Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 69
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng ngủ.“Trịnh Hòa, em ngủ chưa?” hỏi thế nhưng Bạch Ân biết cậu không ngủ, bởi mới năm phút trước, khi ông rời khỏi căn phòng chiếu hình ảnh hơn 60 cái camera ghi được, Trịnh Hòa vẫn còn điên cuồng đập gối của ông.Trịnh Hòa quay lưng về phía ông, không nói gì.Bạch Ân cũng không để ý, ông cảm thấy có chút buồn ngủ, thời điểm này quả là giờ ngủ.Hôm sau, Bạch Ân tỉnh dậy trong tiếng lạch cạch, lục cục của Trịnh Hòa.Cậu mặc bộ áo ngủ caro bình thường, ngồi xổm trước vali, xếp sắp gì đó, bờ eo trắng nõn cùng nửa cái mông tròn lộ ra, thực hấp hẫn.Bạch Ân quét mấy lượt trên người Trịnh Hòa, mãi đến khi ông cảm thấy mình đã ‘làm’ hết mọi tế bào của cậu, mới hỏi: “Trịnh Hòa, em làm gì thế?”Trịnh Hòa nói: “Không có gì, em xem kịch bản, ngài cứ ngủ đi.”Bạch Ân cảm thấy mình sắp cười thành tiếng đến nơi, Trịnh Hòa nói dối mà sao lại thú vị thế chứ? Xem kịch bản, cậu ấy nghĩ thế nào mà lại bịa cái lý do đó ra. Ông xốc chăn lên, nói: “Thế lên đây xem, giường lạnh.”Trịnh Hòa ngoan ngoãn lên giường, nằm trong lòng ông.Bạch Ân nghĩ, mình có thể bao dung Trịnh Hòa như thế, phần lớn là vì sự ngoan ngoãn của cậu.Rất nhiều người trong đám bạn của ông đều thích tình nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, có cá tính. Bạch Ân cũng từng như thế, nhưng chỉ kéo dài một đoạn thời gian, đã lâu không kiếm được một người hợp ý khiến ông trở về cuộc sống ‘ăn chay’, ông luôn cảm thấy mình thiếu điều gì đó, và giờ, ‘điều gì đó’ của ông được Trịnh Hòa thỏa mãn.Đó là quyền uy tuyệt đối. Bạch Ân cho rằng, bạn đời của mình phải ngoan ngoãn, nghe lời mình. Không phải người đó cố tình hạ thấp bản thân, mà là sự phục tùng toát lên từ sâu thẳm tâm hồn.Bạch Ân cho rằng, người đàn ông đã bị ông ‘làm’ nên giống như một người phụ nữ, cúi đầu xưng thần, cả thân xác và trái tim đều phải thuộc về ông.Đương nhiên, ông sẽ không yêu cầu đối phương làm thế.Bạch Ân ủ lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên miệng hôn. Ông nhớ rõ, hôm qua Trần Minh đã chạm vào chỗ này, ông không thích có người đụng tới đồ của mình, nhất là đụng tới Trịnh Hòa.Bạch Ân nhớ lại rất nhiều, bỗng dưng, ông có chút mềm lòng, cảm thấy bộ dạng Trịnh Hòa bây giờ thực khiến người ta yêu thương, vì thế nói: “Đúng rồi, hôm qua đi phòng tắm suối nước nóng, tôi phát hiện Trần Minh có hình xăm giống hệt mình.”
Bạch Ân nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng ngủ.
“Trịnh Hòa, em ngủ chưa?” hỏi thế nhưng Bạch Ân biết cậu không ngủ, bởi mới năm phút trước, khi ông rời khỏi căn phòng chiếu hình ảnh hơn 60 cái camera ghi được, Trịnh Hòa vẫn còn điên cuồng đập gối của ông.
Trịnh Hòa quay lưng về phía ông, không nói gì.
Bạch Ân cũng không để ý, ông cảm thấy có chút buồn ngủ, thời điểm này quả là giờ ngủ.
Hôm sau, Bạch Ân tỉnh dậy trong tiếng lạch cạch, lục cục của Trịnh Hòa.
Cậu mặc bộ áo ngủ caro bình thường, ngồi xổm trước vali, xếp sắp gì đó, bờ eo trắng nõn cùng nửa cái mông tròn lộ ra, thực hấp hẫn.
Bạch Ân quét mấy lượt trên người Trịnh Hòa, mãi đến khi ông cảm thấy mình đã ‘làm’ hết mọi tế bào của cậu, mới hỏi: “Trịnh Hòa, em làm gì thế?”
Trịnh Hòa nói: “Không có gì, em xem kịch bản, ngài cứ ngủ đi.”
Bạch Ân cảm thấy mình sắp cười thành tiếng đến nơi, Trịnh Hòa nói dối mà sao lại thú vị thế chứ? Xem kịch bản, cậu ấy nghĩ thế nào mà lại bịa cái lý do đó ra. Ông xốc chăn lên, nói: “Thế lên đây xem, giường lạnh.”
Trịnh Hòa ngoan ngoãn lên giường, nằm trong lòng ông.
