Edit: La Na Từ chức ở thành phố H gần ba tháng, đối bạn học cũ Tạ Cảnh Thâm, tình cảm của Trần Yên Thực đã trải qua ba giai đoạn, từ khi vừa mới bắt đầu thì xem anh là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt, sau này cũng từ từ biến thành bạn bè bình thường tự do chung đụng, cho đến bây giờ, thì lòng tràn đầy xấu hổ, không muốn lại gặp nữa. Cho nên nửa tháng này cô luôn trốn ở nhà, hoạt động ngoài trời duy nhất của cô là thức dậy theo chạy theo cha mình trong khu vực chạy bộ, vì tránh tình cờ gặp nhau. Nhưng mà không ngờ thật vất vả mới hẹn người bạn ra ngoài ăn bữa cơm, lại đụng phải người kia. Trần Yên Thực rơi lệ đầy mặt, ông trời ông thực sự là chơi tôi chơi tôi vẫn là chơi tôi ~ Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác màu đen, càng lộ ra dáng người cao ngất, anh theo sau một đám người đi ra, cùng đi song song với anh còn có một cô gái. Anh lơ đãng nhìn bóng dáng đang cầm tờ báo cực lực che vẻ mặt th* t*c của bản thân đi, thực ra anh cảm thấy từ th* t*c này không thích hợp, tuy rằng hành vi này thật…
Chương 30
Nỗi Nhớ Khắc SâuTác giả: Hữu Phỉ Hoàn TửTruyện Ngôn TìnhEdit: La Na Từ chức ở thành phố H gần ba tháng, đối bạn học cũ Tạ Cảnh Thâm, tình cảm của Trần Yên Thực đã trải qua ba giai đoạn, từ khi vừa mới bắt đầu thì xem anh là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt, sau này cũng từ từ biến thành bạn bè bình thường tự do chung đụng, cho đến bây giờ, thì lòng tràn đầy xấu hổ, không muốn lại gặp nữa. Cho nên nửa tháng này cô luôn trốn ở nhà, hoạt động ngoài trời duy nhất của cô là thức dậy theo chạy theo cha mình trong khu vực chạy bộ, vì tránh tình cờ gặp nhau. Nhưng mà không ngờ thật vất vả mới hẹn người bạn ra ngoài ăn bữa cơm, lại đụng phải người kia. Trần Yên Thực rơi lệ đầy mặt, ông trời ông thực sự là chơi tôi chơi tôi vẫn là chơi tôi ~ Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác màu đen, càng lộ ra dáng người cao ngất, anh theo sau một đám người đi ra, cùng đi song song với anh còn có một cô gái. Anh lơ đãng nhìn bóng dáng đang cầm tờ báo cực lực che vẻ mặt th* t*c của bản thân đi, thực ra anh cảm thấy từ th* t*c này không thích hợp, tuy rằng hành vi này thật… "Ảnh chụp gì?" Tạ Cảnh Thâm tiếp tục động tác trên tay, hình như không phản ứng kịp.Trần Yên Thực cầm ảnh chụp, quơ quơ trước mặt mình: "Không ngờ bác sĩ Tạ cũng có lúc ngây ngô như vậy đấy." Tấm ảnh thẻ nho nhỏ, là Tạ Cảnh Thâm 18 tuổi, để tóc húi cua, mặt mày ôn hòa, so với Tạ Cảnh Thâm của hiện tại, nam sinh 18 tuổi hơi gầy yếu, "Tạ Cảnh Thâm anh rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm đó :3."Tạ Cảnh Thâm cau mày, lúc này Trần Yên Thực mới đưa tấm ảnh tới trước mặt anh, Tạ Cảnh Thâm mới hiểu cô đang nói về cái gì."Không ngờ nó vẫn còn, em tìm được trong sách toán đấy.""Hôm nay em về vì cái này à?""Uhm."Trần Yên Thực thấy hình như sắc mặt Tạ Cảnh Thâm không chuyển tốt hơn tí nào, cô còn nghĩ rằng anh sẽ rất vui vẻ nữa cơ.Tạ Cảnh Thâm lấy khăn lông lau khô chân cho cô: "Không phải đã nói rồi sao, không cần phải tự mình tìm, bình thường về thấy em ở nhà, hôm nay anh tìm khắp phòng cũng không thấy em đâu, anh cho rằng...""Anh cho rằng cái gì?"Lần say rượu đó, hai người thức dậy cùng nằm trên một chiếc giường, sau đó anh chỉ đi ra ngoài mua bữa sáng, nhưng khi trở về chẳng thấy tăm hơi cô đâu: "Anh nghĩ em đã hối hận, cho nên mới trộm chạy về nhà.""Cái gì chứ, em chỉ quên nói với anh thôi mà."Tạ Cảnh Thâm lấy đôi dép lê qua cho cô mang vào, không nói gì."Tạ Cảnh Thâm, bây giờ chúng mình đã kết hôn, giấy chứng nhận cũng lĩnh rồi, em có hối hận cũng không kịp nữa, hơn nữa mặc kệ em có đi đâu chăng nữa, về mặt pháp luật em cũng là vợ anh mà.""Không phải trước khi kết hôn em đã nói tùy thời ly hôn sao?""Bây giờ em thu hồi lại, có được không?""Vì sao?"Tạ Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, cô bị ánh mắt này làm cho ngượng ngùng, tránh nặng tìm nhẹ: “Ở đâu mà tìm được anh chồng tốt thế này chứ?"Tạ Cảnh Thâm cúi đầu, cầm khăn lông khô, bưng nước vào nhà tắm đổ: "Nên như vậy."Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Cảnh Thâm gọi cô: "Đi ngủ."Trần Yên Thực kéo kéo tay anh chỉ: "Chân mỏi."Hôm nay cô không làm gì, chân nào mà mỏi chứ, nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn chìu theo cô, bế cô lên."An An nói em thích anh đấy."Thân mình Tạ Cảnh Thâm cứng đờ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Trần Yên Thực tiếp tục nói: "Em cũng thấy vậy, em thích anh." Trần Yên Thực cảm thấy da mặt của mình hôm nay đã dầy tới đỉnh điểm rồi, thông báo kiểu này thường là dùng khi trung học, hơn nữa khi đó phân nửa là vui đùa, bây giờ thì ngại quá đi mất >
"Ảnh chụp gì?" Tạ Cảnh Thâm tiếp tục động tác trên tay, hình như không phản ứng kịp.
