Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 154
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Từ lúc Bạch Thần Mộ rời đi, Gia Nhạc liền thấy thấp thỏm, hoảng loạn. Ai cũng nghĩ Bạch Thần Mộ không rời khỏi anh được, nhưng thực ra, Gia Nhạc mới là người khao khát sự quyến luyến của hắn. Điều này gần như trở thành tâm bệnh của anh. Thằng nhóc mình nhìn nó lớn lên, bỗng nhiên rời đi không thèm nói một tiếng. Trái tim anh cồn cào không xiết.Dùng qua loa bữa sáng, Gia Nhạc mặc áo ngủ, chạy nhanh lên lầu làm việc. Anh không muốn suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng Bạch Thần Mộ không cho anh đi làm, vậy nên, anh nhận việc dịch tiếng J, chỗ nào không hiểu có thể hỏi Bạch Thần Mộ. Hôm nay hắn đại diện cho những anh chị em cùng thế hệ với Bạch tiên sinh, ra sân bay tiễn ông. Bởi có Bạch lão gia tử nên họ không dám tự tiện đi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, sự uy nghiêm của Bạch Ân vẫn đeo đẵng trong lòng, điều này khiến họ cảm thấy bất an khi không ai tới. Vậy nên, Bạch Thần Mộ – gia chủ đương nhiệm – nhà họ Bạch, được cử đi.Tiễn Bạch Ân xong, Bạch Thần Mộ đi vòng về bệnh viện. Tối qua, trong lúc l*m t*nh với Gia Nhạc, hắn không cẩn thận khiến móng tay cào rách chỗ da ở mông anh, để lại những vệt máu. Lúc ấy, hắn cảm thấy hưng phấn, hút lấy hút để khiến cho miệng vết thương xé toạc ra. Gia Nhạc giận hắn. Gia Nhạc sợ mất mặt, chưa bao giờ cho bác sĩ nhà họ Bạch xem vết thương trên người, chỉ tự bôi thuốc. Mỗi lần v**t v* vết sẹo trên người anh, Bạch Thần Mộ lại thấy khó chịu. Hắn thích bạo lực, nhưng cứ khi đánh Gia Nhạc xong, nhìn cơ thể bị thương cùng thái độ chống cự của anh, hắn hối hận. Cứ thế, mỗi lần Bạch Thần Mộ nắm chặt đấm tay, vừa thấy vẻ co rúm của Gia Nhạc lại mềm lòng.Mấy năm nay, Gia Nhạc luôn tìm cách trị liệu tính ác *** của hắn. Bạch Thần Mộ nghĩ, hắn có nên nói sự thay đổi này cho anh biết không, chắc Gia Nhạc sẽ đỡ lo lắng hơn.
Từ lúc Bạch Thần Mộ rời đi, Gia Nhạc liền thấy thấp thỏm, hoảng loạn. Ai cũng nghĩ Bạch Thần Mộ không rời khỏi anh được, nhưng thực ra, Gia Nhạc mới là người khao khát sự quyến luyến của hắn. Điều này gần như trở thành tâm bệnh của anh. Thằng nhóc mình nhìn nó lớn lên, bỗng nhiên rời đi không thèm nói một tiếng. Trái tim anh cồn cào không xiết.
Dùng qua loa bữa sáng, Gia Nhạc mặc áo ngủ, chạy nhanh lên lầu làm việc. Anh không muốn suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng Bạch Thần Mộ không cho anh đi làm, vậy nên, anh nhận việc dịch tiếng J, chỗ nào không hiểu có thể hỏi Bạch Thần Mộ. Hôm nay hắn đại diện cho những anh chị em cùng thế hệ với Bạch tiên sinh, ra sân bay tiễn ông. Bởi có Bạch lão gia tử nên họ không dám tự tiện đi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, sự uy nghiêm của Bạch Ân vẫn đeo đẵng trong lòng, điều này khiến họ cảm thấy bất an khi không ai tới. Vậy nên, Bạch Thần Mộ – gia chủ đương nhiệm – nhà họ Bạch, được cử đi.
