Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 144
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Thằng nhỏ của Bạch Ân nảy lên nảy xuống không ngừng, Trịnh Hòa thấy liền bực, hận không thể đá vào. Bạch Ân biết Trịnh Hòa giận thật, vì cuộc sống về đêm của mai sau, đành mặc cái quần sịp trắng vào.Trịnh Hòa nhìn nhìn, đưa cho ông một chiếc khăn tắm lớn: “Ông quấn cả cái này nữa này.”Bạch Ân nhún vai, quấn khăn lên lưng —Trịnh Hòa đưa tay ngăn ông lại.Bạch Ân hỏi: “Sao thế? Lại thấy tôi không mặc đồ nhìn đẹp hơn?” ông nhướng mày.Trịnh Hòa nói: “Ý em là, ngài quấn khăn tắm lên bụng ấy.”“Vì sao?” Bạch Ân không hiểu: “Em sợ tôi lạnh à? Không sao mà.”“Không phải…” Trịnh Hòa ấp a ấp úng: “Ngài che cơ bụng đi, không thì em không nhịn nổi…”Không nhịn nổi gì?Hai người biết rõ.Nụ cười nho nhã dịu dàng của Bạch Ân bỗng có chút gì đó xấu xa, ông bỏ khăn tắm ra, cầm tay Trịnh Hòa, cho cậu s* s**ng vùng cơ bụng mình tốn công rèn luyện.Hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, chỉ thiếu điều lao vào cắn một miếng.Còn Bạch Ân, nhân lúc Trịnh Hòa không rảnh để tâm những thứ khác liền đẩy cậu xuống ghế, lặng lẽ c** th*t l*ng của cậu.Bạch Ân tình cờ phát hiện Trịnh Hòa thích cơ bụng.Ông có thói quen tắm rửa trước và sau khi l*m t*nh, Trịnh Hòa rảnh rỗi, lần nào cũng đợi Bạch Ân tắm xong rồi mới vào, để lúc mình đi ra, Bạch Ân đã đổi ga giường xong, chỉ việc ngủ.Mỗi lần ông ướt sũng đi ra, ánh mắt Trịnh Hòa gắn chặt trên người ông. Bạch Ân rất hài lòng với dáng người của mình, cơ thể săn chắc, không có chút mỡ thừa.Ông cũng nhìn về phía cậu, thấy Trịnh Hòa nhìn đăm đăm phần dưới của mình liền hơi rùng mình. Sau nhìn kỹ lại, ánh mắt Trịnh Hòa không găm vào ‘chỗ đó’ mà ở phần trên trên một chút – bụng.Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Ân lóe sáng, ông làm bộ như vô tình dùng tay v**t v* cơ bụng trên người —Trịnh Hòa không nhịn được, ch** n**c miếng.Ông lại quệt đi mấy giọt nước còn vương trên đó —Liếc qua nhìn cậu liền giật mình, Trịnh Hòa đang chảy máu mũi.
Thằng nhỏ của Bạch Ân nảy lên nảy xuống không ngừng, Trịnh Hòa thấy liền bực, hận không thể đá vào. Bạch Ân biết Trịnh Hòa giận thật, vì cuộc sống về đêm của mai sau, đành mặc cái quần sịp trắng vào.
Trịnh Hòa nhìn nhìn, đưa cho ông một chiếc khăn tắm lớn: “Ông quấn cả cái này nữa này.”
Bạch Ân nhún vai, quấn khăn lên lưng —
Trịnh Hòa đưa tay ngăn ông lại.
Bạch Ân hỏi: “Sao thế? Lại thấy tôi không mặc đồ nhìn đẹp hơn?” ông nhướng mày.
Trịnh Hòa nói: “Ý em là, ngài quấn khăn tắm lên bụng ấy.”
“Vì sao?” Bạch Ân không hiểu: “Em sợ tôi lạnh à? Không sao mà.”
“Không phải…” Trịnh Hòa ấp a ấp úng: “Ngài che cơ bụng đi, không thì em không nhịn nổi…”
Không nhịn nổi gì?
Hai người biết rõ.
Nụ cười nho nhã dịu dàng của Bạch Ân bỗng có chút gì đó xấu xa, ông bỏ khăn tắm ra, cầm tay Trịnh Hòa, cho cậu s* s**ng vùng cơ bụng mình tốn công rèn luyện.
Hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, chỉ thiếu điều lao vào cắn một miếng.
