Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 124
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bác sĩ riêng của Bạch Ân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất ….bỉ ổi.Ông ta có kiểu đầu Địa Trung Hải bóng loáng, trọc lốc, cái bụng bia béo hơn đôi chân ít nhất năm lần, cùng với ánh mắt ti hí, cười một phát là không thấy mắt đâu.Có thể nói, các bộ phận trên gương mặt ông tập hợp hết mọi đặc điểm của nhân vật phản diện trong văn hóa nước C, nhưng điều khiến người ta cứng họng, đó là quyền uy của ông trong lĩnh vực bệnh thần kinh.“Hi, Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!” Gã bác sĩ trung niên sờ quả đầu trụi lủi của mình, điệu bộ như làm đỏm.“Chào ông.” Bạch Ân đứng lên, khẽ gật đầu.Gã bác sĩ cười đến không thấy mắt đâu, ông hỏi: “Tôi đã nghe bọn họ trình bày trường hợp của ngài lúc trên máy bay. Giờ có thể cho tôi xem, trong khoảng thời gian này, ngài đã uống những loại thuốc nào, được chứ?”Bạch Ân cụp mi, hỏi: “Thuốc của tôi chẳng phải ông kê đơn sao?”Bác sĩ lắc đầu: “Ngài quên sao, trước lúc ngài tới nước J, tôi vừa lúc không ở thành phố H, vậy nên lúc ấy bên phòng khám kê đơn cho ngài.”“Tang Bắc, ” Bạch Ân nhẹ giọng gọi, chợt nhớ anh vừa mới nghỉ phép, chắc giờ đang trên đường tới sân bay liền đứng dậy, đi tới chiếc tủ cạnh đó, kéo nhẹ ra, đột nhiên, trong tủ quần áo rơi xuống một ngăn chứa nữa!Gã bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Làm thế mà cũng được thật à?”
Bác sĩ riêng của Bạch Ân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất ….bỉ ổi.
Ông ta có kiểu đầu Địa Trung Hải bóng loáng, trọc lốc, cái bụng bia béo hơn đôi chân ít nhất năm lần, cùng với ánh mắt ti hí, cười một phát là không thấy mắt đâu.
Có thể nói, các bộ phận trên gương mặt ông tập hợp hết mọi đặc điểm của nhân vật phản diện trong văn hóa nước C, nhưng điều khiến người ta cứng họng, đó là quyền uy của ông trong lĩnh vực bệnh thần kinh.
“Hi, Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!” Gã bác sĩ trung niên sờ quả đầu trụi lủi của mình, điệu bộ như làm đỏm.
“Chào ông.” Bạch Ân đứng lên, khẽ gật đầu.
Gã bác sĩ cười đến không thấy mắt đâu, ông hỏi: “Tôi đã nghe bọn họ trình bày trường hợp của ngài lúc trên máy bay. Giờ có thể cho tôi xem, trong khoảng thời gian này, ngài đã uống những loại thuốc nào, được chứ?”
Bạch Ân cụp mi, hỏi: “Thuốc của tôi chẳng phải ông kê đơn sao?”
Bác sĩ lắc đầu: “Ngài quên sao, trước lúc ngài tới nước J, tôi vừa lúc không ở thành phố H, vậy nên lúc ấy bên phòng khám kê đơn cho ngài.”
“Tang Bắc, ” Bạch Ân nhẹ giọng gọi, chợt nhớ anh vừa mới nghỉ phép, chắc giờ đang trên đường tới sân bay liền đứng dậy, đi tới chiếc tủ cạnh đó, kéo nhẹ ra, đột nhiên, trong tủ quần áo rơi xuống một ngăn chứa nữa!
Gã bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Làm thế mà cũng được thật à?”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bác sĩ riêng của Bạch Ân là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài rất ….bỉ ổi.Ông ta có kiểu đầu Địa Trung Hải bóng loáng, trọc lốc, cái bụng bia béo hơn đôi chân ít nhất năm lần, cùng với ánh mắt ti hí, cười một phát là không thấy mắt đâu.Có thể nói, các bộ phận trên gương mặt ông tập hợp hết mọi đặc điểm của nhân vật phản diện trong văn hóa nước C, nhưng điều khiến người ta cứng họng, đó là quyền uy của ông trong lĩnh vực bệnh thần kinh.“Hi, Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!” Gã bác sĩ trung niên sờ quả đầu trụi lủi của mình, điệu bộ như làm đỏm.“Chào ông.” Bạch Ân đứng lên, khẽ gật đầu.Gã bác sĩ cười đến không thấy mắt đâu, ông hỏi: “Tôi đã nghe bọn họ trình bày trường hợp của ngài lúc trên máy bay. Giờ có thể cho tôi xem, trong khoảng thời gian này, ngài đã uống những loại thuốc nào, được chứ?”Bạch Ân cụp mi, hỏi: “Thuốc của tôi chẳng phải ông kê đơn sao?”Bác sĩ lắc đầu: “Ngài quên sao, trước lúc ngài tới nước J, tôi vừa lúc không ở thành phố H, vậy nên lúc ấy bên phòng khám kê đơn cho ngài.”“Tang Bắc, ” Bạch Ân nhẹ giọng gọi, chợt nhớ anh vừa mới nghỉ phép, chắc giờ đang trên đường tới sân bay liền đứng dậy, đi tới chiếc tủ cạnh đó, kéo nhẹ ra, đột nhiên, trong tủ quần áo rơi xuống một ngăn chứa nữa!Gã bác sĩ vô cùng kinh ngạc: “Làm thế mà cũng được thật à?”