Trần Yên Thực cầm ảnh chụp, quơ quơ trước mặt mình: "Không ngờ bác sĩ Tạ cũng có lúc ngây ngô như vậy đấy." Tấm ảnh thẻ nho nhỏ, là Tạ Cảnh Thâm 18 tuổi, để tóc húi cua, mặt mày ôn hòa, so với Tạ Cảnh Thâm của hiện tại, nam sinh 18 tuổi hơi gầy yếu, "Tạ Cảnh Thâm anh rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm đó :3."
Tạ Cảnh Thâm cau mày, lúc này Trần Yên Thực mới đưa tấm ảnh tới trước mặt anh, Tạ Cảnh Thâm mới hiểu cô đang nói về cái gì.
"Không ngờ nó vẫn còn, em tìm được trong sách toán đấy."
"Hôm nay em về vì cái này à?"
"Uhm."
Trần Yên Thực thấy hình như sắc mặt Tạ Cảnh Thâm không chuyển tốt hơn tí nào, cô còn nghĩ rằng anh sẽ rất vui vẻ nữa cơ.
Tạ Cảnh Thâm lấy khăn lông lau khô chân cho cô: "Không phải đã nói rồi sao, không cần phải tự mình tìm, bình thường về thấy em ở nhà, hôm nay anh tìm khắp phòng cũng không thấy em đâu, anh cho rằng..."
"Anh cho rằng cái gì?"
Lần say rượu đó, hai người thức dậy cùng nằm trên một chiếc giường, sau đó anh chỉ đi ra ngoài mua bữa sáng, nhưng khi trở về chẳng thấy tăm hơi cô đâu: "Anh nghĩ em đã hối hận, cho nên mới trộm chạy về nhà."
"Cái gì chứ, em chỉ quên nói với anh thôi mà."
Tạ Cảnh Thâm lấy đôi dép lê qua cho cô mang vào, không nói gì.
"Tạ Cảnh Thâm, bây giờ chúng mình đã kết hôn, giấy chứng nhận cũng lĩnh rồi, em có hối hận cũng không kịp nữa, hơn nữa mặc kệ em có đi đâu chăng nữa, về mặt pháp luật em cũng là vợ anh mà."
"Không phải trước khi kết hôn em đã nói tùy thời ly hôn sao?"
"Bây giờ em thu hồi lại, có được không?"
"Vì sao?"
Tạ Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, cô bị ánh mắt này làm cho ngượng ngùng, tránh nặng tìm nhẹ: “Ở đâu mà tìm được anh chồng tốt thế này chứ?"
Tạ Cảnh Thâm cúi đầu, cầm khăn lông khô, bưng nước vào nhà tắm đổ: "Nên như vậy."
Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Cảnh Thâm gọi cô: "Đi ngủ."
Trần Yên Thực kéo kéo tay anh chỉ: "Chân mỏi."
Hôm nay cô không làm gì, chân nào mà mỏi chứ, nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn chìu theo cô, bế cô lên.
"An An nói em thích anh đấy."
