Cho tới bây giờ, Tiểu Dương vẫn còn nhớ rõ tiết học đầu tiên mà thầy giáo Sói hoang dạy cô về "khóa giáo dục thể chất", lúc thầy Sói hoang dạy thì thầy ấy cực kì nghiêm túc. . . Danh ngôn của thầy Sói hoang: "Kinh nghiệm là kiến thức tốt nhất để giảng dạy". Ngày đó, sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Dương còn chưa thay đồng phục đã ôm lấy quyển sách giáo khoa ‘giáo dục thể chất’, định đi tới nhà anh Sói hoang sát vách. Cô vừa mang giày, vừa nói to về phía phòng bếp: "Mẹ ơi, con đến nhà anh Sói, nhờ anh ấy chỉ bài tập đây." Mẹ của Tiểu Dương dùng khăn giấy lau đôi tay ướt nhẹp, đến cạnh Tiểu Dương: "Dương Dương à, đến tháng chín thì con phải gọi Vệ Vũ là thầy giáo, đừng gọi nó là anh Sói hoang như trước nữa, nhớ chưa?" Sau khi Vệ Vũ trưởng thành thì có thói quen cưỡi xe moto địa hình, vì vậy Tiểu Dương gọi anh là anh Sói hoang. Hai nhà Vệ - Dương là hàng xóm cũ, Vệ Vũ và Tiểu Dương hơn kém nhau mười tuổi, nhưng lúc Dương Dương còn nhỏ, Vệ Vũ đã luôn chăm sóc cô bé, nên Dương mẹ rất yên…