Còn Bạch Ân, nhân lúc Trịnh Hòa không rảnh để tâm những thứ khác liền đẩy cậu xuống ghế, lặng lẽ c** th*t l*ng của cậu.
Bạch Ân tình cờ phát hiện Trịnh Hòa thích cơ bụng.
Ông có thói quen tắm rửa trước và sau khi l*m t*nh, Trịnh Hòa rảnh rỗi, lần nào cũng đợi Bạch Ân tắm xong rồi mới vào, để lúc mình đi ra, Bạch Ân đã đổi ga giường xong, chỉ việc ngủ.
Mỗi lần ông ướt sũng đi ra, ánh mắt Trịnh Hòa gắn chặt trên người ông. Bạch Ân rất hài lòng với dáng người của mình, cơ thể săn chắc, không có chút mỡ thừa.
Ông cũng nhìn về phía cậu, thấy Trịnh Hòa nhìn đăm đăm phần dưới của mình liền hơi rùng mình. Sau nhìn kỹ lại, ánh mắt Trịnh Hòa không găm vào ‘chỗ đó’ mà ở phần trên trên một chút – bụng.
Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Ân lóe sáng, ông làm bộ như vô tình dùng tay v**t v* cơ bụng trên người —
Trịnh Hòa không nhịn được, ch** n**c miếng.
Ông lại quệt đi mấy giọt nước còn vương trên đó —
Liếc qua nhìn cậu liền giật mình, Trịnh Hòa đang chảy máu mũi.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Thằng nhỏ của Bạch Ân nảy lên nảy xuống không ngừng, Trịnh Hòa thấy liền bực, hận không thể đá vào. Bạch Ân biết Trịnh Hòa giận thật, vì cuộc sống về đêm của mai sau, đành mặc cái quần sịp trắng vào.Trịnh Hòa nhìn nhìn, đưa cho ông một chiếc khăn tắm lớn: “Ông quấn cả cái này nữa này.”Bạch Ân nhún vai, quấn khăn lên lưng —Trịnh Hòa đưa tay ngăn ông lại.Bạch Ân hỏi: “Sao thế? Lại thấy tôi không mặc đồ nhìn đẹp hơn?” ông nhướng mày.Trịnh Hòa nói: “Ý em là, ngài quấn khăn tắm lên bụng ấy.”“Vì sao?” Bạch Ân không hiểu: “Em sợ tôi lạnh à? Không sao mà.”“Không phải…” Trịnh Hòa ấp a ấp úng: “Ngài che cơ bụng đi, không thì em không nhịn nổi…”Không nhịn nổi gì?Hai người biết rõ.Nụ cười nho nhã dịu dàng của Bạch Ân bỗng có chút gì đó xấu xa, ông bỏ khăn tắm ra, cầm tay Trịnh Hòa, cho cậu s* s**ng vùng cơ bụng mình tốn công rèn luyện.Hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, chỉ thiếu điều lao vào cắn một miếng.Còn Bạch Ân, nhân lúc Trịnh Hòa không rảnh để tâm những thứ khác liền đẩy cậu xuống ghế, lặng lẽ c** th*t l*ng của cậu.Bạch Ân tình cờ phát hiện Trịnh Hòa thích cơ bụng.Ông có thói quen tắm rửa trước và sau khi l*m t*nh, Trịnh Hòa rảnh rỗi, lần nào cũng đợi Bạch Ân tắm xong rồi mới vào, để lúc mình đi ra, Bạch Ân đã đổi ga giường xong, chỉ việc ngủ.Mỗi lần ông ướt sũng đi ra, ánh mắt Trịnh Hòa gắn chặt trên người ông. Bạch Ân rất hài lòng với dáng người của mình, cơ thể săn chắc, không có chút mỡ thừa.Ông cũng nhìn về phía cậu, thấy Trịnh Hòa nhìn đăm đăm phần dưới của mình liền hơi rùng mình. Sau nhìn kỹ lại, ánh mắt Trịnh Hòa không găm vào ‘chỗ đó’ mà ở phần trên trên một chút – bụng.Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Ân lóe sáng, ông làm bộ như vô tình dùng tay v**t v* cơ bụng trên người —Trịnh Hòa không nhịn được, ch** n**c miếng.Ông lại quệt đi mấy giọt nước còn vương trên đó —Liếc qua nhìn cậu liền giật mình, Trịnh Hòa đang chảy máu mũi.