Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 170

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Ngành giải trí ở thành phố H phát triển khá rực rỡ, chỉ riêng công ty điện ảnh và truyền hình cỡ vừa đã có hai cái, bởi trên danh nghĩa, doanh nghiệp của Bạch Ân kinh doanh các tòa nhà cao ốc, nên đôi khi, ông cũng gặp ông chủ của hai công ty đó. Hơn nữa, thành phố H chỉ lớn có thế, thường xuyên qua lại, thiết lập mối quan hệ cũng không tồi. Quen nhau rồi, kinh doanh càng dễ. Nhưng Bạch Ân không thích dây vào cái giới đó, vì ngại khó thoát ra, mấy lần hiếm hoi ông đồng ý đều là sau khi xác định quan hệ với Trịnh Hòa.Kỳ nghỉ dưỡng bệnh của Trịnh Hòa trôi qua rất nhanh, Bạch Ân ngoài miệng không nói nhưng ông biết, từ khi biết tin này, trong lòng ông liền khó chịu. Tang Bắc bảo ông dưỡng bệnh, ông liền đẩy hết việc cho cấp dưới, không đi làm. Bác sĩ bảo ông mau quyết định phương án trị liệu, ông liền trốn đến đây thăm Trịnh Hòa. Trước giờ đều là người khác theo đuôi ông, chỉ có Trịnh Hòa đến giờ vẫn cứ như không muốn ở bên ông, nói đi là đi.Em muốn chạy, cũng phải xem tôi có đồng ý không.Bạch Ân nghĩ thế, ông đổ hết số Champagne trên tay vào rương hành lý của Trịnh Hòa, sau đó quẳng cái chén sang một bên hô: “Trịnh Hòa, em qua đây một chút.”“Tới rồi đây, sao thế?” Trịnh Hòa mở cửa đi vào.Bạch Ân tránh ra, chỉ vào đống hỗn độn: “Nãy tôi không cẩn thận đánh đổ ly vào hành lý của em.”“Hả?” Trịnh Hòa vội vàng chạy tới, mở vali hành lý ra.Bạch Ân đứng bên cạnh nói: “Tôi nhớ vali của em không chống nước, quần áo có ướt không?”Mặt Trịnh Hòa cứ như khóc tang: “Bạch tiên sinh, ngài đúng là vụng về.”Bạch Ân nói: “Giờ giặt, đến mai quần áo em cũng không khô đúng không?”Trịnh Hòa thở dài: “Đúng thế, nhưng không sao, em đưa đi giặt là được.”“Giặt tiệm không nhanh đến thế chứ?” Bạch Ân nhíu mày: “Hay là ngày kia em hẵng về?”“Để em gọi điện hỏi đã,” Trịnh Hòa nhấc điện thoại ở tủ đầu giường lên: “Ở đây cung cấp dịch vụ giặt là phải không?”Bạch Ân đi qua, bấm nút nghe loa ngoài, giọng người phụ nữ đột nhiên to lên: “Đúng thế, xin hỏi, ngài cần giúp gì ạ?”Trịnh Hòa nói: “Tôi có mấy bộ quần áo bị bẩn, mà mai tôi phải đi rồi, nhanh nhất thì trong vòng bao lâu có thể giặt xong?”Bạch Ân xen mồm: “Trịnh Hòa, hay là em ở lại thêm một ngày đi, đợi quần áo khô rồi hẵng nói.”Nhân viên phục vụ ở đầu bên kia nói: “Xin hỏi, quần áo của ngài có cần bảo dưỡng không? Nếu không, chỉ 40 phút là được, nhưng ngài cần trả thêm 60% tiền boa.”Trịnh Hòa rất vui vẻ.Bạch Ân rất không vui vẻ.Ngáo:Chương này thổ lộ nhiều quá cơBeta (S)(1) Ba đậu (巴豆) (còn gọi là cây khổ sâm/ croton seed)

