cho cậu cái tên ‘em bé’. Lúc đầu, nhũ danh ‘Dương em bé’ này chỉ có trưởng…
Chương 2
Thích AnhTác giả: Thiên Không Dã Thị Hắc Sắc ĐíchTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịDương Dực, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục mầm non trường đại học danh tiếng thành phố H, hiện đang nhậm chức tại trường mầm non địa phương, từ khi trở thành giáo viên mầm non, tục xưng: bảo mẫu. Trước kia khi ở tuổi 13, thầy Tiểu Dương từng có một cái nhũ danh: gọi là ‘em bé’, tất cả lỗi lầm đều do ông trời đem hết gien tốt của bố Dương mẹ Dương nhét cho Dương Dực: khi còn nhỏ, mắt thì to, tóc ngắn mềm mại, lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy, khuôn mặt tròn tròn trắng hồng như trái táo, còn có đôi môi căng mọng hồng hào, Dương Dực so với mấy con búp bê tinh xảo trong cửa tiệm đồ chơi không thua kém chút nào. Thậm chí lúc Tiểu Dương Dực cười lên, đôi mắt còn biến thành vầng trăng non lưỡi liềm, hai bên gò má cao xoáy sâu thành núm đồng tiền, khiến cho người ta chết mê chết mệt. Hàng xóm cùng phố, bác trai bác gái đều yêu thích khuôn mặt của Tiểu Dương Dực, giống như gặp được thiên thần nhỏ, thân mật đặt cho cậu cái tên ‘em bé’. Lúc đầu, nhũ danh ‘Dương em bé’ này chỉ có trưởng… Trẻ con là một loại sinh vật tương đối thần kì, một giây trước còn đang lăn lộn gào khóc trên mặt đất, thế mà một giây sau đã có thể ngay lập tức mặt đầy nước mắt nhìn bạn cười to. Cũng có lúc có vài chuyện bạn vốn đã vứt nó vào một góc trong đầu, sớm quên không còn gì, thì thằng nhóc ấy lại có thể nhớ rõ rõ ràng ràng.“Anh tiểu Dương, mau nhìn, mau nhìn, cậu của em ở đây này!” Sau một tuần sự kiện bạn nhỏ Lăng Ninh tuyên bố tuyên ngôn đòi kết hôn, vào buổi sáng đẹp trời nào đó, Dương Dực được diện kiến vị c** nh* thần bí kia của Lăng Ninh: một thân tây trang đen tuyền thẳng tắp, tóc nâu đậm cắt ngang trán hất gọn ra đằng sau, ngũ quan anh tuấn được trưng diện toàn bộ. Phía sau cặp mắt kính gọng đen huyền là đôi mắt phượng hẹp dài, lúc này đang phát ra ánh sáng dìu dịu.Thực sự là một sự di truyền gen hùng mạnh, âm thầm so sánh khuôn mặt của hai cậu cháu, lại nhớ đến việc trước kia có gặp qua ông bà Ninh, Dương Dực liền thu được kết luận, cảm khái: lớn lên đều đẹp trai như vậy…“Chào anh, tôi là cậu của Lăng Ninh, Lăng Vân.” Cậu Lăng cười lên khiến người ta hoa mày chóng mặt, thật dễ dàng choáng váng.“Chào anh, tôi là Dương Dực, thầy giáo của Lăng Ninh.” Dương Dực vươn tay phải ra bắt tay biểu thị sự lịch sự, vừa định thu tay về, bạn nhỏ Lăng Ninh đứng giữa hai người liền hưng phấn nhảy nhót tưng bừng: “Anh tiểu Dương, cậu của em rất tuấn tú, rất đẹp trai phải không, nhìn có ưng hay không!”“Rất đẹp trai, không có ưng.” Dương Dực ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc Lăng Ninh, đàng hoàng trịnh trọng trả lời, hỏi thêm một điều đang nghi vấn trong lòng: “Em học đâu ra nhiều từ như vậy ”“Ai nha, anh tiểu Dương!” bạn học Lăng Ninh cau mày, một bộ chỉ tiếc không rèn sắt nên kim.Cậu Lăng đứng một bên, cười cười.Thời gian không còn sớm, người người túm năm tụm ba đưa trẻ nhỏ đến lớp học ngày càng đông,“Phiền anh trông Lăng Ninh giúp tôi, tối tôi sẽ qua đón thằng bé.” Cậu Lăng gật đầu chào.