Tiễn Bạch Ân xong, Bạch Thần Mộ đi vòng về bệnh viện. Tối qua, trong lúc l*m t*nh với Gia Nhạc, hắn không cẩn thận khiến móng tay cào rách chỗ da ở mông anh, để lại những vệt máu. Lúc ấy, hắn cảm thấy hưng phấn, hút lấy hút để khiến cho miệng vết thương xé toạc ra. Gia Nhạc giận hắn. Gia Nhạc sợ mất mặt, chưa bao giờ cho bác sĩ nhà họ Bạch xem vết thương trên người, chỉ tự bôi thuốc. Mỗi lần v**t v* vết sẹo trên người anh, Bạch Thần Mộ lại thấy khó chịu. Hắn thích bạo lực, nhưng cứ khi đánh Gia Nhạc xong, nhìn cơ thể bị thương cùng thái độ chống cự của anh, hắn hối hận. Cứ thế, mỗi lần Bạch Thần Mộ nắm chặt đấm tay, vừa thấy vẻ co rúm của Gia Nhạc lại mềm lòng.
Mấy năm nay, Gia Nhạc luôn tìm cách trị liệu tính ác *** của hắn. Bạch Thần Mộ nghĩ, hắn có nên nói sự thay đổi này cho anh biết không, chắc Gia Nhạc sẽ đỡ lo lắng hơn.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Từ lúc Bạch Thần Mộ rời đi, Gia Nhạc liền thấy thấp thỏm, hoảng loạn. Ai cũng nghĩ Bạch Thần Mộ không rời khỏi anh được, nhưng thực ra, Gia Nhạc mới là người khao khát sự quyến luyến của hắn. Điều này gần như trở thành tâm bệnh của anh. Thằng nhóc mình nhìn nó lớn lên, bỗng nhiên rời đi không thèm nói một tiếng. Trái tim anh cồn cào không xiết.Dùng qua loa bữa sáng, Gia Nhạc mặc áo ngủ, chạy nhanh lên lầu làm việc. Anh không muốn suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng Bạch Thần Mộ không cho anh đi làm, vậy nên, anh nhận việc dịch tiếng J, chỗ nào không hiểu có thể hỏi Bạch Thần Mộ. Hôm nay hắn đại diện cho những anh chị em cùng thế hệ với Bạch tiên sinh, ra sân bay tiễn ông. Bởi có Bạch lão gia tử nên họ không dám tự tiện đi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, sự uy nghiêm của Bạch Ân vẫn đeo đẵng trong lòng, điều này khiến họ cảm thấy bất an khi không ai tới. Vậy nên, Bạch Thần Mộ – gia chủ đương nhiệm – nhà họ Bạch, được cử đi.Tiễn Bạch Ân xong, Bạch Thần Mộ đi vòng về bệnh viện. Tối qua, trong lúc l*m t*nh với Gia Nhạc, hắn không cẩn thận khiến móng tay cào rách chỗ da ở mông anh, để lại những vệt máu. Lúc ấy, hắn cảm thấy hưng phấn, hút lấy hút để khiến cho miệng vết thương xé toạc ra. Gia Nhạc giận hắn. Gia Nhạc sợ mất mặt, chưa bao giờ cho bác sĩ nhà họ Bạch xem vết thương trên người, chỉ tự bôi thuốc. Mỗi lần v**t v* vết sẹo trên người anh, Bạch Thần Mộ lại thấy khó chịu. Hắn thích bạo lực, nhưng cứ khi đánh Gia Nhạc xong, nhìn cơ thể bị thương cùng thái độ chống cự của anh, hắn hối hận. Cứ thế, mỗi lần Bạch Thần Mộ nắm chặt đấm tay, vừa thấy vẻ co rúm của Gia Nhạc lại mềm lòng.Mấy năm nay, Gia Nhạc luôn tìm cách trị liệu tính ác *** của hắn. Bạch Thần Mộ nghĩ, hắn có nên nói sự thay đổi này cho anh biết không, chắc Gia Nhạc sẽ đỡ lo lắng hơn.