Ngành giải trí ở thành phố H phát triển khá rực rỡ, chỉ riêng công ty điện ảnh và truyền hình cỡ vừa đã có hai cái, bởi trên danh nghĩa, doanh nghiệp của Bạch Ân kinh doanh các tòa nhà cao ốc, nên đôi khi, ông cũng gặp ông chủ của hai công ty đó. Hơn nữa, thành phố H chỉ lớn có thế, thường xuyên qua lại, thiết lập mối quan hệ cũng không tồi. Quen nhau rồi, kinh doanh càng dễ. Nhưng Bạch Ân không thích dây vào cái giới đó, vì ngại khó thoát ra, mấy lần hiếm hoi ông đồng ý đều là sau khi xác định quan hệ với Trịnh Hòa.

Kỳ nghỉ dưỡng bệnh của Trịnh Hòa trôi qua rất nhanh, Bạch Ân ngoài miệng không nói nhưng ông biết, từ khi biết tin này, trong lòng ông liền khó chịu. Tang Bắc bảo ông dưỡng bệnh, ông liền đẩy hết việc cho cấp dưới, không đi làm. Bác sĩ bảo ông mau quyết định phương án trị liệu, ông liền trốn đến đây thăm Trịnh Hòa. Trước giờ đều là người khác theo đuôi ông, chỉ có Trịnh Hòa đến giờ vẫn cứ như không muốn ở bên ông, nói đi là đi.

Em muốn chạy, cũng phải xem tôi có đồng ý không.

Bạch Ân nghĩ thế, ông đổ hết số Champagne trên tay vào rương hành lý của Trịnh Hòa, sau đó quẳng cái chén sang một bên hô: “Trịnh Hòa, em qua đây một chút.”

“Tới rồi đây, sao thế?” Trịnh Hòa mở cửa đi vào.

Bạch Ân tránh ra, chỉ vào đống hỗn độn: “Nãy tôi không cẩn thận đánh đổ ly vào hành lý của em.”

“Hả?” Trịnh Hòa vội vàng chạy tới, mở vali hành lý ra.

Bạch Ân đứng bên cạnh nói: “Tôi nhớ vali của em không chống nước, quần áo có ướt không?”

Mặt Trịnh Hòa cứ như khóc tang: “Bạch tiên sinh, ngài đúng là vụng về.”

Bạch Ân nói: “Giờ giặt, đến mai quần áo em cũng không khô đúng không?”

Trịnh Hòa thở dài: “Đúng thế, nhưng không sao, em đưa đi giặt là được.”

“Giặt tiệm không nhanh đến thế chứ?” Bạch Ân nhíu mày: “Hay là ngày kia em hẵng về?”

“Để em gọi điện hỏi đã,” Trịnh Hòa nhấc điện thoại ở tủ đầu giường lên: “Ở đây cung cấp dịch vụ giặt là phải không?”

Bạch Ân đi qua, bấm nút nghe loa ngoài, giọng người phụ nữ đột nhiên to lên: “Đúng thế, xin hỏi, ngài cần giúp gì ạ?”

Trịnh Hòa nói: “Tôi có mấy bộ quần áo bị bẩn, mà mai tôi phải đi rồi, nhanh nhất thì trong vòng bao lâu có thể giặt xong?”

Bạch Ân xen mồm: “Trịnh Hòa, hay là em ở lại thêm một ngày đi, đợi quần áo khô rồi hẵng nói.”

Nhân viên phục vụ ở đầu bên kia nói: “Xin hỏi, quần áo của ngài có cần bảo dưỡng không? Nếu không, chỉ 40 phút là được, nhưng ngài cần trả thêm 60% tiền boa.”

Trịnh Hòa rất vui vẻ.

Bạch Ân rất không vui vẻ.