Chương 42: Dương Thiệu hành động ác loiệt - Quà Valentine

Sói Hoang Và Cừu NhỏTác giả: Mê Đồ Vong GiảTruyện Ngôn TìnhCho tới bây giờ, Tiểu Dương vẫn còn nhớ rõ tiết học đầu tiên mà thầy giáo Sói hoang dạy cô về "khóa giáo dục thể chất", lúc thầy Sói hoang dạy thì thầy ấy cực kì nghiêm túc. . . Danh ngôn của thầy Sói hoang: "Kinh nghiệm là kiến thức tốt nhất để giảng dạy". Ngày đó, sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Dương còn chưa thay đồng phục đã ôm lấy quyển sách giáo khoa ‘giáo dục thể chất’, định đi tới nhà anh Sói hoang sát vách. Cô vừa mang giày, vừa nói to về phía phòng bếp: "Mẹ ơi, con đến nhà anh Sói, nhờ anh ấy chỉ bài tập đây." Mẹ của Tiểu Dương dùng khăn giấy lau đôi tay ướt nhẹp, đến cạnh Tiểu Dương: "Dương Dương à, đến tháng chín thì con phải gọi Vệ Vũ là thầy giáo, đừng gọi nó là anh Sói hoang như trước nữa, nhớ chưa?" Sau khi Vệ Vũ trưởng thành thì có thói quen cưỡi xe moto địa hình, vì vậy Tiểu Dương gọi anh là anh Sói hoang. Hai nhà Vệ - Dương là hàng xóm cũ, Vệ Vũ và Tiểu Dương hơn kém nhau mười tuổi, nhưng lúc Dương Dương còn nhỏ, Vệ Vũ đã luôn chăm sóc cô bé, nên Dương mẹ rất yên… 14/2 là ngày Valentine ngày lễ tình nhân, hai bên đường rất đông các hoạt động dành cho ngày tình nhân này, có thể tùy ý thấy được mọi nơi nào hoa hồng, nào sô-cô-la . . .Mặc dù đây là ngày lễ dành riêng cho những người yêu nhau, nhưng Dương Thiệu và Vệ Lan không có cách nào hưởng thụ trọn vẹn ngày ngọt ngao này cả, Dương Thiệu ở Công ty khoa học kỹ thuật, làm thêm giờ đến chín mười giờ là bình thường , Vệ Lan ở phòng khám trung y khám bệnh, sao có thể vì một ngày tình nhân của phương tây mà nghỉ khám đây? Vì vậy theo thường lệ, Dương Thiệu sau khi hết giờ làm lái xe đến "Phòng khám trung y Huệ Nhân" đón Vệ Lan tan làm.Dừng đèn đỏ Dương Thiều tùy ý để tay lên cửa xe, nhìn hai bên đường tấp lập người tới người đi, thì ra là hôm nay là ngày Valentine a. . . . . . Với cá tính thực tế của Dương Thiệu, dĩ nhiên sẽ không để những loại ngày này ở trong lòng , nhưng suy nghĩ một chút, tặng cho Vệ Lan một bó hoa cũng được lắm, dù sao mỗi năm chỉ có một lần, Vệ Lan nhận được hoa, chắc hẳn sẽ rất vui chứ?Đèn xanh rồi, nhấn chân ga, lái tới tiệm hoa.******** Mệt mỏi cả ngày, nhìn thấy chiếc xe yêu thích của bạn trai dừng trước cửa phòng khám, Vệ Lan cảm thấy rất uất ức, lên tinh thần ngồi vào trong xe mỉm cười với Dương Thiệu."Cám ơn anh tới đón em tan ca. . . . . . A! Đây là cái gì?" Vừa mới mở cửa xe ngồi xuống, liền nhìn thấy trước mắt "Loại vật này", Vệ Lan thất kinh, làm sao có thể có "Loại vật này" Xuất hiện?"Valentine vui vẻ! Bó hoa này tặng cho em." Từ trước đến giờ cá tính Dương Thiệu rất nghiêm túc, lúc này lại là lộ ra ánh mắt tiểu Cẩu, mong lấy lòng chủ nhân Vệ Lan ca ngợi.Vệ Lan thấy Dương Thiệu cầm bó hoa kia, máu dồn nên não gầm lên: "Con bà nó, Dương Thiệu anh đưa cho lõa nương đây bó hoa cúc nhựa? Anh làm như tôi chết rồi sao?" Hôm nay không phải là Valentine sao? Hoa kim ngư hay hoa hồng thì không mua, lại đi mua hoa cúc nhựa đen trắng? Huống chi làm gì có bạn trai nào tặng cho bạn gái mình hoa nhựa chứ? Là ý nói Vệ Lan cô không có máu không có tình cảm sao?Bị quát Dương Thiệu không hiểu ra sao, không biết Vệ Lan đang tức giận cái gì."Hoa nhựa rất tốt, bảo vệ môi trường lại thực dụng, sẽ không lãng phí nước cũng sẽ không héo tàn, còn có thể tái sử dụng, sao em lại không thích?" phụ nữ không phải đều thích hoa sao? (Vâng đều thích hoa~ cơ mà anh tặng hoa nhựa thì ai mà thích cho được aiz)"Thích cái đầu anh!" Vệ Lan nổi tính sư tử Hà Đông, khiến cả chiếc Audi lay động vang dội, cô nổi giận cầm bó hoa nhựa nện vào người Dương Thiệu, đẩy cửa xe ra đến bên đường vẫy tay đón xe."Tắc xi!" Một chiếc tắc xi vừa lúc chạy qua, Vệ Lan trực tiếp lên xe cũng không quay đầu lại. Dương Thiệu ngồi lại trong xe cầm bó hoa, đau khổ suy nghĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây. . . . . .

14/2 là ngày Valentine ngày lễ tình nhân, hai bên đường rất đông các hoạt động dành cho ngày tình nhân này, có thể tùy ý thấy được mọi nơi nào hoa hồng, nào sô-cô-la . . .

Mặc dù đây là ngày lễ dành riêng cho những người yêu nhau, nhưng Dương Thiệu và Vệ Lan không có cách nào hưởng thụ trọn vẹn ngày ngọt ngao này cả, Dương Thiệu ở Công ty khoa học kỹ thuật, làm thêm giờ đến chín mười giờ là bình thường , Vệ Lan ở phòng khám trung y khám bệnh, sao có thể vì một ngày tình nhân của phương tây mà nghỉ khám đây? Vì vậy theo thường lệ, Dương Thiệu sau khi hết giờ làm lái xe đến "Phòng khám trung y Huệ Nhân" đón Vệ Lan tan làm.

Dừng đèn đỏ Dương Thiều tùy ý để tay lên cửa xe, nhìn hai bên đường tấp lập người tới người đi, thì ra là hôm nay là ngày Valentine a. . . . . . Với cá tính thực tế của Dương Thiệu, dĩ nhiên sẽ không để những loại ngày này ở trong lòng , nhưng suy nghĩ một chút, tặng cho Vệ Lan một bó hoa cũng được lắm, dù sao mỗi năm chỉ có một lần, Vệ Lan nhận được hoa, chắc hẳn sẽ rất vui chứ?

