Chương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc…
Chương 29: Thân thiết một màn
Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo BốiTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc… Chương 29: Một màn thân thiếtĐường Long tay nâng một bó hoa tươi, đi tới phòng làm việc của Tiêu Tử Phượng trước cửa. anh nhẹ nhàng xoay nắm cửa, thấp giọng kêu."Tử Phượng, Tử Phượng."Cửa phòng làm việc mở. Tiêu Tử Phượng từ bên trong đi ra, trên mặt thoáng qua một tia vui mừng, tiếp đó lại ảm đạm xuống. Người đàn ông này, thật là không phân biệt tốt xấu phải trái đúng sai. Cô rõ ràng giúp đỡ anh, lo lắng cho anh, anh lại giúp đỡ một ả đàn bà lường gạt. Nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng cô lại tràn đầy buồn phiền."Anh tới làm gì?" giọng của Tiêu Tử Phượng mang theo oán khí."Tử phượng, thật xin lỗi. Chuyện tối hôm qua, là anh sai." Đường Long đem trong tay bó hoa, đưa cho Tiêu Tử Phượng. Mặc dù anh không đồng ý với cách làm của Tiêu Tử Phượng, cũng chỉ có thể nhận lỗi với cô. Dù sao thì đã đính hôn, cũng chỉ có thể nhường nhịn cái vị Đại Tiểu Thư thôi! Phù, ai bảo anh là đàn ông chứ! Cho dù Tiêu Tử Phượng có khuyết điểm gì cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt (ý nói đành làm lơ cho khuyết điểm ấy)."Thôi, thôi. Hiểu mình sai là được." Tiêu Tử Phượng nhận lấy bó hoa tươi, nhẹ nhàng ngửi một cái."Thơm quá à.""Chỉ cần em thích thì anh ngày nào cũng tặng hoa cho em. Nếu như anh không có thời gian, sẽ để tiệm bán hoa đưa đến." Một bó hoa tươi, thế nhưng có thể để cho cô cao hứng. Anh nguyện ý ngày ngày cho cô một bó hoa, để cho cô tâm tình khoái trá."Anh Long, cám ơn anh." Tiêu Tử Phượng nhón chân lên, hôn vài cái lên má Đường Long. Hơn nữa, dịu dàng nói nhỏ bên tai."anh Long à, em yêu anh."Đường Long ôm Tiêu Tử Phượng vào lòng, rồi buông cô ra."Tử Phượng, em bận việc. Anh cũng nên về công ty làm việc đây."Trời ạ, cái người đàn ông lạnh nhạt này làm sao vậy? Hồi nãy tặng hoa cho cô, nói xin lỗi. Lúc này, chủ động ôm cô. Anh hành động thân thiết thế này có phải hay không quan hệ giữa bọn họ có thể phát triển thêm một bậc? Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Phượng kích động cùng hưng phấn."Ừ, tốt. Anh Long, có thời gian thì chúng ta cùng nhau ăn tối chứ?" Cùng nhau ăn bữa tối, ít nhiều gì cũng uống một chút rượu. Uống rượu, thì dễ dàng nảy sinh chuyện tình tuyệt vời. Vừa nghĩ phát sinh quan hệ thân mật với Đường Long, Tiêu Tử Phượng liền không nhịn được kích động vạn phần."Nếu như không phải đi kí hợp đồng, anh sẽ gọi cho em." Đường Long cúi người hôn một cáilên trán Tiêu Tử Phượng, vẫy tay từ biệt.Đường Long đi dạo quanh Tiêu thị, anh ngửi thấy được một cỗ hoa lài thấp thoáng. Anh hít một hơi thật sâu, ngay sau đó là gương mặt thất vọng."Đường Long, mày quá nhạy cảm rồi."Chỉ vì quá nhớ cô gái kia, luôn ngửi thấy mùi nhàn nhạt hoa lài. Có lẽ, trên cái thế giới này, phụ nữ có mùi thơm hoa lài quá nhiều.Anh cười khổ lắc đầu một cái, đi vào thang máy. Chính anh cũng cảm thấy, vì cô gái ấy, anh đã thay đổi quá nhiều.Đường Long mới vừa biến mất trong thang máy, Đậu Mật Đường liền từ trong phòng vệ sinh đi ra. Ánh mắt của cô hồng hồng, giống như đã khóc.Cảnh Tiêu Tử Phượng và Đường Long một màn thân thiết rơi vào thật sâu đáy mắt Mật Đường. Bởi vì không nhịn được loại hành hạ đau đớn này, cô mới trốn được trong phòng vệ sinh. Đợi đến khi người đàn ông kia biến mất, cô mới nhìn thang máy đến ngẩn người!
