Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 140
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Vừa được nghỉ một ngày, Tang Bắc liền nhận được điện thoại của Bạch Ân.“Tới tăng ca.” giọng ông vẫn trầm thấp mà nhu hòa như thế.Tang Bắc mặc áo ngủ màu cam in hình Snoopy, chợt sững người, qua hồi lâu, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Chủ tịch, có chuyện gì sao?”“Giúp tôi điều tra việc này, tôi không tin người khác, chỉ cậu mới làm được, ha hả.”“Không thể đợi tới lúc tôi nghỉ phép xong sao? Quan trọng thếcơ à?”“Cũng không phải quan trọng lắm, ” Bạch Ân bắt đầu tiến hành tẩy não bằng khả năng đổi trắng thay đen của mình:”Nhưng là nó liên quan tới sự an toàn của tôi, điều tra ra sớm một chút thì yên tâm hơn, phải không, bên cạnh tôi có thể có gián điệp, chỉ có cậu là đáng tin tưởng.”Tang Bắc đã bỏ lơ sức quyến rũ chết người của Bạch Ân từ lâu. Nghe thế, anh chỉ chỉ cố gắng nghĩ sao tránh được trận tai bay vạ gió này.“Khụ khụ, ” Tang Bắc nảy ra ý hay, ho khan hai tiếng, nói: “Chủ tịch, tuy tôi rất muốn cống hiến công sức cho ngài, nhưng…..” ánh mắt anh đảo qua Tiết Thanh Hoa đang ôm bụng gào khóc trên sa lông: “Mấy hôm nay hình như tôi ăn phải cái gì không sạch, bụng đau quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”“A, cậu phải cẩn thận chứ.” Bạch Ân nói.Tang Bắc vừa nghĩ Bạch Ân sẽ cho qua, nào ngờ ông bồi thêm một câu: “Thư ký Tang bị bệnh, điều một bác sĩ qua, phải cứu được cậu ấy.”Sau đó, giọng của DY vang lên: “OK nha ”‘Rầm’ một tiếng, Bạch Ân lạnh lùng nói: “Ăn nói bình thường đi.”Giọng cực kỳ đáng thương của DY truyền qua: “Biết rồi, ngài đừng ném giày chứ, đau lắm.”Tang Bắc cầm di động, trầm mặc hồi lâu, sau đó đằng đằng sát khí vào phòng quần áo, thay âu phục.Anh nhìn gương, hung tợn đeo cà vạt, giống như có thể siết cổ chết mình bất cứ lúc nào, trong đầu chỉ có một câu:Tôi muốn từ chức!
Vừa được nghỉ một ngày, Tang Bắc liền nhận được điện thoại của Bạch Ân.
“Tới tăng ca.” giọng ông vẫn trầm thấp mà nhu hòa như thế.
Tang Bắc mặc áo ngủ màu cam in hình Snoopy, chợt sững người, qua hồi lâu, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Chủ tịch, có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi điều tra việc này, tôi không tin người khác, chỉ cậu mới làm được, ha hả.”
“Không thể đợi tới lúc tôi nghỉ phép xong sao? Quan trọng thếcơ à?”
“Cũng không phải quan trọng lắm, ” Bạch Ân bắt đầu tiến hành tẩy não bằng khả năng đổi trắng thay đen của mình:”Nhưng là nó liên quan tới sự an toàn của tôi, điều tra ra sớm một chút thì yên tâm hơn, phải không, bên cạnh tôi có thể có gián điệp, chỉ có cậu là đáng tin tưởng.”
Tang Bắc đã bỏ lơ sức quyến rũ chết người của Bạch Ân từ lâu. Nghe thế, anh chỉ chỉ cố gắng nghĩ sao tránh được trận tai bay vạ gió này.
“Khụ khụ, ” Tang Bắc nảy ra ý hay, ho khan hai tiếng, nói: “Chủ tịch, tuy tôi rất muốn cống hiến công sức cho ngài, nhưng…..” ánh mắt anh đảo qua Tiết Thanh Hoa đang ôm bụng gào khóc trên sa lông: “Mấy hôm nay hình như tôi ăn phải cái gì không sạch, bụng đau quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”
“A, cậu phải cẩn thận chứ.” Bạch Ân nói.
Tang Bắc vừa nghĩ Bạch Ân sẽ cho qua, nào ngờ ông bồi thêm một câu: “Thư ký Tang bị bệnh, điều một bác sĩ qua, phải cứu được cậu ấy.”
Sau đó, giọng của DY vang lên: “OK nha ”
‘Rầm’ một tiếng, Bạch Ân lạnh lùng nói: “Ăn nói bình thường đi.”
Giọng cực kỳ đáng thương của DY truyền qua: “Biết rồi, ngài đừng ném giày chứ, đau lắm.”
Tang Bắc cầm di động, trầm mặc hồi lâu, sau đó đằng đằng sát khí vào phòng quần áo, thay âu phục.
Anh nhìn gương, hung tợn đeo cà vạt, giống như có thể siết cổ chết mình bất cứ lúc nào, trong đầu chỉ có một câu:
Tôi muốn từ chức!
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Vừa được nghỉ một ngày, Tang Bắc liền nhận được điện thoại của Bạch Ân.“Tới tăng ca.” giọng ông vẫn trầm thấp mà nhu hòa như thế.Tang Bắc mặc áo ngủ màu cam in hình Snoopy, chợt sững người, qua hồi lâu, anh mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Chủ tịch, có chuyện gì sao?”“Giúp tôi điều tra việc này, tôi không tin người khác, chỉ cậu mới làm được, ha hả.”“Không thể đợi tới lúc tôi nghỉ phép xong sao? Quan trọng thếcơ à?”“Cũng không phải quan trọng lắm, ” Bạch Ân bắt đầu tiến hành tẩy não bằng khả năng đổi trắng thay đen của mình:”Nhưng là nó liên quan tới sự an toàn của tôi, điều tra ra sớm một chút thì yên tâm hơn, phải không, bên cạnh tôi có thể có gián điệp, chỉ có cậu là đáng tin tưởng.”Tang Bắc đã bỏ lơ sức quyến rũ chết người của Bạch Ân từ lâu. Nghe thế, anh chỉ chỉ cố gắng nghĩ sao tránh được trận tai bay vạ gió này.“Khụ khụ, ” Tang Bắc nảy ra ý hay, ho khan hai tiếng, nói: “Chủ tịch, tuy tôi rất muốn cống hiến công sức cho ngài, nhưng…..” ánh mắt anh đảo qua Tiết Thanh Hoa đang ôm bụng gào khóc trên sa lông: “Mấy hôm nay hình như tôi ăn phải cái gì không sạch, bụng đau quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày.”“A, cậu phải cẩn thận chứ.” Bạch Ân nói.Tang Bắc vừa nghĩ Bạch Ân sẽ cho qua, nào ngờ ông bồi thêm một câu: “Thư ký Tang bị bệnh, điều một bác sĩ qua, phải cứu được cậu ấy.”Sau đó, giọng của DY vang lên: “OK nha ”‘Rầm’ một tiếng, Bạch Ân lạnh lùng nói: “Ăn nói bình thường đi.”Giọng cực kỳ đáng thương của DY truyền qua: “Biết rồi, ngài đừng ném giày chứ, đau lắm.”Tang Bắc cầm di động, trầm mặc hồi lâu, sau đó đằng đằng sát khí vào phòng quần áo, thay âu phục.Anh nhìn gương, hung tợn đeo cà vạt, giống như có thể siết cổ chết mình bất cứ lúc nào, trong đầu chỉ có một câu:Tôi muốn từ chức!