Chương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc…
Chương 34: Bịa chuyện
Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo BốiTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc… Tiêu Thính Quân rời khỏi không lâu, Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân cũng lặng lẽ ra ngoài."Hôm nay thật xui xẻo. Muốn đi dạo một vòng lại không thể thanh tĩnh." trên mặt Lương Bích Ngọc hiện lên sự tiếc nuối."Honey à, em phải nói là may mắn mới đúng chứ. Nếu như chúng ta không ra ngoài đi dạo, làm sao biết sự tồn tại của con bé kia? Ngộ nhỡ để gã kia nhìn thấy con bé, chỉ sợ em mất đi không chỉ vài bộ quần áo đâu." Lô Thanh Vân an ủi Lương Bích Ngọc, cũng thúc giục bà nhanh chóng về nhà."Bích Ngọc, em về nhà nhanh đi. Gã họ Tiêu kia chắc cũng làm xong việc rồi.""Thật vất vả anh mới giả bệnh xin nghỉ đưa em đi dạo phố. Không nghĩ rằng lại mất hứng mà về." Lương Bích Ngọc nói. tài sản Tiêu thị chưa nằm trên tay Tử Đằng thì chưa thành công thực sự. Chỉ khi Tiêu Thính Quân đem Tiêu thị cho Tử Đằng thì mới gọi là thành công."Ngoan nào, đừng có trẻ con như vậy nữa. Chờ chúng ta thành công hoàn toàn, chúng ta ngày ngày đi dạo phố." Lô Thanh Vân cũng không nỡ để Lương Bích Ngọc trở về. Hai người thật vất vả gặp mặt, vậy mà phải tách ra nhanh chóng."Bích ngọc, tốt nhất là em nên cùng gã họ Tiêu ra nước ngoài du lịch một thời gian. Như vậy, gã họ Tiêu ấy sẽ đem Tiêu thị giao cho Tử Đằng xử lý. Lúc đó, anh cũng có thời gian để điều tra con bé kia.""Ừ, để em thử!" Lương Bích Ngọc đưa tay vẫy một chiếc taxi, trở về nhà.Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lương Bích Ngọc, trong lòng Lô Thanh Vân âm thầm nói: sống trong khổ đau, mới là người cao thượng. Cả nhà bọn họ chịu đựng nỗi khổ chia lìa vài năm, là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.Đậu Mật Đường xách trong tay một đống bao lớn nhỏ, cũng chưa rời khỏi Shop. Cô đi đến quầy bán quần áo trẻ em, dùng mắt tìm kiếm bộ váy hợp với Công chúa Phượng."Chị ơi, lấy bộ váy công chúa màu trắng gói lại cho em." tay Đậu Mật Đường chỉ một bộ váy công chúa màu trắng nói với nhân viên bán hàng."Đậu tiểu thư, em có nhầm không? Bộ váy này dành cho bé gái ba tuổi mặc mà. Dù em thấy nó đẹp cũng không mặc được đâu." trên mặt Tiêu Tử Đằng mang theo tia mong mỏi."Bộ váy này tôi mua cho bé gái ba tuổi mà." Đậu Mật Đường suy nghĩ một chút, cố ý nói chuyện về con."Cháu gái em à?" Tiêu Tử Đằng nghĩ thầm, cô bé này thật đúng là lòng tham! Mua quần áo cho cô thì không tính rồi, lại mua thêm đồ cho cháu gái"Không phải đâu, là con gái của tôi." Đậu Mật Đường âm thầm buồn cười. Người này, nghe được mình có con rồi, nhất định sẽ rống lên vì bị lừa!"Con ư?" Tiêu Tử Đằng nhìn Đậu Mật Đường từ trên xuống dưới, gương mặt không tin."Đậu tiểu thư, em mới mấy tuổi à? Tại sao có thể có con được hả?""Lúc em mười tám tuổi, bị một gã lưu manh cưỡng h**p. Lại mang thai con của hắn. Vì đứa con trong bụng, nên em đành gả cho tên lưu manh ấy. Mà tên lưu manh này, cả ngày lẫn đêm chỉ biết đánh nhau. Chỉ cần hắn nhìn thấy người đàn ông nào nói chuyện với em, là nhất định sẽ thọt cho tên kia vài chục nhát. Cũng bởi vì chuyện này, hại em phải thường đổi công việc. Bằng không thì em sao có thể làm công nhân dọn vệ sinh ở tập đoàn Tiêu thị! Trời ạ, gặp phải kẻ đàn ông như vậy, mệnh khổ quá!" Đậu Mật Đường nói láo nhưng mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh."Đậu tiểu thư, cô từ từ chọn. Tôi đột nhiên phát hiện còn có chuyện chưa làm xong, thật ngại quá, tôi đành đi trước một bước." Bất kể cô gái này nói đúng hay sai, Tiêu Tử Đằng cũng không muốn xuống địa ngục. Hắn thích chơi phụ nữ thật, nhưng càng không muốn dính phải nguy hiểm. Chờ hắn điều tra bối cảnh của cô gái này, rồi sẽ chơi cô chứ!