“Đi thong thả.”“Lăng Ninh, chú Trần không đến đón em sao” Sau khi tiễn Lăng Vân, Dương Dực mới hỏi.Chú Trần là tài xế riêng của nhà Lăng Ninh, trừ ngày khai giảng đầu tiên của Lăng Ninh là do ba mẹ đích thân đưa đến, về sau hầu như ngày nào cũng do chú Trần phụ trách đưa đón cậu nhóc.“Cậu nói sau này cậu sẽ đưa đón em!” Lăng Ninh hoan hô vui sướng nhảy nhót.“Trước kia có thấy cậu em đến đón em đâu” Dương Dực dạy Lăng Ninh từ khi nhóc con học lớp nhỏ đến lớp lớn trường mẫu giáo, mà hai năm qua lại chưa lần nào gặp vị cậu Lăng này, đương nhiên ba mẹ nhóc Lăng Ninh dáng vẻ luôn luôn bận rộn, cũng rất ít khi đưa đón con đi học.“Trước kia cậu ở nước Pháp, chỉ có nghỉ lễ Tết mới trở về, mỗi lần cậu về đều mua cho em rất nhiều đồ chơi, còn đưa em đi chơi ở thật nhiều công viên giải trí, cậu là người em thích nhất nha!” nói xong, nhóc Lăng Ninh lại cố chấp bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy là….là…đàn ông tốt! Đúng, là người đàn ông tốt! Anh tiểu Dương, anh phải cố lên nha~”“………..”Chạng vạng năm giờ mười phút, Lăng Vân đến lớp học, lúc này đám trẻ con trong lớp hầu như đã được bố mẹ đón về, chỉ còn dư lại Lăng Ninh bé nhỏ ngồi ở cái ghế con, trong tay cầm mấy bông hoa làm bằng giấy,từng cái từng cái truyền cho Dương Dực đứng bên cạnh dán lên tường.“Lăng Ninh, đi lấy cặp sách.” Dương Dực nghe thấy tiếng vang ở phía sau, quay đầu liền thấy Lăng Vân đi vào lớp học, liền quay sang kêu nhóc Lăng Ninh về nhà.“Muộn thế này rồi mà thầy Dương vẫn còn bận việc sao” Lăng Vân tay cầm cặp sách nhóc Lăng Ninh, đi đến chỗ Dương Dực đứng.“Ừm, cũng muộn rồi, hai người mau về đi.” Dương Dực bỏ cuộn băng dính đang cầm trong tay sang một bên, quay sang nhìn hai cậu cháu nghiêm túc đề nghị.“Vừa rồi có đi ngang qua Lý Ký, mua ít điểm tâm ở đó, nếu anh không chê, thì ở lại ăn thử một chút.” Lăng Vân giơ mấy hộp điểm tâm trong tay lên, không chờ Dương Dực trả lời liền đặt lên bàn, “Tôi đưa Lăng Ninh về trước, thầy Dương, ngày mai gặp lại.” nói xong liền dắt nhóc Lăng Ninh rời đi.“……………”Dương Dực mở nắp hộp điểm tâm, trong hộp từng miếng bánh ngọt được sắp xếp khéo léo chỉnh tề. Dương Dực cầm một miếng bánh cho vào miệng, cảm giác mềm mại ngọt ngào lập tức tan ra tràn ngập đầu lưỡi. Anh thỏa mãn híp híp mắt, điểm tâm ngọt của cửa hàng Lý Ký quả là càng ngày càng ngon, có điều cửa hàng Lý Ký này chỉ có một gian hàng ở gần thành phố H, cách nhà trẻ hơn nửa thành phố, muốn ăn một lần cũng không dễ dàng. Cậu Lăng quả là một người tốt, nghĩ vậy, Dương Dực lại nhanh chóng xử lý vài miếng bánh ngọt, phần còn lại thì đậy nắp hộp lại cất mang về. Ôm hộp điểm tâm, Dương Dực nghĩ sau khi về đến nhà sẽ ăn bánh ngọt với chút sữa, trong lòng thích đến bong bóng bay tứ tung.Mùa đông buổi tối luôn đến rất sớm, lúc hai cậu cháu họ Lăng đi ra khỏi nhà trẻ, mới chỉ hơn năm giờ chiều, vậy mà bầu trời đã tối đen rồi.“Cậu cậu, cậu thích anh tiểu Dương không” nhóc Lăng Ninh nắm tay Lăng Vân, ngước đầu hỏi.Lăng Vân nở nụ cười, đáy mắt lưu chuyển đốm sáng nho nhỏ, chớp mắt liền ẩn trong vệt tối cuối chân trời.Thích, rất thích.Dương Dực, đã lâu không gặp.
