Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 158
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, hô hấp mỏng manh, trên mặt còn có vệt đỏ mờ nhạt.Bạch Ân xoa xoa mái tóc rối bời của cậu, tiện tay giúp cậu kéo chăn.Trước đó ông có gặp một nữ nghệ sĩ tên Đào Tiệp, cô ta miêu tả kĩ càng từ chuyện tư thế oai hùng trên ngựa của Trịnh Hòa tới việc cậu ngã xuống rồi té xỉu. Bạch Ân thấy cô nàng thực phiền, liền bảo ra ngoài cửa chờ.Bạch Ân nhìn gương mặt gầy đi rất nhiều so với mấy tháng trước của Trịnh Hòa, bỗng nhiên hối hận khi để cậu tham gia đoàn làm phim ‘Xuân Kiếp’. Lúc ấy, người đại diện của cậu đưa hợp đồng để ông kí, ông chỉ để ý dòng ‘Trịnh Hòa làm nam chính’, những thứ khác liền kệ. Nếu biết cậu sẽ phải vào viện thế này, Bạch Ân chắc chắn sẽ hủy luôn cái kịch bản từ lúc xét duyệt.“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa không biết đã tỉnh từ lúc nào, cậu si ngốc nhìn Bạch Ân.Bạch Ân sờ sờ đầu cậu, trong lòng nghi hoặc ‘chẳng nhẽ ngã ngựa để lại di chứng gì?’Tầm mắt của Trịnh Hòa theo sát Bạch Ân, Bạch Ân chú ý tới, cậu nhìn chằm chằm tay mình. Ông đưa quả táo lên phía trước, hỏi: “Muốn ăn à?”Trịnh Hòa hé miệng: “Vâng…”Bạch Ân nhớ lời bác sĩ nói, người vừa hôn mê tỉnh lại, ăn đồ phải nhai sẽ khiến đau đầu. Ông hiếm hoi lắm với quan tâm người khác như lần này: “Bác sĩ nói thuốc tê của em vẫn chưa hết tác dụng, chưa được ăn.”Vẻ mặt của Trịnh Hòa chợt trở nên thực kỳ dị, cậu nói: “Nhưng mà em muốn ăn, táo đỏ thế nhất định rất ngọt.”Bạch Ân nói: “Không ngọt.”Trịnh Hòa nói: “Nhất định ngọt.”Để chứng minh cho quan điểm của mình, Bạch Ân cắn một miếng, thịt táo giòn, nước táo ngọt ngào tan trong khoang miệng, thực ra nó rất ngon. Bạch Ân nhai miếng táo, nuốt xuống, nói: “Không ngọt.” nói xong, ông quẳng phần táo còn lại vào thùng rác, ý là: nó chắc chắn không ngọt.Ông cảm thấy kỳ quái, sao Trịnh Hòa nhìn như giận sôi lên ấy nhỉ.
Trịnh Hòa nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, hô hấp mỏng manh, trên mặt còn có vệt đỏ mờ nhạt.
Bạch Ân xoa xoa mái tóc rối bời của cậu, tiện tay giúp cậu kéo chăn.
Trước đó ông có gặp một nữ nghệ sĩ tên Đào Tiệp, cô ta miêu tả kĩ càng từ chuyện tư thế oai hùng trên ngựa của Trịnh Hòa tới việc cậu ngã xuống rồi té xỉu. Bạch Ân thấy cô nàng thực phiền, liền bảo ra ngoài cửa chờ.
Bạch Ân nhìn gương mặt gầy đi rất nhiều so với mấy tháng trước của Trịnh Hòa, bỗng nhiên hối hận khi để cậu tham gia đoàn làm phim ‘Xuân Kiếp’. Lúc ấy, người đại diện của cậu đưa hợp đồng để ông kí, ông chỉ để ý dòng ‘Trịnh Hòa làm nam chính’, những thứ khác liền kệ. Nếu biết cậu sẽ phải vào viện thế này, Bạch Ân chắc chắn sẽ hủy luôn cái kịch bản từ lúc xét duyệt.
“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa không biết đã tỉnh từ lúc nào, cậu si ngốc nhìn Bạch Ân.
Bạch Ân sờ sờ đầu cậu, trong lòng nghi hoặc ‘chẳng nhẽ ngã ngựa để lại di chứng gì?’