Tiêu Thính Quân rời khỏi không lâu, Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân cũng lặng lẽ ra ngoài.
"Hôm nay thật xui xẻo. Muốn đi dạo một vòng lại không thể thanh tĩnh." trên mặt Lương Bích Ngọc hiện lên sự tiếc nuối.
"Honey à, em phải nói là may mắn mới đúng chứ. Nếu như chúng ta không ra ngoài đi dạo, làm sao biết sự tồn tại của con bé kia? Ngộ nhỡ để gã kia nhìn thấy con bé, chỉ sợ em mất đi không chỉ vài bộ quần áo đâu." Lô Thanh Vân an ủi Lương Bích Ngọc, cũng thúc giục bà nhanh chóng về nhà."Bích Ngọc, em về nhà nhanh đi. Gã họ Tiêu kia chắc cũng làm xong việc rồi."
"Thật vất vả anh mới giả bệnh xin nghỉ đưa em đi dạo phố. Không nghĩ rằng lại mất hứng mà về." Lương Bích Ngọc nói. tài sản Tiêu thị chưa nằm trên tay Tử Đằng thì chưa thành công thực sự. Chỉ khi Tiêu Thính Quân đem Tiêu thị cho Tử Đằng thì mới gọi là thành công.
"Ngoan nào, đừng có trẻ con như vậy nữa. Chờ chúng ta thành công hoàn toàn, chúng ta ngày ngày đi dạo phố." Lô Thanh Vân cũng không nỡ để Lương Bích Ngọc trở về. Hai người thật vất vả gặp mặt, vậy mà phải tách ra nhanh chóng."Bích ngọc, tốt nhất là em nên cùng gã họ Tiêu ra nước ngoài du lịch một thời gian. Như vậy, gã họ Tiêu ấy sẽ đem Tiêu thị giao cho Tử Đằng xử lý. Lúc đó, anh cũng có thời gian để điều tra con bé kia."
"Ừ, để em thử!" Lương Bích Ngọc đưa tay vẫy một chiếc taxi, trở về nhà.
Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lương Bích Ngọc, trong lòng Lô Thanh Vân âm thầm nói: sống trong khổ đau, mới là người cao thượng. Cả nhà bọn họ chịu đựng nỗi khổ chia lìa vài năm, là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
Đậu Mật Đường xách trong tay một đống bao lớn nhỏ, cũng chưa rời khỏi Shop. Cô đi đến quầy bán quần áo trẻ em, dùng mắt tìm kiếm bộ váy hợp với Công chúa Phượng.
"Chị ơi, lấy bộ váy công chúa màu trắng gói lại cho em." tay Đậu Mật Đường chỉ một bộ váy công chúa màu trắng nói với nhân viên bán hàng.
"Đậu tiểu thư, em có nhầm không? Bộ váy này dành cho bé gái ba tuổi mặc mà. Dù em thấy nó đẹp cũng không mặc được đâu." trên mặt Tiêu Tử Đằng mang theo tia mong mỏi.
"Bộ váy này tôi mua cho bé gái ba tuổi mà." Đậu Mật Đường suy nghĩ một chút, cố ý nói chuyện về con.