Trẻ con là một loại sinh vật tương đối thần kì, một giây trước còn đang lăn lộn gào khóc trên mặt đất, thế mà một giây sau đã có thể ngay lập tức mặt đầy nước mắt nhìn bạn cười to. Cũng có lúc có vài chuyện bạn vốn đã vứt nó vào một góc trong đầu, sớm quên không còn gì, thì thằng nhóc ấy lại có thể nhớ rõ rõ ràng ràng.
“Anh tiểu Dương, mau nhìn, mau nhìn, cậu của em ở đây này!” Sau một tuần sự kiện bạn nhỏ Lăng Ninh tuyên bố tuyên ngôn đòi kết hôn, vào buổi sáng đẹp trời nào đó, Dương Dực được diện kiến vị c** nh* thần bí kia của Lăng Ninh: một thân tây trang đen tuyền thẳng tắp, tóc nâu đậm cắt ngang trán hất gọn ra đằng sau, ngũ quan anh tuấn được trưng diện toàn bộ. Phía sau cặp mắt kính gọng đen huyền là đôi mắt phượng hẹp dài, lúc này đang phát ra ánh sáng dìu dịu.
Thực sự là một sự di truyền gen hùng mạnh, âm thầm so sánh khuôn mặt của hai cậu cháu, lại nhớ đến việc trước kia có gặp qua ông bà Ninh, Dương Dực liền thu được kết luận, cảm khái: lớn lên đều đẹp trai như vậy…
“Chào anh, tôi là cậu của Lăng Ninh, Lăng Vân.” Cậu Lăng cười lên khiến người ta hoa mày chóng mặt, thật dễ dàng choáng váng.
“Chào anh, tôi là Dương Dực, thầy giáo của Lăng Ninh.” Dương Dực vươn tay phải ra bắt tay biểu thị sự lịch sự, vừa định thu tay về, bạn nhỏ Lăng Ninh đứng giữa hai người liền hưng phấn nhảy nhót tưng bừng: “Anh tiểu Dương, cậu của em rất tuấn tú, rất đẹp trai phải không, nhìn có ưng hay không!”
“Rất đẹp trai, không có ưng.” Dương Dực ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc Lăng Ninh, đàng hoàng trịnh trọng trả lời, hỏi thêm một điều đang nghi vấn trong lòng: “Em học đâu ra nhiều từ như vậy ”
“Ai nha, anh tiểu Dương!” bạn học Lăng Ninh cau mày, một bộ chỉ tiếc không rèn sắt nên kim.
Cậu Lăng đứng một bên, cười cười.
Thời gian không còn sớm, người người túm năm tụm ba đưa trẻ nhỏ đến lớp học ngày càng đông,
“Phiền anh trông Lăng Ninh giúp tôi, tối tôi sẽ qua đón thằng bé.” Cậu Lăng gật đầu chào.
“Đi thong thả.”
“Lăng Ninh, chú Trần không đến đón em sao” Sau khi tiễn Lăng Vân, Dương Dực mới hỏi.
Chú Trần là tài xế riêng của nhà Lăng Ninh, trừ ngày khai giảng đầu tiên của Lăng Ninh là do ba mẹ đích thân đưa đến, về sau hầu như ngày nào cũng do chú Trần phụ trách đưa đón cậu nhóc.
“Cậu nói sau này cậu sẽ đưa đón em!” Lăng Ninh hoan hô vui sướng nhảy nhót.
“Trước kia có thấy cậu em đến đón em đâu” Dương Dực dạy Lăng Ninh từ khi nhóc con học lớp nhỏ đến lớp lớn trường mẫu giáo, mà hai năm qua lại chưa lần nào gặp vị cậu Lăng này, đương nhiên ba mẹ nhóc Lăng Ninh dáng vẻ luôn luôn bận rộn, cũng rất ít khi đưa đón con đi học.