Đèn xanh rồi, nhấn chân ga, lái tới tiệm hoa.

******** Mệt mỏi cả ngày, nhìn thấy chiếc xe yêu thích của bạn trai dừng trước cửa phòng khám, Vệ Lan cảm thấy rất uất ức, lên tinh thần ngồi vào trong xe mỉm cười với Dương Thiệu.

"Cám ơn anh tới đón em tan ca. . . . . . A! Đây là cái gì?" Vừa mới mở cửa xe ngồi xuống, liền nhìn thấy trước mắt "Loại vật này", Vệ Lan thất kinh, làm sao có thể có "Loại vật này" Xuất hiện?

"Valentine vui vẻ! Bó hoa này tặng cho em." Từ trước đến giờ cá tính Dương Thiệu rất nghiêm túc, lúc này lại là lộ ra ánh mắt tiểu Cẩu, mong lấy lòng chủ nhân Vệ Lan ca ngợi.

Vệ Lan thấy Dương Thiệu cầm bó hoa kia, máu dồn nên não gầm lên: "Con bà nó, Dương Thiệu anh đưa cho lõa nương đây bó hoa cúc nhựa? Anh làm như tôi chết rồi sao?" Hôm nay không phải là Valentine sao? Hoa kim ngư hay hoa hồng thì không mua, lại đi mua hoa cúc nhựa đen trắng? Huống chi làm gì có bạn trai nào tặng cho bạn gái mình hoa nhựa chứ? Là ý nói Vệ Lan cô không có máu không có tình cảm sao?

Bị quát Dương Thiệu không hiểu ra sao, không biết Vệ Lan đang tức giận cái gì."Hoa nhựa rất tốt, bảo vệ môi trường lại thực dụng, sẽ không lãng phí nước cũng sẽ không héo tàn, còn có thể tái sử dụng, sao em lại không thích?" phụ nữ không phải đều thích hoa sao? (Vâng đều thích hoa~ cơ mà anh tặng hoa nhựa thì ai mà thích cho được aiz)

"Thích cái đầu anh!" Vệ Lan nổi tính sư tử Hà Đông, khiến cả chiếc Audi lay động vang dội, cô nổi giận cầm bó hoa nhựa nện vào người Dương Thiệu, đẩy cửa xe ra đến bên đường vẫy tay đón xe.

"Tắc xi!" Một chiếc tắc xi vừa lúc chạy qua, Vệ Lan trực tiếp lên xe cũng không quay đầu lại. Dương Thiệu ngồi lại trong xe cầm bó hoa, đau khổ suy nghĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây. . . . . .