"Cháu gái em à?" Tiêu Tử Đằng nghĩ thầm, cô bé này thật đúng là lòng tham! Mua quần áo cho cô thì không tính rồi, lại mua thêm đồ cho cháu gái
"Không phải đâu, là con gái của tôi." Đậu Mật Đường âm thầm buồn cười. Người này, nghe được mình có con rồi, nhất định sẽ rống lên vì bị lừa!
"Con ư?" Tiêu Tử Đằng nhìn Đậu Mật Đường từ trên xuống dưới, gương mặt không tin."Đậu tiểu thư, em mới mấy tuổi à? Tại sao có thể có con được hả?"
"Lúc em mười tám tuổi, bị một gã lưu manh cưỡng h**p. Lại mang thai con của hắn. Vì đứa con trong bụng, nên em đành gả cho tên lưu manh ấy. Mà tên lưu manh này, cả ngày lẫn đêm chỉ biết đánh nhau. Chỉ cần hắn nhìn thấy người đàn ông nào nói chuyện với em, là nhất định sẽ thọt cho tên kia vài chục nhát. Cũng bởi vì chuyện này, hại em phải thường đổi công việc. Bằng không thì em sao có thể làm công nhân dọn vệ sinh ở tập đoàn Tiêu thị! Trời ạ, gặp phải kẻ đàn ông như vậy, mệnh khổ quá!" Đậu Mật Đường nói láo nhưng mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.
"Đậu tiểu thư, cô từ từ chọn. Tôi đột nhiên phát hiện còn có chuyện chưa làm xong, thật ngại quá, tôi đành đi trước một bước." Bất kể cô gái này nói đúng hay sai, Tiêu Tử Đằng cũng không muốn xuống địa ngục. Hắn thích chơi phụ nữ thật, nhưng càng không muốn dính phải nguy hiểm. Chờ hắn điều tra bối cảnh của cô gái này, rồi sẽ chơi cô chứ!
Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo BốiTác giả: Đan Thanh MộngTruyện Ngôn TìnhChương 1: Số tiền lớn Phòng khám bệnh bệnh viện nội khoa. Đối diện trước mặt bác sĩ là người phụ nữ trên 40 tuổi. Bà hai tay ôm lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt. Người phụ nữ này tên là Đậu Ngọc Nga. Tuy rằng trên mặt co rúm vì đau đớn, cũng không che dấu được vẻ đẹp của bà ta. Cử chỉ cùng lời nói của bà lộ ra sự thanh cao cùng quý phái. Nhìn sự tiều tụy của bà, liền liên tưởng đến gia cảnh khó khăn. Bên cạnh bà là cô gái tầm 18 tuổi. Thiếu nữ chẳng những dáng người thon thả, lớn lên thuộc loại thanh tú xinh đẹp. Xem họ cách nhau tầm 20 năm, nhất định là mẹ con. "Bác sĩ, mẹ cháu cần phải thay thận gấp sao?" Đậu Mật Đường ánh mắt xuất hiện lo lắng cùng bất an."Nếu đổi thận, thì cần khoảng bao nhiêu tiền?" "Tình hình của mẹ cháu trước mắt phải đổi thận! Về phần viện phí, cũng phụ thuộc vào phương pháp trị liệu!" Bác sĩ nhìn hai mẹ con, nhẹ nhàng lí giải: "Phí đổi thận chủ yếu bao gồm 4 khoản: tiền thận, tiền giải phẫu, tiền thuốc men, và tiền kiểm tra sức khỏe, trong đó tiền thuốc… Tiêu Thính Quân rời khỏi không lâu, Lương Bích Ngọc cùng Lô Thanh Vân cũng lặng lẽ ra ngoài."Hôm nay thật xui xẻo. Muốn đi dạo một vòng lại không thể thanh tĩnh." trên mặt Lương Bích Ngọc hiện lên sự tiếc nuối."Honey à, em phải nói là may mắn mới đúng chứ. Nếu như chúng ta không ra ngoài đi dạo, làm sao biết sự tồn tại của con bé kia? Ngộ nhỡ để gã kia nhìn thấy con bé, chỉ sợ em mất đi không chỉ vài bộ quần áo đâu." Lô Thanh Vân an ủi Lương Bích Ngọc, cũng thúc giục bà nhanh chóng về nhà."Bích Ngọc, em về nhà