Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 21
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Không nên xem mặt mà bắt hình dong, hôm nay Bạch Ân mới hiểu được ý nghĩ của câu đó.Ông không ngờ Trịnh Hòa biết nấu ăn, hơn nữa hương vị cũng không tồi.Nhân lúc Trịnh Hòa rửa bát, Bạch Ân đi vòng quanh căn hộ để tìm hiểu, phòng không lớn, nhưng đồ dùng đủ hết, có thể thấy được chủ nhân phòng này rất cẩn thận và dồn nhiều tình cảm, thứ nào cũng được đặt vào một vị trí hợp lý.Trịnh Hòa bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn đi tới, đặtlên bàn trà, thuận tay mở TV.Bạch Ân đi qua, ngồi xuống, nhìn trái cây được cắt ngay ngắn, đặt trên đĩa, còn có hai cây tăm bên cạnh, trái tim khẽ rung lên, Trịnh Hòa cầm một miếng lê, đưa qua: “Ăn không?”Bạch Ân hé miệng.Mặt Trịnh Hòa nhăn lại, nhét miếng lê vào miệng ông, động tác đó có thể nói là khá thô bạo.Bạch Ân lại cảm thấy rất hưởng thụ.
Không nên xem mặt mà bắt hình dong, hôm nay Bạch Ân mới hiểu được ý nghĩ của câu đó.
Ông không ngờ Trịnh Hòa biết nấu ăn, hơn nữa hương vị cũng không tồi.
Nhân lúc Trịnh Hòa rửa bát, Bạch Ân đi vòng quanh căn hộ để tìm hiểu, phòng không lớn, nhưng đồ dùng đủ hết, có thể thấy được chủ nhân phòng này rất cẩn thận và dồn nhiều tình cảm, thứ nào cũng được đặt vào một vị trí hợp lý.
Trịnh Hòa bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn đi tới, đặtlên bàn trà, thuận tay mở TV.
Bạch Ân đi qua, ngồi xuống, nhìn trái cây được cắt ngay ngắn, đặt trên đĩa, còn có hai cây tăm bên cạnh, trái tim khẽ rung lên, Trịnh Hòa cầm một miếng lê, đưa qua: “Ăn không?”
Bạch Ân hé miệng.
Mặt Trịnh Hòa nhăn lại, nhét miếng lê vào miệng ông, động tác đó có thể nói là khá thô bạo.
Bạch Ân lại cảm thấy rất hưởng thụ.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Không nên xem mặt mà bắt hình dong, hôm nay Bạch Ân mới hiểu được ý nghĩ của câu đó.Ông không ngờ Trịnh Hòa biết nấu ăn, hơn nữa hương vị cũng không tồi.Nhân lúc Trịnh Hòa rửa bát, Bạch Ân đi vòng quanh căn hộ để tìm hiểu, phòng không lớn, nhưng đồ dùng đủ hết, có thể thấy được chủ nhân phòng này rất cẩn thận và dồn nhiều tình cảm, thứ nào cũng được đặt vào một vị trí hợp lý.Trịnh Hòa bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn đi tới, đặtlên bàn trà, thuận tay mở TV.Bạch Ân đi qua, ngồi xuống, nhìn trái cây được cắt ngay ngắn, đặt trên đĩa, còn có hai cây tăm bên cạnh, trái tim khẽ rung lên, Trịnh Hòa cầm một miếng lê, đưa qua: “Ăn không?”Bạch Ân hé miệng.Mặt Trịnh Hòa nhăn lại, nhét miếng lê vào miệng ông, động tác đó có thể nói là khá thô bạo.Bạch Ân lại cảm thấy rất hưởng thụ.