“Trước kia cậu ở nước Pháp, chỉ có nghỉ lễ Tết mới trở về, mỗi lần cậu về đều mua cho em rất nhiều đồ chơi, còn đưa em đi chơi ở thật nhiều công viên giải trí, cậu là người em thích nhất nha!” nói xong, nhóc Lăng Ninh lại cố chấp bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy là….là…đàn ông tốt! Đúng, là người đàn ông tốt! Anh tiểu Dương, anh phải cố lên nha~”
“………..”
Chạng vạng năm giờ mười phút, Lăng Vân đến lớp học, lúc này đám trẻ con trong lớp hầu như đã được bố mẹ đón về, chỉ còn dư lại Lăng Ninh bé nhỏ ngồi ở cái ghế con, trong tay cầm mấy bông hoa làm bằng giấy,từng cái từng cái truyền cho Dương Dực đứng bên cạnh dán lên tường.
“Lăng Ninh, đi lấy cặp sách.” Dương Dực nghe thấy tiếng vang ở phía sau, quay đầu liền thấy Lăng Vân đi vào lớp học, liền quay sang kêu nhóc Lăng Ninh về nhà.
“Muộn thế này rồi mà thầy Dương vẫn còn bận việc sao” Lăng Vân tay cầm cặp sách nhóc Lăng Ninh, đi đến chỗ Dương Dực đứng.
“Ừm, cũng muộn rồi, hai người mau về đi.” Dương Dực bỏ cuộn băng dính đang cầm trong tay sang một bên, quay sang nhìn hai cậu cháu nghiêm túc đề nghị.
“Vừa rồi có đi ngang qua Lý Ký, mua ít điểm tâm ở đó, nếu anh không chê, thì ở lại ăn thử một chút.” Lăng Vân giơ mấy hộp điểm tâm trong tay lên, không chờ Dương Dực trả lời liền đặt lên bàn, “Tôi đưa Lăng Ninh về trước, thầy Dương, ngày mai gặp lại.” nói xong liền dắt nhóc Lăng Ninh rời đi.
“……………”
Dương Dực mở nắp hộp điểm tâm, trong hộp từng miếng bánh ngọt được sắp xếp khéo léo chỉnh tề. Dương Dực cầm một miếng bánh cho vào miệng, cảm giác mềm mại ngọt ngào lập tức tan ra tràn ngập đầu lưỡi. Anh thỏa mãn híp híp mắt, điểm tâm ngọt của cửa hàng Lý Ký quả là càng ngày càng ngon, có điều cửa hàng Lý Ký này chỉ có một gian hàng ở gần thành phố H, cách nhà trẻ hơn nửa thành phố, muốn ăn một lần cũng không dễ dàng. Cậu Lăng quả là một người tốt, nghĩ vậy, Dương Dực lại nhanh chóng xử lý vài miếng bánh ngọt, phần còn lại thì đậy nắp hộp lại cất mang về. Ôm hộp điểm tâm, Dương Dực nghĩ sau khi về đến nhà sẽ ăn bánh ngọt với chút sữa, trong lòng thích đến bong bóng bay tứ tung.
Mùa đông buổi tối luôn đến rất sớm, lúc hai cậu cháu họ Lăng đi ra khỏi nhà trẻ, mới chỉ hơn năm giờ chiều, vậy mà bầu trời đã tối đen rồi.
“Cậu cậu, cậu thích anh tiểu Dương không” nhóc Lăng Ninh nắm tay Lăng Vân, ngước đầu hỏi.
Lăng Vân nở nụ cười, đáy mắt lưu chuyển đốm sáng nho nhỏ, chớp mắt liền ẩn trong vệt tối cuối chân trời.
Thích, rất thích.
Dương Dực, đã lâu không gặp.