nhanh đi. Gã họ Tiêu kia chắc cũng làm xong việc rồi.""Thật vất vả anh mới giả bệnh xin nghỉ đưa em đi dạo phố. Không nghĩ rằng lại mất hứng mà về." Lương Bích Ngọc nói. tài sản Tiêu thị chưa nằm trên tay Tử Đằng thì chưa thành công thực sự. Chỉ khi Tiêu Thính Quân đem Tiêu thị cho Tử Đằng thì mới gọi là thành công."Ngoan nào, đừng có trẻ con như vậy nữa. Chờ chúng ta thành công hoàn toàn, chúng ta ngày ngày đi dạo phố." Lô Thanh Vân cũng không nỡ để Lương Bích Ngọc trở về. Hai người thật vất vả gặp mặt, vậy mà phải tách ra nhanh chóng."Bích ngọc, tốt nhất là em nên cùng gã họ Tiêu ra nước ngoài du lịch một thời gian. Như vậy, gã họ Tiêu ấy sẽ đem Tiêu thị giao cho Tử Đằng xử lý. Lúc đó, anh cũng có thời gian để điều tra con bé kia.""Ừ, để em thử!" Lương Bích Ngọc đưa tay vẫy một chiếc taxi, trở về nhà.Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Lương Bích Ngọc, trong lòng Lô Thanh Vân âm thầm nói: sống trong khổ đau, mới là người cao thượng. Cả nhà bọn họ chịu đựng nỗi khổ chia lìa vài năm, là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.Đậu Mật Đường xách trong tay một đống bao lớn nhỏ, cũng chưa rời khỏi Shop. Cô đi đến quầy bán quần áo trẻ em, dùng mắt tìm kiếm bộ váy hợp với Công chúa Phượng."Chị ơi, lấy bộ váy công chúa màu trắng gói lại cho em." tay Đậu Mật Đường chỉ một bộ váy công chúa màu trắng nói với nhân viên bán hàng."Đậu tiểu thư, em có nhầm không? Bộ váy này dành cho bé gái ba tuổi mặc mà. Dù em thấy nó đẹp cũng không mặc được đâu." trên mặt Tiêu Tử Đằng mang theo tia mong mỏi."Bộ váy này tôi mua cho bé gái ba tuổi mà." Đậu Mật Đường suy nghĩ một chút, cố ý nói chuyện về con."Cháu gái em à?" Tiêu Tử Đằng nghĩ thầm, cô bé này thật đúng là lòng tham! Mua quần áo cho cô thì không tính rồi, lại mua thêm đồ cho cháu gái"Không phải đâu, là con gái của tôi." Đậu Mật Đường âm thầm buồn cười. Người này, nghe được mình có con rồi, nhất định sẽ rống lên vì bị lừa!"Con ư?" Tiêu Tử Đằng nhìn Đậu Mật Đường từ trên xuống dưới, gương mặt không tin."Đậu tiểu thư, em mới mấy tuổi à? Tại sao có thể có con được hả?""Lúc em mười tám tuổi, bị một gã lưu manh cưỡng h**p. Lại mang thai con của hắn. Vì đứa con trong bụng, nên em đành gả cho tên lưu manh ấy. Mà tên lưu manh này, cả ngày lẫn đêm chỉ biết đánh nhau. Chỉ cần hắn nhìn thấy người đàn ông nào nói chuyện với em, là nhất định sẽ thọt cho tên kia vài chục nhát. Cũng bởi vì chuyện này, hại em phải thường đổi công việc. Bằng không thì em sao có thể làm công nhân dọn vệ sinh ở tập đoàn Tiêu thị! Trời ạ, gặp phải kẻ đàn ông như vậy, mệnh khổ quá!" Đậu Mật Đường nói láo nhưng mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh."Đậu tiểu thư, cô từ từ chọn. Tôi đột nhiên phát hiện còn có chuyện chưa làm xong, thật ngại quá, tôi đành đi trước một bước." Bất kể cô gái này nói đúng hay sai, Tiêu Tử Đằng cũng không muốn xuống địa ngục. Hắn thích chơi phụ nữ thật, nhưng càng không muốn dính phải nguy hiểm. Chờ hắn điều tra bối cảnh của cô gái này, rồi sẽ chơi cô chứ!