Ngáo:

Chương này thổ lộ nhiều quá cơ

Beta (S)

(1) Ba đậu (巴豆) (còn gọi là cây khổ sâm/ croton seed)

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Ngành giải trí ở thành phố H phát triển khá rực rỡ, chỉ riêng công ty điện ảnh và truyền hình cỡ vừa đã có hai cái, bởi trên danh nghĩa, doanh nghiệp của Bạch Ân kinh doanh các tòa nhà cao ốc, nên đôi khi, ông cũng gặp ông chủ của hai công ty đó. Hơn nữa, thành phố H chỉ lớn có thế, thường xuyên qua lại, thiết lập mối quan hệ cũng không tồi. Quen nhau rồi, kinh doanh càng dễ. Nhưng Bạch Ân không thích dây vào cái giới đó, vì ngại khó thoát ra, mấy lần hiếm hoi ông đồng ý đều là sau khi xác định quan hệ với Trịnh Hòa.Kỳ nghỉ dưỡng bệnh của Trịnh Hòa trôi qua rất nhanh, Bạch Ân ngoài miệng không nói nhưng ông biết, từ khi biết tin này, trong lòng ông liền khó chịu. Tang Bắc bảo ông dưỡng bệnh, ông liền đẩy hết việc cho cấp dưới, không đi làm. Bác sĩ bảo ông mau quyết định phương án trị liệu, ông liền trốn đến đây thăm Trịnh Hòa. Trước giờ đều là người khác theo đuôi ông, chỉ có Trịnh Hòa đến giờ vẫn cứ như không muốn ở bên ông, nói đi là đi.Em muốn chạy, cũng phải xem tôi có đồng ý không.Bạch Ân nghĩ thế, ông đổ hết số Champagne trên tay vào rương hành lý của Trịnh Hòa, sau đó quẳng cái chén sang một bên hô: “Trịnh Hòa, em qua đây một chút.”“Tới rồi đây, sao thế?” Trịnh Hòa mở cửa đi vào.Bạch Ân tránh ra, chỉ vào đống hỗn độn: “Nãy tôi không cẩn thận đánh đổ ly vào hành lý của em.”“Hả?” Trịnh Hòa vội vàng chạy tới, mở vali hành lý ra.Bạch Ân đứng bên cạnh nói: “Tôi nhớ vali của em không chống nước, quần áo có ướt không?”Mặt Trịnh Hòa cứ như khóc tang: “Bạch tiên sinh, ngài đúng là vụng về.”Bạch Ân nói: “Giờ giặt, đến mai quần áo em cũng không khô đúng không?”Trịnh Hòa thở dài: “Đúng thế, nhưng không sao, em đưa đi giặt là được.”“Giặt tiệm không nhanh đến thế chứ?” Bạch Ân nhíu mày: “Hay là ngày kia em hẵng về?”“Để em gọi điện hỏi đã,” Trịnh Hòa nhấc điện thoại ở tủ đầu giường lên: “Ở đây cung cấp dịch vụ giặt là phải không?”Bạch Ân đi qua, bấm nút nghe loa ngoài, giọng người phụ nữ đột nhiên to lên: “Đúng thế, xin hỏi, ngài cần giúp gì ạ?”Trịnh Hòa nói: “Tôi có mấy bộ quần áo bị bẩn, mà mai tôi phải đi rồi, nhanh nhất thì trong vòng bao lâu có thể giặt xong?”Bạch Ân xen mồm: “Trịnh Hòa, hay là em ở lại thêm một ngày đi, đợi quần áo khô rồi hẵng nói.”Nhân viên phục vụ ở đầu bên kia nói: “Xin hỏi, quần áo của ngài có cần bảo dưỡng không? Nếu không, chỉ 40 phút là được, nhưng ngài cần trả thêm 60% tiền boa.”Trịnh Hòa rất vui vẻ.Bạch Ân rất không vui vẻ.Ngáo:Chương này thổ lộ nhiều quá cơBeta (S)(1) Ba đậu (巴豆) (còn gọi là cây khổ sâm/ croton seed)

Chương 170