Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 97

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa đẩy cửa ra, đi vào, thấp thỏm nói: “Bạch…Bạch tiên sinh.”Bạch Ân cố gắng đè xuống cơn ghen trong lòng: “Nói đi.”Trịnh Hòa giơ hai tay lên trời, biểu hiện rằng mình vô tội, nói: “Đầu tiên, em với Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ân tin Trịnh Hòa không có gan làm chuyện này, hơn nữa, trong hồ sơ về cậu, Bạch Ân cũng không thấy cậu từng quan hệ với phụ nữ. Điều này chứng minh, Trịnh Hòa 70% là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Nhưng ông không tin công ty của cậu, nhất là Tống Chấn Hào. Ông hãm hại lão ta nhiều lần như thế, Bạch Ân không tin lão tiểu nhân đó sẽ ngoan ngoãn.Chuốc thuốc, mê gian, thôi miên.Có rất nhiều cách để đồng tính luyến ái cùng một người khác giới lên giường.Bạch Ân nói: “Chứng cứ.”Ánh mắt Trịnh Hòa trở nên tội nghiệp như con chó nhỏ.Bạch Ân nghĩ, hỏi như thế, có hành hạ cái đầu kém thông minh đó của Trịnh Hòa quá không.Quả nhiên, Trịnh Hòa bắt đầu đưa ra những lý do rất kỳ quái, tuy rằng không thể chứng minh giữa cậu và Đào Tiệp không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.Giờ, Bạch Ân đã xác định được, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt. Đang lúc ông định nói với Trịnh Hòa rằng ông tin cậu, thì Trịnh Hòa đột nhiên nói: “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút đi! ”Sét rạch ngang trời.Bạch tiên sinh giật mình.Trịnh Hòa chu môi, mặt phụng phịu, tròn như cái bánh bao, liếc nhìn ông kiểu ‘em đang lên án ngài đấy, ngài phải nghiêm túc vào’.Bạch tiên sinh sắp không giữ được cái vẻ mặt lạnh của mình rồi.Trịnh Hòa nói tiếp: “Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ đâu? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”Bạch Ân nhịn không được, nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cuối cùng ôm cậu vào lòng.Đáng yêu chết mất.Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ.

Trịnh Hòa đẩy cửa ra, đi vào, thấp thỏm nói: “Bạch…Bạch tiên sinh.”

Bạch Ân cố gắng đè xuống cơn ghen trong lòng: “Nói đi.”

Trịnh Hòa giơ hai tay lên trời, biểu hiện rằng mình vô tội, nói: “Đầu tiên, em với Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”

Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ân tin Trịnh Hòa không có gan làm chuyện này, hơn nữa, trong hồ sơ về cậu, Bạch Ân cũng không thấy cậu từng quan hệ với phụ nữ. Điều này chứng minh, Trịnh Hòa 70% là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Nhưng ông không tin công ty của cậu, nhất là Tống Chấn Hào. Ông hãm hại lão ta nhiều lần như thế, Bạch Ân không tin lão tiểu nhân đó sẽ ngoan ngoãn.

Chuốc thuốc, mê gian, thôi miên.

Có rất nhiều cách để đồng tính luyến ái cùng một người khác giới lên giường.

Bạch Ân nói: “Chứng cứ.”

Ánh mắt Trịnh Hòa trở nên tội nghiệp như con chó nhỏ.

Bạch Ân nghĩ, hỏi như thế, có hành hạ cái đầu kém thông minh đó của Trịnh Hòa quá không.

Quả nhiên, Trịnh Hòa bắt đầu đưa ra những lý do rất kỳ quái, tuy rằng không thể chứng minh giữa cậu và Đào Tiệp không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Giờ, Bạch Ân đã xác định được, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt. Đang lúc ông định nói với Trịnh Hòa rằng ông tin cậu, thì Trịnh Hòa đột nhiên nói: “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút đi! ”

Sét rạch ngang trời.

Bạch tiên sinh giật mình.

Trịnh Hòa chu môi, mặt phụng phịu, tròn như cái bánh bao, liếc nhìn ông kiểu ‘em đang lên án ngài đấy, ngài phải nghiêm túc vào’.

Bạch tiên sinh sắp không giữ được cái vẻ mặt lạnh của mình rồi.

Trịnh Hòa nói tiếp: “Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ đâu? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”

Bạch Ân nhịn không được, nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cuối cùng ôm cậu vào lòng.

Đáng yêu chết mất.

Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa đẩy cửa ra, đi vào, thấp thỏm nói: “Bạch…Bạch tiên sinh.”Bạch Ân cố gắng đè xuống cơn ghen trong lòng: “Nói đi.”Trịnh Hòa giơ hai tay lên trời, biểu hiện rằng mình vô tội, nói: “Đầu tiên, em với Đào Tiệp chỉ là bạn bè bình thường.”Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ân tin Trịnh Hòa không có gan làm chuyện này, hơn nữa, trong hồ sơ về cậu, Bạch Ân cũng không thấy cậu từng quan hệ với phụ nữ. Điều này chứng minh, Trịnh Hòa 70% là bẩm sinh đồng tính luyến ái. Nhưng ông không tin công ty của cậu, nhất là Tống Chấn Hào. Ông hãm hại lão ta nhiều lần như thế, Bạch Ân không tin lão tiểu nhân đó sẽ ngoan ngoãn.Chuốc thuốc, mê gian, thôi miên.Có rất nhiều cách để đồng tính luyến ái cùng một người khác giới lên giường.Bạch Ân nói: “Chứng cứ.”Ánh mắt Trịnh Hòa trở nên tội nghiệp như con chó nhỏ.Bạch Ân nghĩ, hỏi như thế, có hành hạ cái đầu kém thông minh đó của Trịnh Hòa quá không.Quả nhiên, Trịnh Hòa bắt đầu đưa ra những lý do rất kỳ quái, tuy rằng không thể chứng minh giữa cậu và Đào Tiệp không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được, cậu đang suy nghĩ rất nghiêm túc.Giờ, Bạch Ân đã xác định được, chuyện này chỉ là tin đồn thất thiệt. Đang lúc ông định nói với Trịnh Hòa rằng ông tin cậu, thì Trịnh Hòa đột nhiên nói: “Tối nào ngài cũng áp bức em! Em làm gì còn sức cùng Đào Tiệp chim chuột chứ? Ngài cũng phải động não chút đi! ”Sét rạch ngang trời.Bạch tiên sinh giật mình.Trịnh Hòa chu môi, mặt phụng phịu, tròn như cái bánh bao, liếc nhìn ông kiểu ‘em đang lên án ngài đấy, ngài phải nghiêm túc vào’.Bạch tiên sinh sắp không giữ được cái vẻ mặt lạnh của mình rồi.Trịnh Hòa nói tiếp: “Sự thật chính là thế! Em tính rồi, từ khi theo ngài, trừ mấy hôm quay phim ở xa, có hôm nào em được ngủ đúng giờ đâu? Dù có mê công việc đến mấy cũng phải có chủ nhật! Hôm trước đi cân, em sút 2kg đấy!”Bạch Ân nhịn không được, nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa, cuối cùng ôm cậu vào lòng.Đáng yêu chết mất.Sao lại đáng yêu đến thế cơ chứ.

Chương 97