Thích AnhTác giả: Thiên Không Dã Thị Hắc Sắc ĐíchTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịDương Dực, 26 tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành giáo dục mầm non trường đại học danh tiếng thành phố H, hiện đang nhậm chức tại trường mầm non địa phương, từ khi trở thành giáo viên mầm non, tục xưng: bảo mẫu. Trước kia khi ở tuổi 13, thầy Tiểu Dương từng có một cái nhũ danh: gọi là ‘em bé’, tất cả lỗi lầm đều do ông trời đem hết gien tốt của bố Dương mẹ Dương nhét cho Dương Dực: khi còn nhỏ, mắt thì to, tóc ngắn mềm mại, lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy, khuôn mặt tròn tròn trắng hồng như trái táo, còn có đôi môi căng mọng hồng hào, Dương Dực so với mấy con búp bê tinh xảo trong cửa tiệm đồ chơi không thua kém chút nào. Thậm chí lúc Tiểu Dương Dực cười lên, đôi mắt còn biến thành vầng trăng non lưỡi liềm, hai bên gò má cao xoáy sâu thành núm đồng tiền, khiến cho người ta chết mê chết mệt. Hàng xóm cùng phố, bác trai bác gái đều yêu thích khuôn mặt của Tiểu Dương Dực, giống như gặp được thiên thần nhỏ, thân mật đặt cho cậu cái tên ‘em bé’. Lúc đầu, nhũ danh ‘Dương em bé’ này chỉ có trưởng… Trẻ con là một loại sinh vật tương đối thần kì, một giây trước còn đang lăn lộn gào khóc trên mặt đất, thế mà một giây sau đã có thể ngay lập tức mặt đầy nước mắt nhìn bạn cười to. Cũng có lúc có vài chuyện bạn vốn đã vứt nó vào một góc trong đầu, sớm quên không còn gì, thì thằng nhóc ấy lại có thể nhớ rõ rõ ràng ràng.“Anh tiểu Dương, mau nhìn, mau nhìn, cậu của em ở đây này!” Sau một tuần sự kiện bạn nhỏ Lăng Ninh tuyên bố tuyên ngôn đòi kết hôn, vào buổi sáng đẹp trời nào đó, Dương Dực được diện kiến vị c** nh* thần bí kia của Lăng Ninh: một thân tây trang đen tuyền thẳng tắp, tóc nâu đậm cắt ngang trán hất gọn ra đằng sau, ngũ quan anh tuấn được trưng diện toàn bộ. Phía sau cặp mắt kính gọng đen huyền là đôi mắt phượng hẹp dài, lúc này đang phát ra ánh sáng dìu dịu.Thực sự là một sự di truyền gen hùng mạnh, âm thầm so sánh khuôn mặt của hai cậu cháu, lại nhớ đến việc trước kia có gặp qua ông bà Ninh, Dương Dực liền thu được kết luận, cảm khái: lớn lên đều đẹp trai như vậy…“Chào anh, tôi là cậu của Lăng Ninh, Lăng Vân.” Cậu Lăng cười lên khiến người ta hoa mày chóng mặt, thật dễ dàng choáng váng.“Chào anh, tôi là Dương Dực, thầy giáo của Lăng Ninh.” Dương Dực vươn tay phải ra bắt tay biểu thị sự lịch sự, vừa định thu tay về, bạn nhỏ Lăng Ninh đứng giữa hai người liền hưng phấn nhảy nhót tưng bừng: “Anh tiểu Dương, cậu của em rất tuấn tú, rất đẹp trai phải không, nhìn có ưng hay không!”“Rất đẹp trai, không có ưng.” Dương Dực ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc Lăng Ninh, đàng hoàng trịnh trọng trả lời, hỏi thêm một điều đang nghi vấn trong lòng: “Em học đâu ra nhiều từ như vậy ”“Ai nha, anh tiểu Dương!” bạn học Lăng Ninh cau mày, một bộ chỉ tiếc không rèn sắt nên kim.Cậu Lăng đứng một bên, cười cười.Thời gian không còn sớm, người người túm năm tụm ba đưa trẻ nhỏ đến lớp học ngày càng đông,“Phiền anh trông Lăng Ninh giúp tôi, tối tôi sẽ qua đón thằng bé.” Cậu Lăng gật đầu chào.