Sau rất nhiều trận chiến, tranh đấu triền miên, thiên hạ cuối cùng cũng đi đến yên ổn thái bình. Tứ quốc: Vân quốc - Phượng quốc - Nguyệt quốc - Phong quốc dưới sự đứng đầu của Nhật Diệu Hoàng Triều hùng mạnh và một số tiểu quốc nhỏ lân cận cuối cùng cũng đi đến hiệp nghị hòa bình. Dân chúng thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh, trở về với cuộc sống bình ổn, an khang. Lúc này tại Hoàng cung Nhật Diệu Hoàng Triều đèn đuốc lung linh rực rỡ, người xe như nước, oanh yến tụ họp, lũ lượt ùa về Hoàng cung mừng đại lễ lớn nhất năm nay của Nhật Diệu Hoàng Triều – đại tiệc mừng trung thu và chúc mừng Hoàng đế khải hoàn trở về, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ngoài các quan đại thần và gia quyến, yến tiệc hôm nay còn có các tướng lĩnh thắng trận theo Hoàng đế trở về, bầu không khí hết sức hài hòa, vui vẻ. Giữa sân khấu các vũ cơ đang ra sức ca múa chúc mừng thái bình, dưới đài người người đang vui mừng nâng chén chúc mừng, người người rạng rỡ hân hoan. Phía trên này Tuyên Đế anh minh…

Chương 32

Bảo Nguyệt Công ChúaTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau rất nhiều trận chiến, tranh đấu triền miên, thiên hạ cuối cùng cũng đi đến yên ổn thái bình. Tứ quốc: Vân quốc - Phượng quốc - Nguyệt quốc - Phong quốc dưới sự đứng đầu của Nhật Diệu Hoàng Triều hùng mạnh và một số tiểu quốc nhỏ lân cận cuối cùng cũng đi đến hiệp nghị hòa bình. Dân chúng thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh, trở về với cuộc sống bình ổn, an khang. Lúc này tại Hoàng cung Nhật Diệu Hoàng Triều đèn đuốc lung linh rực rỡ, người xe như nước, oanh yến tụ họp, lũ lượt ùa về Hoàng cung mừng đại lễ lớn nhất năm nay của Nhật Diệu Hoàng Triều – đại tiệc mừng trung thu và chúc mừng Hoàng đế khải hoàn trở về, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ngoài các quan đại thần và gia quyến, yến tiệc hôm nay còn có các tướng lĩnh thắng trận theo Hoàng đế trở về, bầu không khí hết sức hài hòa, vui vẻ. Giữa sân khấu các vũ cơ đang ra sức ca múa chúc mừng thái bình, dưới đài người người đang vui mừng nâng chén chúc mừng, người người rạng rỡ hân hoan. Phía trên này Tuyên Đế anh minh… Hắn vừa mới vào học đường ngày hôm nay, nhìn thấy Nguyệt Hy thân là nữ nhi lại dám chen chúc vào ngồi cùng nam tử bọn hắn vốn đã không coi ra gì, thấy nàng không vào lớp đúng giờ lại càng gai mắt, không rõ nàng là ai, dự tính chèn ép nàng một phen sẵn tiện lấy một chút sĩ diện với đám công tử ở đây.Nhưng dù sao Tôn Kiến Quân cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mới vừa bước chân vào chốn kinh đô sâu như bể này thôi, làm sao có thể hiểu rõ được quy tắc nơi này chứ. Nếu như hắn đã hiểu rõ chỗ này tùy tiện lôi ra một người đều có xuất thân hiển hách, huống chi là một trường hợp đặc biệt như Nguyệt Hy thì làm sao có thể có gan dùng những lời lẽ khiếm nhã như thế với nàng?Nguyệt Hy sau khi bình tĩnh lại liền hừ lạnh một tiếng, đối với Tôn Kiến Quân lạnh nhạt buông một câu:“Ta muốn đi đâu, làm gì cũng chưa tới lượt một kẻ như ngươi xen vào. Nếu muốn tồn tại được ở chỗ này thì nên biết quản cái miệng của mình một chút.”Nói xong liền quay đầu bước đi, nàng cũng không dư thừa tâm tư mà đi chấp nhất với một kẻ thiển cận như thế này, tự khắc sẽ có người dạy dỗ hắn thôi. Mọi người thấy nàng không tức giận rời đi liền thở dài nhẹ nhõm, hai ba người đã kịp lôi tên ngốc không biết trời cao đất dày đang tính tiếp tục gây hấn với nàng lại.Dù không muốn quan tâm tới hắn tuy nhiên những việc hắn làm đều ít nhiều liên lụy tới bọn họ, có trời mới biết tiểu tổ tông đó mà tức giận thì sẽ có hậu quả gì, không chừng tất cả bọn hắn đều sẽ bị trách phạt cho nên họ đành phải cố gắng kiềm hãm tên này một chút trước khi có người đứng ra trị hắn.Nguyệt Hy không tức giận không có nghĩa là người khác sẽ không. Ngay buổi chiều hôm đó Từ lão sư đã bắt phạt Tôn Kiến Quân chép luận ngữ 500 lần vì hành vi thiếu lễ nghĩa, Tuyên Đế cũng một phen khiển trách quan Thiếu khanh vì không dạy dỗ tốt nhi tử trước khi vào cung, còn cấm túc hắn một tháng để học tập quy tắc lễ giáo. Những người trong học đường cũng không khỏi một phen thót tim, cũng may là không liên lụy đến trên đầu mình.Những chuyện này Nguyệt Hy lại hoàn toàn không biết, hiện giờ nàng đang chuyên tâm nghiên cứu chế tạo thứ nàng tìm được tại cánh đồng ven hồ chiều ngày hôm đó để kịp hoàn thành trước thọ lễ của Tuyên Đế.Đại thọ 40 tuổi của Tuyên Đế dĩ nhiên được tổ chức vô cùng hoành tráng. Trước đó một tháng, sứ giả từ các quốc gia khác đã nườm nượp mang theo thọ lễ cùng các sản vật bản địa vào Nhật Diệu hoàng triều khiến cho cả người dân cũng được cùng hưởng bầu không khí của ngày lễ trọng đại này.

