Tác giả:

Con ngựa nàng cưỡi phi nhanh, khiến nàng cảm thấy hoa mắt váng đầu, đã hoàn toàn không nhận ra hướng nào là hướng bắc. Không ngã xuống thật sự đã là ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng khôn xiết... Nếu không phải cha nàng muốn nàng học một chút võ công cho khỏe người, nàng đã không thể ngồi được ngựa. Nhưng nếu nàng nghe lời cha, luyện cưỡi ngựa tốt một chút... thì đã không đến nỗi chật vật như vậy. Nói đi nói lại, giống như cha đã nói, "Cha nói vĩnh viễn là đúng. Con nên nghe theo, mà không muốn cũng phải nghe theo. Người duy nhất có thể không nghe, chỉ có mẫu thân. Nhưng mẫu thân là chuyện của ta, không tới phiên các con quản." Nghe cả đời, hiện tại không thể không thừa nhận là cha nàng nói đúng. Hiện tại, ta đang ở đâu đây? Nàng xác định mình đang ở nơi nào đó của Hoàng Sơn. Nhưng Hoàng Sơn rất lớn, rất lớn a... Thực không nên đồng ý đi dâng hương cùng nhị thẩm thẩm. Tiểu đường đệ sinh bệnh, cũng không phải chỉ dâng hương là sẽ khỏe lại được. Tri thức chính là sức mạnh a. Nàng cảm thán.…

Chương 18

Phù CừTác giả: Hồ Điệp SebaTruyện Ngôn TìnhCon ngựa nàng cưỡi phi nhanh, khiến nàng cảm thấy hoa mắt váng đầu, đã hoàn toàn không nhận ra hướng nào là hướng bắc. Không ngã xuống thật sự đã là ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng khôn xiết... Nếu không phải cha nàng muốn nàng học một chút võ công cho khỏe người, nàng đã không thể ngồi được ngựa. Nhưng nếu nàng nghe lời cha, luyện cưỡi ngựa tốt một chút... thì đã không đến nỗi chật vật như vậy. Nói đi nói lại, giống như cha đã nói, "Cha nói vĩnh viễn là đúng. Con nên nghe theo, mà không muốn cũng phải nghe theo. Người duy nhất có thể không nghe, chỉ có mẫu thân. Nhưng mẫu thân là chuyện của ta, không tới phiên các con quản." Nghe cả đời, hiện tại không thể không thừa nhận là cha nàng nói đúng. Hiện tại, ta đang ở đâu đây? Nàng xác định mình đang ở nơi nào đó của Hoàng Sơn. Nhưng Hoàng Sơn rất lớn, rất lớn a... Thực không nên đồng ý đi dâng hương cùng nhị thẩm thẩm. Tiểu đường đệ sinh bệnh, cũng không phải chỉ dâng hương là sẽ khỏe lại được. Tri thức chính là sức mạnh a. Nàng cảm thán.… Thanh kiếm trên tay Trường Sinh cung chủ rơi xuống đất, cũng buông tay, khiến Lâm Nhi ngã xuống đất. Nàng ta ngửa đầu, phát ra tiếng cười cao vút, lại khóc rống không thôi.Kinh ngạc nhìn Bạch ca ca nằm giữa vũng máu, Lâm Nhi cảm thấy nội tâm vang lên một tiếng "Ba" mỏng manh, giống như có thứ gì vừa vỡ vụn.Nàng nhớ tới hình ảnh bạch y công tử ngẩng đầu ngắm hoa đào, tao nhã, nhàn tĩnh. Cho dù hắn dịch dung thành nhiều khuôn mặt khác nhau, cũng vẫn không thể thu liễm được vẻ sắc bén. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vì nàng lau bùn, đi hài, hắn lấy khế ước bán mình làm tiền mừng tuổi, thản nhiên đem cả đời đặt trong lòng bàn tay nàng... Hắn nói nguyện làm gia nô, chỉ cầu làm bạn cả đời.Giai công tử ôn nhu như gió xuân, hiên ngang múa kiếm giữa những cánh hoa đào phiêu linh... Mới gặp mặt, hắn ngồi giữa suối nước phiêu nhiên tựa tiên nhân... Đóa hoa tương tư trong lòng nàng, cuối cùng cũng nở. Lại điêu linh vì bạch y công tử trong vũng máu kia... Tay chân nàng vẫn bị trói như trước, cho dù bị tra tấn như thế nào cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, gương mặt nàng vặn vẹo, nức nở, muốn tới gần hắn thêm một chút... Muốn hôn lên khuôn mặt hắn, chạm khẽ như cánh bướm... Muốn hôn lòng bàn tay của hắn, nhu tình giống như lúc trước hắn đã làm. Nàng cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là thâm tình như cha mẹ nàng, nhưng khi hiểu được thì cũng đã mất đi nó... Cha thường nói, nếu nương chết, người cũng không sống được. Hiện tại nàng hiểu được, hoàn toàn, hoàn toàn hiểu được.Chỉ còn một chút nữa... "Bạch ca ca..." Nàng khóc nức nở, "Bạch ca ca..." Nàng chưa từng nghĩ tới, hình ảnh cuối cùng trong đáy mắt nàng, lại là hắn nhẫn tâm, kiên quyết đâm thủng trái tim chính mình mà chết.Đang muốn dựa vào thi thể của hắn, Trường Sinh cung chủ đột nhiên giống như phát điên, túm lấy lưng nàng, ném ra phía bờ sông cách đó không xa, "Đừng chạm vào hắn! Hắn là của ta..."Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.Bạch Trọng Mưu vốn đã chết đột nhiên mở mắt, rút thanh kiếm cắm trong ngực ra, đâm thẳng vào cổ họng Trường Sinh cung chủ, dùng sức một chút, cắt qua toàn bộ từ ngực đến bụng nàng ta. Hắn tà ác cười càng sâu.Cảnh tượng vô cùng tàn khốc làm cho người ta phản ứng chậm vài giây. Hắn lập tức lao về phía bờ sông chỗ Lâm Nhi rơi xuống.Hình ảnh cuối cùng Lâm Nhi nhìn thấy trước khi hôn mê, chính là Bạch ca ca toàn thân đầy máu, giống như một con phượng hoàng đỏ rực bay về phía nàng.