Chương 29: Một màn thân thiết
Đường Long tay nâng một bó hoa tươi, đi tới phòng làm việc của Tiêu Tử Phượng trước cửa. anh nhẹ nhàng xoay nắm cửa, thấp giọng kêu."Tử Phượng, Tử Phượng."
Cửa phòng làm việc mở. Tiêu Tử Phượng từ bên trong đi ra, trên mặt thoáng qua một tia vui mừng, tiếp đó lại ảm đạm xuống. Người đàn ông này, thật là không phân biệt tốt xấu phải trái đúng sai. Cô rõ ràng giúp đỡ anh, lo lắng cho anh, anh lại giúp đỡ một ả đàn bà lường gạt. Nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng cô lại tràn đầy buồn phiền.
"Anh tới làm gì?" giọng của Tiêu Tử Phượng mang theo oán khí.
"Tử phượng, thật xin lỗi. Chuyện tối hôm qua, là anh sai." Đường Long đem trong tay bó hoa, đưa cho Tiêu Tử Phượng. Mặc dù anh không đồng ý với cách làm của Tiêu Tử Phượng, cũng chỉ có thể nhận lỗi với cô. Dù sao thì đã đính hôn, cũng chỉ có thể nhường nhịn cái vị Đại Tiểu Thư thôi! Phù, ai bảo anh là đàn ông chứ! Cho dù Tiêu Tử Phượng có khuyết điểm gì cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt (ý nói đành làm lơ cho khuyết điểm ấy).
"Thôi, thôi. Hiểu mình sai là được." Tiêu Tử Phượng nhận lấy bó hoa tươi, nhẹ nhàng ngửi một cái."Thơm quá à."
"Chỉ cần em thích thì anh ngày nào cũng tặng hoa cho em. Nếu như anh không có thời gian, sẽ để tiệm bán hoa đưa đến." Một bó hoa tươi, thế nhưng có thể để cho cô cao hứng. Anh nguyện ý ngày ngày cho cô một bó hoa, để cho cô tâm tình khoái trá.
"Anh Long, cám ơn anh." Tiêu Tử Phượng nhón chân lên, hôn vài cái lên má Đường Long. Hơn nữa, dịu dàng nói nhỏ bên tai."anh Long à, em yêu anh."
Đường Long ôm Tiêu Tử Phượng vào lòng, rồi buông cô ra."Tử Phượng, em bận việc. Anh cũng nên về công ty làm việc đây."
Trời ạ, cái người đàn ông lạnh nhạt này làm sao vậy? Hồi nãy tặng hoa cho cô, nói xin lỗi. Lúc này, chủ động ôm cô. Anh hành động thân thiết thế này có phải hay không quan hệ giữa bọn họ có thể phát triển thêm một bậc? Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Phượng kích động cùng hưng phấn.
"Ừ, tốt. Anh Long, có thời gian thì chúng ta cùng nhau ăn tối chứ?" Cùng nhau ăn bữa tối, ít nhiều gì cũng uống một chút rượu. Uống rượu, thì dễ dàng nảy sinh chuyện tình tuyệt vời. Vừa nghĩ phát sinh quan hệ thân mật với Đường Long, Tiêu Tử Phượng liền không nhịn được kích động vạn phần.
"Nếu như không phải đi kí hợp đồng, anh sẽ gọi cho em." Đường Long cúi người hôn một cáilên trán Tiêu Tử Phượng, vẫy tay từ biệt.
Đường Long đi dạo quanh Tiêu thị, anh ngửi thấy được một cỗ hoa lài thấp thoáng. Anh hít một hơi thật sâu, ngay sau đó là gương mặt thất vọng."Đường Long, mày quá nhạy cảm rồi."
Chỉ vì quá nhớ cô gái kia, luôn ngửi thấy mùi nhàn nhạt hoa lài. Có lẽ, trên cái thế giới này, phụ nữ có mùi thơm hoa lài quá nhiều.
Anh cười khổ lắc đầu một cái, đi vào thang máy. Chính anh cũng cảm thấy, vì cô gái ấy, anh đã thay đổi quá nhiều.
Đường Long mới vừa biến mất trong thang máy, Đậu Mật Đường liền từ trong phòng vệ sinh đi ra. Ánh mắt của cô hồng hồng, giống như đã khóc.
Cảnh Tiêu Tử Phượng và Đường Long một màn thân thiết rơi vào thật sâu đáy mắt Mật Đường. Bởi vì không nhịn được loại hành hạ đau đớn này, cô mới trốn được trong phòng vệ sinh. Đợi đến khi người đàn ông kia biến mất, cô mới nhìn thang máy đến ngẩn người!
Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo BốiTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc… Chương 29: Một màn thân thiếtĐường Long tay nâng một bó hoa tươi, đi tới phòng làm việc của Tiêu Tử Phượng trước cửa. anh nhẹ nhàng xoay nắm cửa, thấp giọng kêu."Tử Phượng, Tử Phượng."Cửa phòng làm việc mở. Tiêu Tử Phượng từ bên trong đi ra, trên mặt thoáng qua một tia vui mừng, tiếp đó lại ảm đạm xuống. Người đàn ông này, thật là không phân biệt tốt xấu phải trái đúng sai. Cô rõ ràng giúp đỡ anh, lo lắng cho anh, anh lại giúp đỡ một ả đàn bà lường gạt. Nhớ tới chuyện hôm qua, trong lòng cô lại tràn đầy buồn phiền."Anh tới làm gì?" giọng của Tiêu Tử Phượng mang theo oán khí."Tử phượng, thật xin lỗi. Chuyện tối hôm qua, là anh sai." Đường Long đem trong tay bó hoa, đưa cho Tiêu Tử Phượng. Mặc dù anh không đồng ý với cách làm của Tiêu Tử Phượng, cũng chỉ có thể nhận lỗi với cô. Dù sao thì đã đính hôn, cũng chỉ có thể nhường nhịn cái vị Đại Tiểu Thư thôi! Phù, ai bảo anh là đàn ông chứ! Cho dù Tiêu Tử Phượng có khuyết điểm gì cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt (ý nói đành làm lơ cho khuyết điểm ấy)."Thôi, thôi. Hiểu mình sai là được." Tiêu Tử Phượng nhận lấy bó hoa tươi, nhẹ nhàng ngửi một cái."Thơm quá à.""Chỉ cần em thích thì anh ngày nào cũng tặng hoa cho em. Nếu như anh không có thời gian, sẽ để tiệm bán hoa đưa đến." Một bó hoa tươi, thế nhưng có thể để cho cô cao hứng. Anh nguyện ý ngày ngày cho cô một bó hoa, để cho cô tâm tình khoái trá."Anh Long, cám ơn anh." Tiêu Tử Phượng nhón chân lên, hôn vài cái lên má Đường Long. Hơn nữa, dịu dàng nói nhỏ bên tai."anh Long à, em yêu anh."Đường Long ôm Tiêu Tử Phượng vào lòng, rồi buông cô ra."Tử Phượng, em bận việc. Anh cũng nên về công ty làm việc đây."Trời ạ, cái người đàn ông lạnh nhạt này làm sao vậy? Hồi nãy tặng hoa cho cô, nói xin lỗi. Lúc này, chủ động ôm cô. Anh hành động thân thiết thế này có phải hay không quan hệ giữa bọn họ có thể phát triển thêm một bậc? Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Phượng kích động cùng hưng phấn."Ừ, tốt. Anh Long, có thời gian thì chúng ta cùng nhau ăn tối chứ?" Cùng nhau ăn bữa tối, ít nhiều gì cũng uống một chút rượu. Uống rượu, thì dễ dàng nảy sinh chuyện tình tuyệt vời. Vừa nghĩ phát sinh quan hệ thân mật với Đường Long, Tiêu Tử Phượng liền không nhịn được kích động vạn phần."Nếu như không phải đi kí hợp đồng, anh sẽ gọi cho em." Đường Long cúi người hôn một cáilên trán Tiêu Tử Phượng, vẫy tay từ biệt.Đường Long đi dạo quanh Tiêu thị, anh ngửi thấy được một cỗ hoa lài thấp thoáng. Anh hít một hơi thật sâu, ngay sau đó là gương mặt thất vọng."Đường Long, mày quá nhạy cảm rồi."Chỉ vì quá nhớ cô gái kia, luôn ngửi thấy mùi nhàn nhạt hoa lài. Có lẽ, trên cái thế giới này, phụ nữ có mùi thơm hoa lài quá nhiều.Anh cười khổ lắc đầu một cái, đi vào thang máy. Chính anh cũng cảm thấy, vì cô gái ấy, anh đã thay đổi quá nhiều.Đường Long mới vừa biến mất trong thang máy, Đậu Mật Đường liền từ trong phòng vệ sinh đi ra. Ánh mắt của cô hồng hồng, giống như đã khóc.Cảnh Tiêu Tử Phượng và Đường Long một màn thân thiết rơi vào thật sâu đáy mắt Mật Đường. Bởi vì không nhịn được loại hành hạ đau đớn này, cô mới trốn được trong phòng vệ sinh. Đợi đến khi người đàn ông kia biến mất, cô mới nhìn thang máy đến ngẩn người!