Tầm mắt của Trịnh Hòa theo sát Bạch Ân, Bạch Ân chú ý tới, cậu nhìn chằm chằm tay mình. Ông đưa quả táo lên phía trước, hỏi: “Muốn ăn à?”
Trịnh Hòa hé miệng: “Vâng…”
Bạch Ân nhớ lời bác sĩ nói, người vừa hôn mê tỉnh lại, ăn đồ phải nhai sẽ khiến đau đầu. Ông hiếm hoi lắm với quan tâm người khác như lần này: “Bác sĩ nói thuốc tê của em vẫn chưa hết tác dụng, chưa được ăn.”
Vẻ mặt của Trịnh Hòa chợt trở nên thực kỳ dị, cậu nói: “Nhưng mà em muốn ăn, táo đỏ thế nhất định rất ngọt.”
Bạch Ân nói: “Không ngọt.”
Trịnh Hòa nói: “Nhất định ngọt.”
Để chứng minh cho quan điểm của mình, Bạch Ân cắn một miếng, thịt táo giòn, nước táo ngọt ngào tan trong khoang miệng, thực ra nó rất ngon. Bạch Ân nhai miếng táo, nuốt xuống, nói: “Không ngọt.” nói xong, ông quẳng phần táo còn lại vào thùng rác, ý là: nó chắc chắn không ngọt.
Ông cảm thấy kỳ quái, sao Trịnh Hòa nhìn như giận sôi lên ấy nhỉ.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, hô hấp mỏng manh, trên mặt còn có vệt đỏ mờ nhạt.Bạch Ân xoa xoa mái tóc rối bời của cậu, tiện tay giúp cậu kéo chăn.Trước đó ông có gặp một nữ nghệ sĩ tên Đào Tiệp, cô ta miêu tả kĩ càng từ chuyện tư thế oai hùng trên ngựa của Trịnh Hòa tới việc cậu ngã xuống rồi té xỉu. Bạch Ân thấy cô nàng thực phiền, liền bảo ra ngoài cửa chờ.Bạch Ân nhìn gương mặt gầy đi rất nhiều so với mấy tháng trước của Trịnh Hòa, bỗng nhiên hối hận khi để cậu tham gia đoàn làm phim ‘Xuân Kiếp’. Lúc ấy, người đại diện của cậu đưa hợp đồng để ông kí, ông chỉ để ý dòng ‘Trịnh Hòa làm nam chính’, những thứ khác liền kệ. Nếu biết cậu sẽ phải vào viện thế này, Bạch Ân chắc chắn sẽ hủy luôn cái kịch bản từ lúc xét duyệt.“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa không biết đã tỉnh từ lúc nào, cậu si ngốc nhìn Bạch Ân.Bạch Ân sờ sờ đầu cậu, trong lòng nghi hoặc ‘chẳng nhẽ ngã ngựa để lại di chứng gì?’Tầm mắt của Trịnh Hòa theo sát Bạch Ân, Bạch Ân chú ý tới, cậu nhìn chằm chằm tay mình. Ông đưa quả táo lên phía trước, hỏi: “Muốn ăn à?”Trịnh Hòa hé miệng: “Vâng…”Bạch Ân nhớ lời bác sĩ nói, người vừa hôn mê tỉnh lại, ăn đồ phải nhai sẽ khiến đau đầu. Ông hiếm hoi lắm với quan tâm người khác như lần này: “Bác sĩ nói thuốc tê của em vẫn chưa hết tác dụng, chưa được ăn.”Vẻ mặt của Trịnh Hòa chợt trở nên thực kỳ dị, cậu nói: “Nhưng mà em muốn ăn, táo đỏ thế nhất định rất ngọt.”Bạch Ân nói: “Không ngọt.”Trịnh Hòa nói: “Nhất định ngọt.”Để chứng minh cho quan điểm của mình, Bạch Ân cắn một miếng, thịt táo giòn, nước táo ngọt ngào tan trong khoang miệng, thực ra nó rất ngon. Bạch Ân nhai miếng táo, nuốt xuống, nói: “Không ngọt.” nói xong, ông quẳng phần táo còn lại vào thùng rác, ý là: nó chắc chắn không ngọt.Ông cảm thấy kỳ quái, sao Trịnh Hòa nhìn như giận sôi lên ấy nhỉ.