Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 86
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân không biết quan hệ giữa Evan là Bạch Nhuận Trạch rốt cuộc là gì, cũng không quan tâm. Nếu những ông bố khác biết con mình là đồng tính luyến ái, chắc chắn sẽ giận tím mặt, nhưng hiển nhiên, Bạch Ân không thuộc số đó.Ông cảm thấy, nếu mình đã chơi, nhìn người khác cũng chơi thì có sao đâu. Hơn nữa, Bạch Nhuận Trạch là kết quả của một cái bao cao su bị thủng, vốn ông và mẹ nó còn định đi phá thai,sau nghĩ lại, dù sao thì cũng phải đẻ con cho hai nhà, nếu không họ sẽ bám riết không chịu buông tha. Bạch Nhuận Trạch đã may mắn được sinh ra như thế.Vậy nên, đối với đứa bé này, hai vợ chồng đều không để tâm lắm. Nuôi chỗ mẹ nó đến 15 tuổi rồi đuổi qua với ông. Đợi năm sau đủ 18 sẽ dần tiếp xúc với công việc trong gia tộc.Từ sáng đến giờ, Evan chưa ăn gì. Bạch Nhuận Trạch thấy thái độ lạnh lùng của Bạch Ân liền khó chịu, kéo Evan đi. Bạch Ân thấy mình đang rảnh, nhân tiện nói: “Ta đi với hai đứa, đúng rồi, Nhuận Trạch, số tiền hoa hồng con chia cho ta, ta nhận được rồi, cuối tuần ta sẽ bỏ thêm đầu tư cho con.”Bạch Nhuận Trạch gật đầu: “Cám ơn.”Bạch Ân vỗ vỗ vai cậu, làm cậu mém sởn gai ốc.Vụ đầu tư này của hai cha con đã kéo dài nhiều năm. Ban đầu là mẹ Bạch Nhuận Trạch cho cậu một nhà xưởng hoang, Bạch Ân đưa tiền cho cậu bắt đầu kinh doanh chỗ đó. Phương thức xử lý của Bạch Nhuận Trạch khiến người ta kinh ngạc.Đầu tiên, cậu mời một công ty để điều tra địa thế, phương hướng phát triển của kho hàng này, sau đó quẳng một số tiền lớn vào khoản truyền thông, cho người làm nóng giá cổ phiếu và đất lên, sau đó kéo đầu tư, dùng 5 tháng để phát triển nhà xưởng, chỉ sau nửa năm, cậu bán cả xưởng và đất – nay đã có giá cao gấp vài lần ban đầu. Cuối cùng, Bạch Nhuận Trạch không chỉ gửi lại số tiền ban đầu cho Bạch Ân, còn trả được số kinh phí gấp đôi giá gốc của nhà xưởng cho mẹ cậu.Đương nhiên, là tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, cậu chỉ cần đưa ra phương hướng, công việc cụ thể sẽ có người làm thay. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, mẹ cậu cũng âm thầm giúp đỡ, Bạch Ân lại đánh tiếng với người ta từ trước. Đây là món quà sinh nhật năm 15 tuổi tuyệt nhất của cậu.
Bạch Ân không biết quan hệ giữa Evan là Bạch Nhuận Trạch rốt cuộc là gì, cũng không quan tâm. Nếu những ông bố khác biết con mình là đồng tính luyến ái, chắc chắn sẽ giận tím mặt, nhưng hiển nhiên, Bạch Ân không thuộc số đó.
Ông cảm thấy, nếu mình đã chơi, nhìn người khác cũng chơi thì có sao đâu. Hơn nữa, Bạch Nhuận Trạch là kết quả của một cái bao cao su bị thủng, vốn ông và mẹ nó còn định đi phá thai,sau nghĩ lại, dù sao thì cũng phải đẻ con cho hai nhà, nếu không họ sẽ bám riết không chịu buông tha. Bạch Nhuận Trạch đã may mắn được sinh ra như thế.
Vậy nên, đối với đứa bé này, hai vợ chồng đều không để tâm lắm. Nuôi chỗ mẹ nó đến 15 tuổi rồi đuổi qua với ông. Đợi năm sau đủ 18 sẽ dần tiếp xúc với công việc trong gia tộc.
Từ sáng đến giờ, Evan chưa ăn gì. Bạch Nhuận Trạch thấy thái độ lạnh lùng của Bạch Ân liền khó chịu, kéo Evan đi. Bạch Ân thấy mình đang rảnh, nhân tiện nói: “Ta đi với hai đứa, đúng rồi, Nhuận Trạch, số tiền hoa hồng con chia cho ta, ta nhận được rồi, cuối tuần ta sẽ bỏ thêm đầu tư cho con.”