Hắn vừa mới vào học đường ngày hôm nay, nhìn thấy Nguyệt Hy thân là nữ nhi lại dám chen chúc vào ngồi cùng nam tử bọn hắn vốn đã không coi ra gì, thấy nàng không vào lớp đúng giờ lại càng gai mắt, không rõ nàng là ai, dự tính chèn ép nàng một phen sẵn tiện lấy một chút sĩ diện với đám công tử ở đây.

Nhưng dù sao Tôn Kiến Quân cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mới vừa bước chân vào chốn kinh đô sâu như bể này thôi, làm sao có thể hiểu rõ được quy tắc nơi này chứ. Nếu như hắn đã hiểu rõ chỗ này tùy tiện lôi ra một người đều có xuất thân hiển hách, huống chi là một trường hợp đặc biệt như Nguyệt Hy thì làm sao có thể có gan dùng những lời lẽ khiếm nhã như thế với nàng?

Nguyệt Hy sau khi bình tĩnh lại liền hừ lạnh một tiếng, đối với Tôn Kiến Quân lạnh nhạt buông một câu:

“Ta muốn đi đâu, làm gì cũng chưa tới lượt một kẻ như ngươi xen vào. Nếu muốn tồn tại được ở chỗ này thì nên biết quản cái miệng của mình một chút.”

Nói xong liền quay đầu bước đi, nàng cũng không dư thừa tâm tư mà đi chấp nhất với một kẻ thiển cận như thế này, tự khắc sẽ có người dạy dỗ hắn thôi. Mọi người thấy nàng không tức giận rời đi liền thở dài nhẹ nhõm, hai ba người đã kịp lôi tên ngốc không biết trời cao đất dày đang tính tiếp tục gây hấn với nàng lại.

Dù không muốn quan tâm tới hắn tuy nhiên những việc hắn làm đều ít nhiều liên lụy tới bọn họ, có trời mới biết tiểu tổ tông đó mà tức giận thì sẽ có hậu quả gì, không chừng tất cả bọn hắn đều sẽ bị trách phạt cho nên họ đành phải cố gắng kiềm hãm tên này một chút trước khi có người đứng ra trị hắn.

Nguyệt Hy không tức giận không có nghĩa là người khác sẽ không. Ngay buổi chiều hôm đó Từ lão sư đã bắt phạt Tôn Kiến Quân chép luận ngữ 500 lần vì hành vi thiếu lễ nghĩa, Tuyên Đế cũng một phen khiển trách quan Thiếu khanh vì không dạy dỗ tốt nhi tử trước khi vào cung, còn cấm túc hắn một tháng để học tập quy tắc lễ giáo. Những người trong học đường cũng không khỏi một phen thót tim, cũng may là không liên lụy đến trên đầu mình.

Những chuyện này Nguyệt Hy lại hoàn toàn không biết, hiện giờ nàng đang chuyên tâm nghiên cứu chế tạo thứ nàng tìm được tại cánh đồng ven hồ chiều ngày hôm đó để kịp hoàn thành trước thọ lễ của Tuyên Đế.

Đại thọ 40 tuổi của Tuyên Đế dĩ nhiên được tổ chức vô cùng hoành tráng. Trước đó một tháng, sứ giả từ các quốc gia khác đã nườm nượp mang theo thọ lễ cùng các sản vật bản địa vào Nhật Diệu hoàng triều khiến cho cả người dân cũng được cùng hưởng bầu không khí của ngày lễ trọng đại này.