Thân mình Tạ Cảnh Thâm cứng đờ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Trần Yên Thực tiếp tục nói: "Em cũng thấy vậy, em thích anh." Trần Yên Thực cảm thấy da mặt của mình hôm nay đã dầy tới đỉnh điểm rồi, thông báo kiểu này thường là dùng khi trung học, hơn nữa khi đó phân nửa là vui đùa, bây giờ thì ngại quá đi mất >
Nỗi Nhớ Khắc SâuTác giả: Hữu Phỉ Hoàn TửTruyện Ngôn TìnhEdit: La Na Từ chức ở thành phố H gần ba tháng, đối bạn học cũ Tạ Cảnh Thâm, tình cảm của Trần Yên Thực đã trải qua ba giai đoạn, từ khi vừa mới bắt đầu thì xem anh là ân nhân, cảm động đến rơi nước mắt, sau này cũng từ từ biến thành bạn bè bình thường tự do chung đụng, cho đến bây giờ, thì lòng tràn đầy xấu hổ, không muốn lại gặp nữa. Cho nên nửa tháng này cô luôn trốn ở nhà, hoạt động ngoài trời duy nhất của cô là thức dậy theo chạy theo cha mình trong khu vực chạy bộ, vì tránh tình cờ gặp nhau. Nhưng mà không ngờ thật vất vả mới hẹn người bạn ra ngoài ăn bữa cơm, lại đụng phải người kia. Trần Yên Thực rơi lệ đầy mặt, ông trời ông thực sự là chơi tôi chơi tôi vẫn là chơi tôi ~ Tạ Cảnh Thâm mặc áo khoác màu đen, càng lộ ra dáng người cao ngất, anh theo sau một đám người đi ra, cùng đi song song với anh còn có một cô gái. Anh lơ đãng nhìn bóng dáng đang cầm tờ báo cực lực che vẻ mặt th* t*c của bản thân đi, thực ra anh cảm thấy từ th* t*c này không thích hợp, tuy rằng hành vi này thật… "Ảnh chụp gì?" Tạ Cảnh Thâm tiếp tục động tác trên tay, hình như không phản ứng kịp.Trần Yên Thực cầm ảnh chụp, quơ quơ trước mặt mình: "Không ngờ bác sĩ Tạ cũng có lúc ngây ngô như vậy đấy." Tấm ảnh thẻ nho nhỏ, là Tạ Cảnh Thâm 18 tuổi, để tóc húi cua, mặt mày ôn hòa, so với Tạ Cảnh Thâm của hiện tại, nam sinh 18 tuổi hơi gầy yếu, "Tạ Cảnh Thâm anh rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm đó :3."Tạ Cảnh Thâm cau mày, lúc này Trần Yên Thực mới đưa tấm ảnh tới trước mặt anh, Tạ Cảnh Thâm mới hiểu cô đang nói về cái gì."Không ngờ nó vẫn còn, em tìm được trong sách toán đấy.""Hôm nay em về vì cái này à?""Uhm."Trần Yên Thực thấy hình như sắc mặt Tạ Cảnh Thâm không chuyển tốt hơn tí nào, cô còn nghĩ rằng anh sẽ rất vui vẻ nữa cơ.Tạ Cảnh Thâm lấy khăn lông lau khô chân cho cô: "Không phải đã nói rồi sao, không cần phải tự mình tìm, bình thường về thấy em ở nhà, hôm nay anh tìm khắp phòng cũng không thấy em đâu, anh cho rằng...""Anh cho rằng cái gì?"Lần say rượu đó, hai người thức dậy cùng nằm trên một chiếc giường, sau đó anh chỉ đi ra ngoài mua bữa sáng, nhưng khi trở về chẳng thấy tăm hơi cô đâu: "Anh nghĩ em đã hối hận, cho nên mới trộm chạy về nhà.""Cái gì chứ, em chỉ quên nói với anh thôi mà."Tạ Cảnh Thâm lấy đôi dép lê qua cho cô mang vào, không nói gì."Tạ Cảnh Thâm, bây giờ chúng mình đã kết hôn, giấy chứng nhận cũng lĩnh rồi, em có hối hận cũng không kịp nữa, hơn nữa mặc kệ em có đi đâu chăng nữa, về mặt pháp luật em cũng là vợ anh mà.""Không phải trước khi kết hôn em đã nói tùy thời ly hôn sao?""Bây giờ em thu hồi lại, có được không?""Vì sao?"Tạ Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, cô bị ánh mắt này làm cho ngượng ngùng, tránh nặng tìm nhẹ: “Ở đâu mà tìm được anh chồng tốt thế này chứ?"Tạ Cảnh Thâm cúi đầu, cầm khăn lông khô, bưng nước vào nhà tắm đổ: "Nên như vậy."Sau khi dọn dẹp xong, Tạ Cảnh Thâm gọi cô: "Đi ngủ."Trần Yên Thực kéo kéo tay anh chỉ: "Chân mỏi."Hôm nay cô không làm gì, chân nào mà mỏi chứ, nhưng Tạ Cảnh Thâm vẫn chìu theo cô, bế cô lên."An An nói em thích anh đấy."Thân mình Tạ Cảnh Thâm cứng đờ, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Trần Yên Thực tiếp tục nói: "Em cũng thấy vậy, em thích anh." Trần Yên Thực cảm thấy da mặt của mình hôm nay đã dầy tới đỉnh điểm rồi, thông báo kiểu này thường là dùng khi trung học, hơn nữa khi đó phân nửa là vui đùa, bây giờ thì ngại quá đi mất >