Thanh kiếm trên tay Trường Sinh cung chủ rơi xuống đất, cũng buông
tay, khiến Lâm Nhi ngã xuống đất. Nàng ta ngửa đầu, phát ra tiếng cười
cao vút, lại khóc rống không thôi.

Kinh ngạc nhìn Bạch ca ca nằm giữa vũng máu, Lâm Nhi cảm thấy nội tâm vang lên một tiếng "Ba" mỏng manh, giống như có thứ gì vừa vỡ vụn.

Nàng nhớ tới hình ảnh bạch y công tử ngẩng đầu ngắm hoa đào, tao nhã, nhàn tĩnh. Cho dù hắn dịch dung thành nhiều khuôn mặt khác nhau, cũng
vẫn không thể thu liễm được vẻ sắc bén. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vì
nàng lau bùn, đi hài, hắn lấy khế ước bán mình làm tiền mừng tuổi, thản
nhiên đem cả đời đặt trong lòng bàn tay nàng... Hắn nói nguyện làm gia
nô, chỉ cầu làm bạn cả đời.

Giai công tử ôn nhu như gió xuân, hiên ngang múa kiếm giữa những cánh hoa đào phiêu linh... Mới gặp mặt, hắn ngồi giữa suối nước phiêu nhiên
tựa tiên nhân... Đóa hoa tương tư trong lòng nàng, cuối cùng cũng nở.
Lại điêu linh vì bạch y công tử trong vũng máu kia... Tay chân nàng vẫn
bị trói như trước, cho dù bị tra tấn như thế nào cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, gương mặt nàng vặn vẹo, nức nở, muốn tới gần
hắn thêm một chút... Muốn hôn lên khuôn mặt hắn, chạm khẽ như cánh
bướm... Muốn hôn lòng bàn tay của hắn, nhu tình giống như lúc trước hắn
đã làm. Nàng cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là thâm tình như cha mẹ
nàng, nhưng khi hiểu được thì cũng đã mất đi nó... Cha thường nói, nếu
nương chết, người cũng không sống được. Hiện tại nàng hiểu được, hoàn
toàn, hoàn toàn hiểu được.

Chỉ còn một chút nữa... "Bạch ca ca..." Nàng khóc nức nở, "Bạch ca
ca..." Nàng chưa từng nghĩ tới, hình ảnh cuối cùng trong đáy mắt nàng,
lại là hắn nhẫn tâm, kiên quyết đâm thủng trái tim chính mình mà chết.

Đang muốn dựa vào thi thể của hắn, Trường Sinh cung chủ đột nhiên
giống như phát điên, túm lấy lưng nàng, ném ra phía bờ sông cách đó
không xa, "Đừng chạm vào hắn! Hắn là của ta..."

Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Bạch Trọng Mưu vốn đã chết đột nhiên mở mắt, rút thanh kiếm cắm trong ngực ra, đâm thẳng vào cổ họng Trường Sinh cung chủ, dùng sức một chút, cắt qua toàn bộ từ ngực đến bụng nàng ta. Hắn tà ác cười càng sâu.

Cảnh tượng vô cùng tàn khốc làm cho người ta phản ứng chậm vài giây. Hắn lập tức lao về phía bờ sông chỗ Lâm Nhi rơi xuống.

Hình ảnh cuối cùng Lâm Nhi nhìn thấy trước khi hôn mê, chính là Bạch
ca ca toàn thân đầy máu, giống như một con phượng hoàng đỏ rực bay về
phía nàng.