Bạch Nhuận Trạch gật đầu: “Cám ơn.”
Bạch Ân vỗ vỗ vai cậu, làm cậu mém sởn gai ốc.
Vụ đầu tư này của hai cha con đã kéo dài nhiều năm. Ban đầu là mẹ Bạch Nhuận Trạch cho cậu một nhà xưởng hoang, Bạch Ân đưa tiền cho cậu bắt đầu kinh doanh chỗ đó. Phương thức xử lý của Bạch Nhuận Trạch khiến người ta kinh ngạc.
Đầu tiên, cậu mời một công ty để điều tra địa thế, phương hướng phát triển của kho hàng này, sau đó quẳng một số tiền lớn vào khoản truyền thông, cho người làm nóng giá cổ phiếu và đất lên, sau đó kéo đầu tư, dùng 5 tháng để phát triển nhà xưởng, chỉ sau nửa năm, cậu bán cả xưởng và đất – nay đã có giá cao gấp vài lần ban đầu. Cuối cùng, Bạch Nhuận Trạch không chỉ gửi lại số tiền ban đầu cho Bạch Ân, còn trả được số kinh phí gấp đôi giá gốc của nhà xưởng cho mẹ cậu.
Đương nhiên, là tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, cậu chỉ cần đưa ra phương hướng, công việc cụ thể sẽ có người làm thay. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, mẹ cậu cũng âm thầm giúp đỡ, Bạch Ân lại đánh tiếng với người ta từ trước. Đây là món quà sinh nhật năm 15 tuổi tuyệt nhất của cậu.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân không biết quan hệ giữa Evan là Bạch Nhuận Trạch rốt cuộc là gì, cũng không quan tâm. Nếu những ông bố khác biết con mình là đồng tính luyến ái, chắc chắn sẽ giận tím mặt, nhưng hiển nhiên, Bạch Ân không thuộc số đó.Ông cảm thấy, nếu mình đã chơi, nhìn người khác cũng chơi thì có sao đâu. Hơn nữa, Bạch Nhuận Trạch là kết quả của một cái bao cao su bị thủng, vốn ông và mẹ nó còn định đi phá thai,sau nghĩ lại, dù sao thì cũng phải đẻ con cho hai nhà, nếu không họ sẽ bám riết không chịu buông tha. Bạch Nhuận Trạch đã may mắn được sinh ra như thế.Vậy nên, đối với đứa bé này, hai vợ chồng đều không để tâm lắm. Nuôi chỗ mẹ nó đến 15 tuổi rồi đuổi qua với ông. Đợi năm sau đủ 18 sẽ dần tiếp xúc với công việc trong gia tộc.Từ sáng đến giờ, Evan chưa ăn gì. Bạch Nhuận Trạch thấy thái độ lạnh lùng của Bạch Ân liền khó chịu, kéo Evan đi. Bạch Ân thấy mình đang rảnh, nhân tiện nói: “Ta đi với hai đứa, đúng rồi, Nhuận Trạch, số tiền hoa hồng con chia cho ta, ta nhận được rồi, cuối tuần ta sẽ bỏ thêm đầu tư cho con.”Bạch Nhuận Trạch gật đầu: “Cám ơn.”Bạch Ân vỗ vỗ vai cậu, làm cậu mém sởn gai ốc.Vụ đầu tư này của hai cha con đã kéo dài nhiều năm. Ban đầu là mẹ Bạch Nhuận Trạch cho cậu một nhà xưởng hoang, Bạch Ân đưa tiền cho cậu bắt đầu kinh doanh chỗ đó. Phương thức xử lý của Bạch Nhuận Trạch khiến người ta kinh ngạc.Đầu tiên, cậu mời một công ty để điều tra địa thế, phương hướng phát triển của kho hàng này, sau đó quẳng một số tiền lớn vào khoản truyền thông, cho người làm nóng giá cổ phiếu và đất lên, sau đó kéo đầu tư, dùng 5 tháng để phát triển nhà xưởng, chỉ sau nửa năm, cậu bán cả xưởng và đất – nay đã có giá cao gấp vài lần ban đầu. Cuối cùng, Bạch Nhuận Trạch không chỉ gửi lại số tiền ban đầu cho Bạch Ân, còn trả được số kinh phí gấp đôi giá gốc của nhà xưởng cho mẹ cậu.Đương nhiên, là tiểu thiếu gia nhà họ Bạch, cậu chỉ cần đưa ra phương hướng, công việc cụ thể sẽ có người làm thay. Hơn nữa, từ đầu tới đuôi, mẹ cậu cũng âm thầm giúp đỡ, Bạch Ân lại đánh tiếng với người ta từ trước. Đây là món quà sinh nhật năm 15 tuổi tuyệt nhất của cậu.