Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 161
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân rốt cuộc nhận ra, Trịnh Hòa trong ấn tượng của ông và Trịnh Hòa trong hiện thực khác nhau rất lớn.Điểm rõ ràng nhất là, Trịnh Hòa thuộc phần tử hiếu động, nằm viện đối với cậu cứ như ngồi tù, xoay trái lại xoay phải, còn hận không thể ôm cửa sổ gào thét. Bạch Ân vừa qua thăm, liếc cậu một cái liền bị Trịnh Hòa giữ chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Mới đầu Bạch Ân thấy hai người đã lâu không gặp, cũng muốn ở bên cậu, sau lại bị cậu quấn tới không chịu nổi nữa, cuối cùng dắt cậu đi ra ngoài cùng luôn.Tang Bắc đã thương lượng xong với đoàn làm phim, anh trở về báo với Bạch Ân, đạo diễn đồng ý cho cậu nghỉ hai ngày. Bạch Ân nhíu nhíu mày, hồi Tết, vết thương cũ ở mông Trịnh Hòa mới phát tác, khó khăn lắm mới nuôi cho lành, giờ lại ngã ngựa, hiện tại thoạt nhìn thì tay chân không việc gì, nhưng nhỡ tái phát thì sao?Bạch Ân lạnh lùng nhìn Tang Bắc, Tang Bắc yên lặng tìm đạo diễn thương lượng tiếp.Sau đó, Trịnh Hòa nghe đạo diễn bi thương nói: cho cậu nghỉ một tuần.Trịnh Hòa nghĩ – chuyên nghiệp quá cơ, anh làm gì với ông ấy thế hả?
Bạch Ân rốt cuộc nhận ra, Trịnh Hòa trong ấn tượng của ông và Trịnh Hòa trong hiện thực khác nhau rất lớn.
Điểm rõ ràng nhất là, Trịnh Hòa thuộc phần tử hiếu động, nằm viện đối với cậu cứ như ngồi tù, xoay trái lại xoay phải, còn hận không thể ôm cửa sổ gào thét. Bạch Ân vừa qua thăm, liếc cậu một cái liền bị Trịnh Hòa giữ chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Mới đầu Bạch Ân thấy hai người đã lâu không gặp, cũng muốn ở bên cậu, sau lại bị cậu quấn tới không chịu nổi nữa, cuối cùng dắt cậu đi ra ngoài cùng luôn.
Tang Bắc đã thương lượng xong với đoàn làm phim, anh trở về báo với Bạch Ân, đạo diễn đồng ý cho cậu nghỉ hai ngày. Bạch Ân nhíu nhíu mày, hồi Tết, vết thương cũ ở mông Trịnh Hòa mới phát tác, khó khăn lắm mới nuôi cho lành, giờ lại ngã ngựa, hiện tại thoạt nhìn thì tay chân không việc gì, nhưng nhỡ tái phát thì sao?
Bạch Ân lạnh lùng nhìn Tang Bắc, Tang Bắc yên lặng tìm đạo diễn thương lượng tiếp.
Sau đó, Trịnh Hòa nghe đạo diễn bi thương nói: cho cậu nghỉ một tuần.
Trịnh Hòa nghĩ – chuyên nghiệp quá cơ, anh làm gì với ông ấy thế hả?
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bạch Ân rốt cuộc nhận ra, Trịnh Hòa trong ấn tượng của ông và Trịnh Hòa trong hiện thực khác nhau rất lớn.Điểm rõ ràng nhất là, Trịnh Hòa thuộc phần tử hiếu động, nằm viện đối với cậu cứ như ngồi tù, xoay trái lại xoay phải, còn hận không thể ôm cửa sổ gào thét. Bạch Ân vừa qua thăm, liếc cậu một cái liền bị Trịnh Hòa giữ chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Mới đầu Bạch Ân thấy hai người đã lâu không gặp, cũng muốn ở bên cậu, sau lại bị cậu quấn tới không chịu nổi nữa, cuối cùng dắt cậu đi ra ngoài cùng luôn.Tang Bắc đã thương lượng xong với đoàn làm phim, anh trở về báo với Bạch Ân, đạo diễn đồng ý cho cậu nghỉ hai ngày. Bạch Ân nhíu nhíu mày, hồi Tết, vết thương cũ ở mông Trịnh Hòa mới phát tác, khó khăn lắm mới nuôi cho lành, giờ lại ngã ngựa, hiện tại thoạt nhìn thì tay chân không việc gì, nhưng nhỡ tái phát thì sao?Bạch Ân lạnh lùng nhìn Tang Bắc, Tang Bắc yên lặng tìm đạo diễn thương lượng tiếp.Sau đó, Trịnh Hòa nghe đạo diễn bi thương nói: cho cậu nghỉ một tuần.Trịnh Hòa nghĩ – chuyên nghiệp quá cơ, anh làm gì với ông ấy thế hả?