Phù CừTác giả: Hồ Điệp SebaTruyện Ngôn TìnhCon ngựa nàng cưỡi phi nhanh, khiến nàng cảm thấy hoa mắt váng đầu, đã hoàn toàn không nhận ra hướng nào là hướng bắc. Không ngã xuống thật sự đã là ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng khôn xiết... Nếu không phải cha nàng muốn nàng học một chút võ công cho khỏe người, nàng đã không thể ngồi được ngựa. Nhưng nếu nàng nghe lời cha, luyện cưỡi ngựa tốt một chút... thì đã không đến nỗi chật vật như vậy. Nói đi nói lại, giống như cha đã nói, "Cha nói vĩnh viễn là đúng. Con nên nghe theo, mà không muốn cũng phải nghe theo. Người duy nhất có thể không nghe, chỉ có mẫu thân. Nhưng mẫu thân là chuyện của ta, không tới phiên các con quản." Nghe cả đời, hiện tại không thể không thừa nhận là cha nàng nói đúng. Hiện tại, ta đang ở đâu đây? Nàng xác định mình đang ở nơi nào đó của Hoàng Sơn. Nhưng Hoàng Sơn rất lớn, rất lớn a... Thực không nên đồng ý đi dâng hương cùng nhị thẩm thẩm. Tiểu đường đệ sinh bệnh, cũng không phải chỉ dâng hương là sẽ khỏe lại được. Tri thức chính là sức mạnh a. Nàng cảm thán.… Thanh kiếm trên tay Trường Sinh cung chủ rơi xuống đất, cũng buông tay, khiến Lâm Nhi ngã xuống đất. Nàng ta ngửa đầu, phát ra tiếng cười cao vút, lại khóc rống không thôi.Kinh ngạc nhìn Bạch ca ca nằm giữa vũng máu, Lâm Nhi cảm thấy nội tâm vang lên một tiếng "Ba" mỏng manh, giống như có thứ gì vừa vỡ vụn.Nàng nhớ tới hình ảnh bạch y công tử ngẩng đầu ngắm hoa đào, tao nhã, nhàn tĩnh. Cho dù hắn dịch dung thành nhiều khuôn mặt khác nhau, cũng vẫn không thể thu liễm được vẻ sắc bén. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, vì nàng lau bùn, đi hài, hắn lấy khế ước bán mình làm tiền mừng tuổi, thản nhiên đem cả đời đặt trong lòng bàn tay nàng... Hắn nói nguyện làm gia nô, chỉ cầu làm bạn cả đời.Giai công tử ôn nhu như gió xuân, hiên ngang múa kiếm giữa những cánh hoa đào phiêu linh... Mới gặp mặt, hắn ngồi giữa suối nước phiêu nhiên tựa tiên nhân... Đóa hoa tương tư trong lòng nàng, cuối cùng cũng nở. Lại điêu linh vì bạch y công tử trong vũng máu kia... Tay chân nàng vẫn bị trói như trước, cho dù bị tra tấn như thế nào cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, gương mặt nàng vặn vẹo, nức nở, muốn tới gần hắn thêm một chút... Muốn hôn lên khuôn mặt hắn, chạm khẽ như cánh bướm... Muốn hôn lòng bàn tay của hắn, nhu tình giống như lúc trước hắn đã làm. Nàng cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là thâm tình như cha mẹ nàng, nhưng khi hiểu được thì cũng đã mất đi nó... Cha thường nói, nếu nương chết, người cũng không sống được. Hiện tại nàng hiểu được, hoàn toàn, hoàn toàn hiểu được.Chỉ còn một chút nữa... "Bạch ca ca..." Nàng khóc nức nở, "Bạch ca ca..." Nàng chưa từng nghĩ tới, hình ảnh cuối cùng trong đáy mắt nàng, lại là hắn nhẫn tâm, kiên quyết đâm thủng trái tim chính mình mà chết.Đang muốn dựa vào thi thể của hắn, Trường Sinh cung chủ đột nhiên giống như phát điên, túm lấy lưng nàng, ném ra phía bờ sông cách đó không xa, "Đừng chạm vào hắn! Hắn là của ta..."Mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.Bạch Trọng Mưu vốn đã chết đột nhiên mở mắt, rút thanh kiếm cắm trong ngực ra, đâm thẳng vào cổ họng Trường Sinh cung chủ, dùng sức một chút, cắt qua toàn bộ từ ngực đến bụng nàng ta. Hắn tà ác cười càng sâu.Cảnh tượng vô cùng tàn khốc làm cho người ta phản ứng chậm vài giây. Hắn lập tức lao về phía bờ sông chỗ Lâm Nhi rơi xuống.Hình ảnh cuối cùng Lâm Nhi nhìn thấy trước khi hôn mê, chính là Bạch ca ca toàn thân đầy máu, giống như một con phượng hoàng đỏ rực bay về phía nàng.

Chương 18