Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 106
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân quên rằng Trịnh Hòa bảo ông lái xe thẳng về nhà, ông cứ thế qua Ngũ Hoàn rồi tới dưới công ty của giám đốc Tống, đợi hơn 1 tiếng vẫn không thấy Trịnh Hòa đâu. Mãi đến khi cậu nhắn tin hỏi ‘Bao giờ ngài về?’ ông mới nhớ ra hôm nay Trịnh Hòa được nghỉ, đang ở nhà đợi ông.Bạch Ân đột nhiên cảm thấy thất vọng, ngồi lừ ra, mãi hồi lâu vẫn không nâng nổi tay mà lái xevề, nó nặng trịch như bị đá đè nặng. Lần thần mãi ông mới lấy di động ra để gọi điện cho Candy được. Đầu bên kia alô, alô mãi, Bạch Ân không muốn nói chuyện, cúp máy.Bình thường, mỗi lần Bạch Ân ra ngoài đều là vệ sĩ làm tài xế. Có mấy lần ông muốn ‘thân thiết’ với Trịnh Hòa ngay trên xe, cậu thấy có người ngồi chỗ tay lái nên nhất quyết không chịu c** q**n áo. Dần dần, Bạch Ân nghĩ, thế giới của hai người không cần sự có mặt của ai khác, vậy nên, lần nào đi đón Trịnh Hòa, ông cũng tự lái. Cứ ngỡ hôm nay cũng thế, nào ngờ, xe đến, người không ở.Cảm xúc của Bạch Ân down down down.Chưa đến nửa phút sau, Candy gõ cửa xe.Bạch Ân không hề ngạc nhiên, ông biết đám vệ sĩ vẫn đi theo mình. Ông mở cửa xe, chuyển ra ghế sau, nằm nhìn trần xe ngẩn người.Candy quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch, ngài sao thế?”“…” Bạch Ân không đáp.Candy gãi gãi hai má: “Chủ tịch, nếu ngài vẫn không nói, tôi sẽ gọi điện cho thư ký Tang.”Rốt cục Bạch Ân cũng chịu phản ứng, ông chậm rãi nói: “Tùy cậu, cậu có gọi cũng không ai nhận.”Candy trợn tròn mắt: “Không thể nào, chủ tịch, ngài sa thải thư ký Tang rồi à?”“Đâu liên quan đến tôi.” Bạch Ân thều thào nói: “Tang Bắc đang bước vào con đường đầy trách nhiệm mà người đàn ông nào cũng phải trải qua, đừng làm phiền cậu ấy.”Candy nghe xong, mắt càng trợn to, cuối cùng còn hô lên đầy phấn khích: “Ôi chu choa! Thư ký Tang sắp lập gia đình? Chúc mừng, chúc mừng!”Bạch Ân chẳng buồn lên tiếng, nên không phản bác lại ý nghĩ kỳ quái của Candy. Ông nói địa chỉ nhà trọ của Trịnh Hòa rồi im bặt.
Bạch Ân quên rằng Trịnh Hòa bảo ông lái xe thẳng về nhà, ông cứ thế qua Ngũ Hoàn rồi tới dưới công ty của giám đốc Tống, đợi hơn 1 tiếng vẫn không thấy Trịnh Hòa đâu. Mãi đến khi cậu nhắn tin hỏi ‘Bao giờ ngài về?’ ông mới nhớ ra hôm nay Trịnh Hòa được nghỉ, đang ở nhà đợi ông.
Bạch Ân đột nhiên cảm thấy thất vọng, ngồi lừ ra, mãi hồi lâu vẫn không nâng nổi tay mà lái xevề, nó nặng trịch như bị đá đè nặng. Lần thần mãi ông mới lấy di động ra để gọi điện cho Candy được. Đầu bên kia alô, alô mãi, Bạch Ân không muốn nói chuyện, cúp máy.
Bình thường, mỗi lần Bạch Ân ra ngoài đều là vệ sĩ làm tài xế. Có mấy lần ông muốn ‘thân thiết’ với Trịnh Hòa ngay trên xe, cậu thấy có người ngồi chỗ tay lái nên nhất quyết không chịu c** q**n áo. Dần dần, Bạch Ân nghĩ, thế giới của hai người không cần sự có mặt của ai khác, vậy nên, lần nào đi đón Trịnh Hòa, ông cũng tự lái. Cứ ngỡ hôm nay cũng thế, nào ngờ, xe đến, người không ở.