Bảo Nguyệt Công ChúaTác giả: Lãnh Nguyệt DạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSau rất nhiều trận chiến, tranh đấu triền miên, thiên hạ cuối cùng cũng đi đến yên ổn thái bình. Tứ quốc: Vân quốc - Phượng quốc - Nguyệt quốc - Phong quốc dưới sự đứng đầu của Nhật Diệu Hoàng Triều hùng mạnh và một số tiểu quốc nhỏ lân cận cuối cùng cũng đi đến hiệp nghị hòa bình. Dân chúng thoát khỏi ngọn lửa chiến tranh, trở về với cuộc sống bình ổn, an khang. Lúc này tại Hoàng cung Nhật Diệu Hoàng Triều đèn đuốc lung linh rực rỡ, người xe như nước, oanh yến tụ họp, lũ lượt ùa về Hoàng cung mừng đại lễ lớn nhất năm nay của Nhật Diệu Hoàng Triều – đại tiệc mừng trung thu và chúc mừng Hoàng đế khải hoàn trở về, thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Ngoài các quan đại thần và gia quyến, yến tiệc hôm nay còn có các tướng lĩnh thắng trận theo Hoàng đế trở về, bầu không khí hết sức hài hòa, vui vẻ. Giữa sân khấu các vũ cơ đang ra sức ca múa chúc mừng thái bình, dưới đài người người đang vui mừng nâng chén chúc mừng, người người rạng rỡ hân hoan. Phía trên này Tuyên Đế anh minh… Hắn vừa mới vào học đường ngày hôm nay, nhìn thấy Nguyệt Hy thân là nữ nhi lại dám chen chúc vào ngồi cùng nam tử bọn hắn vốn đã không coi ra gì, thấy nàng không vào lớp đúng giờ lại càng gai mắt, không rõ nàng là ai, dự tính chèn ép nàng một phen sẵn tiện lấy một chút sĩ diện với đám công tử ở đây.Nhưng dù sao Tôn Kiến Quân cũng chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mới vừa bước chân vào chốn kinh đô sâu như bể này thôi, làm sao có thể hiểu rõ được quy tắc nơi này chứ. Nếu như hắn đã hiểu rõ chỗ này tùy tiện lôi ra một người đều có xuất thân hiển hách, huống chi là một trường hợp đặc biệt như Nguyệt Hy thì làm sao có thể có gan dùng những lời lẽ khiếm nhã như thế với nàng?Nguyệt Hy sau khi bình tĩnh lại liền hừ lạnh một tiếng, đối với Tôn Kiến Quân lạnh nhạt buông một câu:“Ta muốn đi đâu, làm gì cũng chưa tới lượt một kẻ như ngươi xen vào. Nếu muốn tồn tại được ở chỗ này thì nên biết quản cái miệng của mình một chút.”Nói xong liền quay đầu bước đi, nàng cũng không dư thừa tâm tư mà đi chấp nhất với một kẻ thiển cận như thế này, tự khắc sẽ có người dạy dỗ hắn thôi. Mọi người thấy nàng không tức giận rời đi liền thở dài nhẹ nhõm, hai ba người đã kịp lôi tên ngốc không biết trời cao đất dày đang tính tiếp tục gây hấn với nàng lại.Dù không muốn quan tâm tới hắn tuy nhiên những việc hắn làm đều ít nhiều liên lụy tới bọn họ, có trời mới biết tiểu tổ tông đó mà tức giận thì sẽ có hậu quả gì, không chừng tất cả bọn hắn đều sẽ bị trách phạt cho nên họ đành phải cố gắng kiềm hãm tên này một chút trước khi có người đứng ra trị hắn.Nguyệt Hy không tức giận không có nghĩa là người khác sẽ không. Ngay buổi chiều hôm đó Từ lão sư đã bắt phạt Tôn Kiến Quân chép luận ngữ 500 lần vì hành vi thiếu lễ nghĩa, Tuyên Đế cũng một phen khiển trách quan Thiếu khanh vì không dạy dỗ tốt nhi tử trước khi vào cung, còn cấm túc hắn một tháng để học tập quy tắc lễ giáo. Những người trong học đường cũng không khỏi một phen thót tim, cũng may là không liên lụy đến trên đầu mình.Những chuyện này Nguyệt Hy lại hoàn toàn không biết, hiện giờ nàng đang chuyên tâm nghiên cứu chế tạo thứ nàng tìm được tại cánh đồng ven hồ chiều ngày hôm đó để kịp hoàn thành trước thọ lễ của Tuyên Đế.Đại thọ 40 tuổi của Tuyên Đế dĩ nhiên được tổ chức vô cùng hoành tráng. Trước đó một tháng, sứ giả từ các quốc gia khác đã nườm nượp mang theo thọ lễ cùng các sản vật bản địa vào Nhật Diệu hoàng triều khiến cho cả người dân cũng được cùng hưởng bầu không khí của ngày lễ trọng đại này.

Chương 32