Sói Hoang Và Cừu NhỏTác giả: Mê Đồ Vong GiảTruyện Ngôn TìnhCho tới bây giờ, Tiểu Dương vẫn còn nhớ rõ tiết học đầu tiên mà thầy giáo Sói hoang dạy cô về "khóa giáo dục thể chất", lúc thầy Sói hoang dạy thì thầy ấy cực kì nghiêm túc. . . Danh ngôn của thầy Sói hoang: "Kinh nghiệm là kiến thức tốt nhất để giảng dạy". Ngày đó, sau khi ăn cơm tối xong, Tiểu Dương còn chưa thay đồng phục đã ôm lấy quyển sách giáo khoa ‘giáo dục thể chất’, định đi tới nhà anh Sói hoang sát vách. Cô vừa mang giày, vừa nói to về phía phòng bếp: "Mẹ ơi, con đến nhà anh Sói, nhờ anh ấy chỉ bài tập đây." Mẹ của Tiểu Dương dùng khăn giấy lau đôi tay ướt nhẹp, đến cạnh Tiểu Dương: "Dương Dương à, đến tháng chín thì con phải gọi Vệ Vũ là thầy giáo, đừng gọi nó là anh Sói hoang như trước nữa, nhớ chưa?" Sau khi Vệ Vũ trưởng thành thì có thói quen cưỡi xe moto địa hình, vì vậy Tiểu Dương gọi anh là anh Sói hoang. Hai nhà Vệ - Dương là hàng xóm cũ, Vệ Vũ và Tiểu Dương hơn kém nhau mười tuổi, nhưng lúc Dương Dương còn nhỏ, Vệ Vũ đã luôn chăm sóc cô bé, nên Dương mẹ rất yên… 14/2 là ngày Valentine ngày lễ tình nhân, hai bên đường rất đông các hoạt động dành cho ngày tình nhân này, có thể tùy ý thấy được mọi nơi nào hoa hồng, nào sô-cô-la . . .Mặc dù đây là ngày lễ dành riêng cho những người yêu nhau, nhưng Dương Thiệu và Vệ Lan không có cách nào hưởng thụ trọn vẹn ngày ngọt ngao này cả, Dương Thiệu ở Công ty khoa học kỹ thuật, làm thêm giờ đến chín mười giờ là bình thường , Vệ Lan ở phòng khám trung y khám bệnh, sao có thể vì một ngày tình nhân của phương tây mà nghỉ khám đây? Vì vậy theo thường lệ, Dương Thiệu sau khi hết giờ làm lái xe đến "Phòng khám trung y Huệ Nhân" đón Vệ Lan tan làm.Dừng đèn đỏ Dương Thiều tùy ý để tay lên cửa xe, nhìn hai bên đường tấp lập người tới người đi, thì ra là hôm nay là ngày Valentine a. . . . . . Với cá tính thực tế của Dương Thiệu, dĩ nhiên sẽ không để những loại ngày này ở trong lòng , nhưng suy nghĩ một chút, tặng cho Vệ Lan một bó hoa cũng được lắm, dù sao mỗi năm chỉ có một lần, Vệ Lan nhận được hoa, chắc hẳn sẽ rất vui chứ?Đèn xanh rồi, nhấn chân ga, lái tới tiệm hoa.******** Mệt mỏi cả ngày, nhìn thấy chiếc xe yêu thích của bạn trai dừng trước cửa phòng khám, Vệ Lan cảm thấy rất uất ức, lên tinh thần ngồi vào trong xe mỉm cười với Dương Thiệu."Cám ơn anh tới đón em tan ca. . . . . . A! Đây là cái gì?" Vừa mới mở cửa xe ngồi xuống, liền nhìn thấy trước mắt "Loại vật này", Vệ Lan thất kinh, làm sao có thể có "Loại vật này" Xuất hiện?"Valentine vui vẻ! Bó hoa này tặng cho em." Từ trước đến giờ cá tính Dương Thiệu rất nghiêm túc, lúc này lại là lộ ra ánh mắt tiểu Cẩu, mong lấy lòng chủ nhân Vệ Lan ca ngợi.Vệ Lan thấy Dương Thiệu cầm bó hoa kia, máu dồn nên não gầm lên: "Con bà nó, Dương Thiệu anh đưa cho lõa nương đây bó hoa cúc nhựa? Anh làm như tôi chết rồi sao?" Hôm nay không phải là Valentine sao? Hoa kim ngư hay hoa hồng thì không mua, lại đi mua hoa cúc nhựa đen trắng? Huống chi làm gì có bạn trai nào tặng cho bạn gái mình hoa nhựa chứ? Là ý nói Vệ Lan cô không có máu không có tình cảm sao?Bị quát Dương Thiệu không hiểu ra sao, không biết Vệ Lan đang tức giận cái gì."Hoa nhựa rất tốt, bảo vệ môi trường lại thực dụng, sẽ không lãng phí nước cũng sẽ không héo tàn, còn có thể tái sử dụng, sao em lại không thích?" phụ nữ không phải đều thích hoa sao? (Vâng đều thích hoa~ cơ mà anh tặng hoa nhựa thì ai mà thích cho được aiz)"Thích cái đầu anh!" Vệ Lan nổi tính sư tử Hà Đông, khiến cả chiếc Audi lay động vang dội, cô nổi giận cầm bó hoa nhựa nện vào người Dương Thiệu, đẩy cửa xe ra đến bên đường vẫy tay đón xe."Tắc xi!" Một chiếc tắc xi vừa lúc chạy qua, Vệ Lan trực tiếp lên xe cũng không quay đầu lại. Dương Thiệu ngồi lại trong xe cầm bó hoa, đau khổ suy nghĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra đây. . . . . .

Chương 42: Dương Thiệu hành động ác loiệt - Quà Valentine