Cảm xúc của Bạch Ân down down down.
Chưa đến nửa phút sau, Candy gõ cửa xe.
Bạch Ân không hề ngạc nhiên, ông biết đám vệ sĩ vẫn đi theo mình. Ông mở cửa xe, chuyển ra ghế sau, nằm nhìn trần xe ngẩn người.
Candy quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch, ngài sao thế?”
“…” Bạch Ân không đáp.
Candy gãi gãi hai má: “Chủ tịch, nếu ngài vẫn không nói, tôi sẽ gọi điện cho thư ký Tang.”
Rốt cục Bạch Ân cũng chịu phản ứng, ông chậm rãi nói: “Tùy cậu, cậu có gọi cũng không ai nhận.”
Candy trợn tròn mắt: “Không thể nào, chủ tịch, ngài sa thải thư ký Tang rồi à?”
“Đâu liên quan đến tôi.” Bạch Ân thều thào nói: “Tang Bắc đang bước vào con đường đầy trách nhiệm mà người đàn ông nào cũng phải trải qua, đừng làm phiền cậu ấy.”
Candy nghe xong, mắt càng trợn to, cuối cùng còn hô lên đầy phấn khích: “Ôi chu choa! Thư ký Tang sắp lập gia đình? Chúc mừng, chúc mừng!”
Bạch Ân chẳng buồn lên tiếng, nên không phản bác lại ý nghĩ kỳ quái của Candy. Ông nói địa chỉ nhà trọ của Trịnh Hòa rồi im bặt.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân quên rằng Trịnh Hòa bảo ông lái xe thẳng về nhà, ông cứ thế qua Ngũ Hoàn rồi tới dưới công ty của giám đốc Tống, đợi hơn 1 tiếng vẫn không thấy Trịnh Hòa đâu. Mãi đến khi cậu nhắn tin hỏi ‘Bao giờ ngài về?’ ông mới nhớ ra hôm nay Trịnh Hòa được nghỉ, đang ở nhà đợi ông.Bạch Ân đột nhiên cảm thấy thất vọng, ngồi lừ ra, mãi hồi lâu vẫn không nâng nổi tay mà lái xevề, nó nặng trịch như bị đá đè nặng. Lần thần mãi ông mới lấy di động ra để gọi điện cho Candy được. Đầu bên kia alô, alô mãi, Bạch Ân không muốn nói chuyện, cúp máy.Bình thường, mỗi lần Bạch Ân ra ngoài đều là vệ sĩ làm tài xế. Có mấy lần ông muốn ‘thân thiết’ với Trịnh Hòa ngay trên xe, cậu thấy có người ngồi chỗ tay lái nên nhất quyết không chịu c** q**n áo. Dần dần, Bạch Ân nghĩ, thế giới của hai người không cần sự có mặt của ai khác, vậy nên, lần nào đi đón Trịnh Hòa, ông cũng tự lái. Cứ ngỡ hôm nay cũng thế, nào ngờ, xe đến, người không ở.Cảm xúc của Bạch Ân down down down.Chưa đến nửa phút sau, Candy gõ cửa xe.Bạch Ân không hề ngạc nhiên, ông biết đám vệ sĩ vẫn đi theo mình. Ông mở cửa xe, chuyển ra ghế sau, nằm nhìn trần xe ngẩn người.Candy quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch, ngài sao thế?”“…” Bạch Ân không đáp.Candy gãi gãi hai má: “Chủ tịch, nếu ngài vẫn không nói, tôi sẽ gọi điện cho thư ký Tang.”Rốt cục Bạch Ân cũng chịu phản ứng, ông chậm rãi nói: “Tùy cậu, cậu có gọi cũng không ai nhận.”Candy trợn tròn mắt: “Không thể nào, chủ tịch, ngài sa thải thư ký Tang rồi à?”“Đâu liên quan đến tôi.” Bạch Ân thều thào nói: “Tang Bắc đang bước vào con đường đầy trách nhiệm mà người đàn ông nào cũng phải trải qua, đừng làm phiền cậu ấy.”Candy nghe xong, mắt càng trợn to, cuối cùng còn hô lên đầy phấn khích: “Ôi chu choa! Thư ký Tang sắp lập gia đình? Chúc mừng, chúc mừng!”Bạch Ân chẳng buồn lên tiếng, nên không phản bác lại ý nghĩ kỳ quái của Candy. Ông nói địa chỉ nhà trọ của Trịnh Hòa rồi im bặt.