Bạch Ân nghĩ, mình có thể bao dung Trịnh Hòa như thế, phần lớn là vì sự ngoan ngoãn của cậu.
Rất nhiều người trong đám bạn của ông đều thích tình nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, có cá tính. Bạch Ân cũng từng như thế, nhưng chỉ kéo dài một đoạn thời gian, đã lâu không kiếm được một người hợp ý khiến ông trở về cuộc sống ‘ăn chay’, ông luôn cảm thấy mình thiếu điều gì đó, và giờ, ‘điều gì đó’ của ông được Trịnh Hòa thỏa mãn.
Đó là quyền uy tuyệt đối. Bạch Ân cho rằng, bạn đời của mình phải ngoan ngoãn, nghe lời mình. Không phải người đó cố tình hạ thấp bản thân, mà là sự phục tùng toát lên từ sâu thẳm tâm hồn.
Bạch Ân cho rằng, người đàn ông đã bị ông ‘làm’ nên giống như một người phụ nữ, cúi đầu xưng thần, cả thân xác và trái tim đều phải thuộc về ông.
Đương nhiên, ông sẽ không yêu cầu đối phương làm thế.
Bạch Ân ủ lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên miệng hôn. Ông nhớ rõ, hôm qua Trần Minh đã chạm vào chỗ này, ông không thích có người đụng tới đồ của mình, nhất là đụng tới Trịnh Hòa.
Bạch Ân nhớ lại rất nhiều, bỗng dưng, ông có chút mềm lòng, cảm thấy bộ dạng Trịnh Hòa bây giờ thực khiến người ta yêu thương, vì thế nói: “Đúng rồi, hôm qua đi phòng tắm suối nước nóng, tôi phát hiện Trần Minh có hình xăm giống hệt mình.”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân nhẹ nhàng mở cửa, đi vào phòng ngủ.“Trịnh Hòa, em ngủ chưa?” hỏi thế nhưng Bạch Ân biết cậu không ngủ, bởi mới năm phút trước, khi ông rời khỏi căn phòng chiếu hình ảnh hơn 60 cái camera ghi được, Trịnh Hòa vẫn còn điên cuồng đập gối của ông.Trịnh Hòa quay lưng về phía ông, không nói gì.Bạch Ân cũng không để ý, ông cảm thấy có chút buồn ngủ, thời điểm này quả là giờ ngủ.Hôm sau, Bạch Ân tỉnh dậy trong tiếng lạch cạch, lục cục của Trịnh Hòa.Cậu mặc bộ áo ngủ caro bình thường, ngồi xổm trước vali, xếp sắp gì đó, bờ eo trắng nõn cùng nửa cái mông tròn lộ ra, thực hấp hẫn.Bạch Ân quét mấy lượt trên người Trịnh Hòa, mãi đến khi ông cảm thấy mình đã ‘làm’ hết mọi tế bào của cậu, mới hỏi: “Trịnh Hòa, em làm gì thế?”Trịnh Hòa nói: “Không có gì, em xem kịch bản, ngài cứ ngủ đi.”Bạch Ân cảm thấy mình sắp cười thành tiếng đến nơi, Trịnh Hòa nói dối mà sao lại thú vị thế chứ? Xem kịch bản, cậu ấy nghĩ thế nào mà lại bịa cái lý do đó ra. Ông xốc chăn lên, nói: “Thế lên đây xem, giường lạnh.”Trịnh Hòa ngoan ngoãn lên giường, nằm trong lòng ông.Bạch Ân nghĩ, mình có thể bao dung Trịnh Hòa như thế, phần lớn là vì sự ngoan ngoãn của cậu.Rất nhiều người trong đám bạn của ông đều thích tình nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, có cá tính. Bạch Ân cũng từng như thế, nhưng chỉ kéo dài một đoạn thời gian, đã lâu không kiếm được một người hợp ý khiến ông trở về cuộc sống ‘ăn chay’, ông luôn cảm thấy mình thiếu điều gì đó, và giờ, ‘điều gì đó’ của ông được Trịnh Hòa thỏa mãn.Đó là quyền uy tuyệt đối. Bạch Ân cho rằng, bạn đời của mình phải ngoan ngoãn, nghe lời mình. Không phải người đó cố tình hạ thấp bản thân, mà là sự phục tùng toát lên từ sâu thẳm tâm hồn.Bạch Ân cho rằng, người đàn ông đã bị ông ‘làm’ nên giống như một người phụ nữ, cúi đầu xưng thần, cả thân xác và trái tim đều phải thuộc về ông.Đương nhiên, ông sẽ không yêu cầu đối phương làm thế.Bạch Ân ủ lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên miệng hôn. Ông nhớ rõ, hôm qua Trần Minh đã chạm vào chỗ này, ông không thích có người đụng tới đồ của mình, nhất là đụng tới Trịnh Hòa.Bạch Ân nhớ lại rất nhiều, bỗng dưng, ông có chút mềm lòng, cảm thấy bộ dạng Trịnh Hòa bây giờ thực khiến người ta yêu thương, vì thế nói: “Đúng rồi, hôm qua đi phòng tắm suối nước nóng, tôi phát hiện Trần Minh có hình xăm giống hệt mình.”