“Đi thong thả.”“Lăng Ninh, chú Trần không đến đón em sao” Sau khi tiễn Lăng Vân, Dương Dực mới hỏi.Chú Trần là tài xế riêng của nhà Lăng Ninh, trừ ngày khai giảng đầu tiên của Lăng Ninh là do ba mẹ đích thân đưa đến, về sau hầu như ngày nào cũng do chú Trần phụ trách đưa đón cậu nhóc.“Cậu nói sau này cậu sẽ đưa đón em!” Lăng Ninh hoan hô vui sướng nhảy nhót.“Trước kia có thấy cậu em đến đón em đâu” Dương Dực dạy Lăng Ninh từ khi nhóc con học lớp nhỏ đến lớp lớn trường mẫu giáo, mà hai năm qua lại chưa lần nào gặp vị cậu Lăng này, đương nhiên ba mẹ nhóc Lăng Ninh dáng vẻ luôn luôn bận rộn, cũng rất ít khi đưa đón con đi học.“Trước kia cậu ở nước Pháp, chỉ có nghỉ lễ Tết mới trở về, mỗi lần cậu về đều mua cho em rất nhiều đồ chơi, còn đưa em đi chơi ở thật nhiều công viên giải trí, cậu là người em thích nhất nha!” nói xong, nhóc Lăng Ninh lại cố chấp bổ sung thêm một câu: “Cậu ấy là….là…đàn ông tốt! Đúng, là người đàn ông tốt! Anh tiểu Dương, anh phải cố lên nha~”“………..”Chạng vạng năm giờ mười phút, Lăng Vân đến lớp học, lúc này đám trẻ con trong lớp hầu như đã được bố mẹ đón về, chỉ còn dư lại Lăng Ninh bé nhỏ ngồi ở cái ghế con, trong tay cầm mấy bông hoa làm bằng giấy,từng cái từng cái truyền cho Dương Dực đứng bên cạnh dán lên tường.“Lăng Ninh, đi lấy cặp sách.” Dương Dực nghe thấy tiếng vang ở phía sau, quay đầu liền thấy Lăng Vân đi vào lớp học, liền quay sang kêu nhóc Lăng Ninh về nhà.“Muộn thế này rồi mà thầy Dương vẫn còn bận việc sao” Lăng Vân tay cầm cặp sách nhóc Lăng Ninh, đi đến chỗ Dương Dực đứng.“Ừm, cũng muộn rồi, hai người mau về đi.” Dương Dực bỏ cuộn băng dính đang cầm trong tay sang một bên, quay sang nhìn hai cậu cháu nghiêm túc đề nghị.“Vừa rồi có đi ngang qua Lý Ký, mua ít điểm tâm ở đó, nếu anh không chê, thì ở lại ăn thử một chút.” Lăng Vân giơ mấy hộp điểm tâm trong tay lên, không chờ Dương Dực trả lời liền đặt lên bàn, “Tôi đưa Lăng Ninh về trước, thầy Dương, ngày mai gặp lại.” nói xong liền dắt nhóc Lăng Ninh rời đi.“……………”Dương Dực mở nắp hộp điểm tâm, trong hộp từng miếng bánh ngọt được sắp xếp khéo léo chỉnh tề. Dương Dực cầm một miếng bánh cho vào miệng, cảm giác mềm mại ngọt ngào lập tức tan ra tràn ngập đầu lưỡi. Anh thỏa mãn híp híp mắt, điểm tâm ngọt của cửa hàng Lý Ký quả là càng ngày càng ngon, có điều cửa hàng Lý Ký này chỉ có một gian hàng ở gần thành phố H, cách nhà trẻ hơn nửa thành phố, muốn ăn một lần cũng không dễ dàng. Cậu Lăng quả là một người tốt, nghĩ vậy, Dương Dực lại nhanh chóng xử lý vài miếng bánh ngọt, phần còn lại thì đậy nắp hộp lại cất mang về. Ôm hộp điểm tâm, Dương Dực nghĩ sau khi về đến nhà sẽ ăn bánh ngọt với chút sữa, trong lòng thích đến bong bóng bay tứ tung.Mùa đông buổi tối luôn đến rất sớm, lúc hai cậu cháu họ Lăng đi ra khỏi nhà trẻ, mới chỉ hơn năm giờ chiều, vậy mà bầu trời đã tối đen rồi.“Cậu cậu, cậu thích anh tiểu Dương không” nhóc Lăng Ninh nắm tay Lăng Vân, ngước đầu hỏi.Lăng Vân nở nụ cười, đáy mắt lưu chuyển đốm sáng nho nhỏ, chớp mắt liền ẩn trong vệt tối cuối chân trời.Thích, rất thích.Dương Dực, đã lâu không gặp.