Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 5
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh là một người rất phức tạp.Ông vừa thích Trịnh Hòa, vừa chán ghét cậu.Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.Trịnh Hòa ghé vào ngực ông, hút thuốc, khói thuốc phun ra khiến mọi thứ trở nên mông lung.Bạch tiên sinh v**t v* bờ lưng trần của cậu, không phải vì ***, chỉ là an ủi mà thôi, Trịnh Hòa ngứa, cậu cười khiến cho mẩu thuốc run rẩy, khói bụi rơi xuống trên người Bạch tiên sinh.“Ông chẳng giống chú già chút nào.” Trịnh Hòa nói, tiện tay kéo kéo mấy sợi tóc bạc đẻ ra do mấy năm quá mức vất vả của ông.Bạch tiên sinh nói rất thản nhiên: “Tôi cũng thấy mình không già.”“Ha ha, ” Trịnh Hòa chôn đầu vào ngực ông, cười rộ lên: “Ông tự kỷ thật đấy, em không ngờ ông là người như thế.”“Em còn không biết nhiều chuyện.” Bạch tiên sinh rất săn sóc, lấy đi mẩu thuốc lá trên tay cậu để khỏi đốt vào tay.Nụ cười trên gương mặt Trịnh Hòa càng sâu sắc: “Thế chuyện của ông, về sau em có cơ hội được biết không?”“Đương nhiên, ” Bạch tiên sinh xoay người, đè Trịnh Hòa xuống: “Em còn muốn biết gì? Tôi sẽ nói hết cho em.”Trịnh Hòa cười, cậu vặn vẹo dưới thân ông: “Ông sẽ không đâu, câu hỏi của em, ông không thể nào trả lời được.”“Em chắc chắn?” Bạch tiên sinh hỏi.“Đương nhiên, nếu ông không đáp được, em sẽ phạt đó.” Trịnh Hòa nói chắc chắn.Bạch tiên sinh nhún vai: “Hỏi đi, tôi đáp.”Trịnh Hòa chớp chớp mắt, cười gian trá: “Thế….ông nói cho em biết, ông có bao nhiêu sợi tóc,”Bạch tiên sinh: “…”
Bạch tiên sinh là một người rất phức tạp.
Ông vừa thích Trịnh Hòa, vừa chán ghét cậu.
Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.
Trịnh Hòa ghé vào ngực ông, hút thuốc, khói thuốc phun ra khiến mọi thứ trở nên mông lung.
Bạch tiên sinh v**t v* bờ lưng trần của cậu, không phải vì ***, chỉ là an ủi mà thôi, Trịnh Hòa ngứa, cậu cười khiến cho mẩu thuốc run rẩy, khói bụi rơi xuống trên người Bạch tiên sinh.
“Ông chẳng giống chú già chút nào.” Trịnh Hòa nói, tiện tay kéo kéo mấy sợi tóc bạc đẻ ra do mấy năm quá mức vất vả của ông.
Bạch tiên sinh nói rất thản nhiên: “Tôi cũng thấy mình không già.”
“Ha ha, ” Trịnh Hòa chôn đầu vào ngực ông, cười rộ lên: “Ông tự kỷ thật đấy, em không ngờ ông là người như thế.”
“Em còn không biết nhiều chuyện.” Bạch tiên sinh rất săn sóc, lấy đi mẩu thuốc lá trên tay cậu để khỏi đốt vào tay.
Nụ cười trên gương mặt Trịnh Hòa càng sâu sắc: “Thế chuyện của ông, về sau em có cơ hội được biết không?”
“Đương nhiên, ” Bạch tiên sinh xoay người, đè Trịnh Hòa xuống: “Em còn muốn biết gì? Tôi sẽ nói hết cho em.”
Trịnh Hòa cười, cậu vặn vẹo dưới thân ông: “Ông sẽ không đâu, câu hỏi của em, ông không thể nào trả lời được.”
“Em chắc chắn?” Bạch tiên sinh hỏi.
“Đương nhiên, nếu ông không đáp được, em sẽ phạt đó.” Trịnh Hòa nói chắc chắn.
Bạch tiên sinh nhún vai: “Hỏi đi, tôi đáp.”
Trịnh Hòa chớp chớp mắt, cười gian trá: “Thế….ông nói cho em biết, ông có bao nhiêu sợi tóc,”
Bạch tiên sinh: “…”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch tiên sinh là một người rất phức tạp.Ông vừa thích Trịnh Hòa, vừa chán ghét cậu.Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.Trịnh Hòa ghé vào ngực ông, hút thuốc, khói thuốc phun ra khiến mọi thứ trở nên mông lung.Bạch tiên sinh v**t v* bờ lưng trần của cậu, không phải vì ***, chỉ là an ủi mà thôi, Trịnh Hòa ngứa, cậu cười khiến cho mẩu thuốc run rẩy, khói bụi rơi xuống trên người Bạch tiên sinh.“Ông chẳng giống chú già chút nào.” Trịnh Hòa nói, tiện tay kéo kéo mấy sợi tóc bạc đẻ ra do mấy năm quá mức vất vả của ông.Bạch tiên sinh nói rất thản nhiên: “Tôi cũng thấy mình không già.”“Ha ha, ” Trịnh Hòa chôn đầu vào ngực ông, cười rộ lên: “Ông tự kỷ thật đấy, em không ngờ ông là người như thế.”“Em còn không biết nhiều chuyện.” Bạch tiên sinh rất săn sóc, lấy đi mẩu thuốc lá trên tay cậu để khỏi đốt vào tay.Nụ cười trên gương mặt Trịnh Hòa càng sâu sắc: “Thế chuyện của ông, về sau em có cơ hội được biết không?”“Đương nhiên, ” Bạch tiên sinh xoay người, đè Trịnh Hòa xuống: “Em còn muốn biết gì? Tôi sẽ nói hết cho em.”Trịnh Hòa cười, cậu vặn vẹo dưới thân ông: “Ông sẽ không đâu, câu hỏi của em, ông không thể nào trả lời được.”“Em chắc chắn?” Bạch tiên sinh hỏi.“Đương nhiên, nếu ông không đáp được, em sẽ phạt đó.” Trịnh Hòa nói chắc chắn.Bạch tiên sinh nhún vai: “Hỏi đi, tôi đáp.”Trịnh Hòa chớp chớp mắt, cười gian trá: “Thế….ông nói cho em biết, ông có bao nhiêu sợi tóc,”Bạch tiên sinh: “…”