Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 172
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bởi vì tính chất riêng của mình, công ty BEACHER tuy có rất nhiều người, nhưng ngoài ngành giám đốc thì còn lại đều là thành viên ban giám đốc, đương nhiên, họ đều chỉ trên danh nghĩa.Tang Bắc là thư ký của chủ tịch, trong tay nắm 3,8% cổ phần và hai chỗ bất động sản. Anh rất được ưu ái, văn phòng rộng 50m vuông, được nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ, và quyền quyết định. Nhưng dù có được hưởng nhiều tiền tài, quyền lợi hơn nữa cũng không thể vùi dập niềm tinxin từ chức của Tang Bắc, nguyên nhân chỉ có một —–Anh có một ông thủ trưởng không đáng tin cậy.Thủ trưởng họ Bạch, tên Ân, người trong giới xưng Bạch tiên sinh, nhưng bản thân ông ta thì ‘đen thui lui’, từ trong ra ngoài, chẳng khác gì ‘mực’. Có thể thấy được qua việc, Tang Bắc quần quật làm việc hơn 10 năm mà chỉ được cho nghỉ phép 7 ngày.Tang Bắc nhìn mình trong gương, lại nhớ tới phần tóc mai hoa râm nhưng đã bị cậu tình nhân Trịnh Hòa nhuộm đen của Bạch Ân, giật mình sợ hãi, liệu mình có mệt mỏi quá độ mà cũng chưa già đã yếu như ông ta không.Thật là đáng sợ.Tang Bắc quyết định hôm nay sẽ từ chức, mai mua một lọ thuốc nhuộm đen.Trợ lý Thập Tứ của anh vừa gặm bữa sáng, vừa đi tới. Tang Bắc cản hắn lại, hỏi: “Vừa đi đâu về thế?”Thập Tứ đỏ mặt: “Hỏi làm gì?”Tang Bắc nói: “Tôi cũng đói, phần của cậu đưa tôi ăn đi.”Thập Tứ chạy ra xa: “Cút đi, đói chết anh cũng đáng, muốn ăn tự đi mà lấy, cái của tôi là đặc chế nhá.”Khóe miệng Tang Bắc giật giật: “Được rồi, Bạch tiên sinh đâu? Cậu biết ông ấy hiện ở chỗ nào sao?”Thập Tứ đáp: “Chừng 1h hôm nay, Bạch tiên sinh quay về thành phố H, tới căn nhà ở Tứ Hoàn.”“Tôi biết rồi.” Tang Bắc phẩy tay: “Tôi đi gặp ông ấy, có việc đợi tôi về rồi nói.”“A, đợi chút.” Thập Tứ nói: “Văn kiện của Gia Hòa vừa được đưa tới, họ muốn có trong nửa tiếng nữa, nếu không sẽ không giữ được hàng, anh xem….”Tang Bắc khựng lại: “Thế để tôi đi.”Thập Tứ cười hì hì: “Còn có khoản tiền duy tu cho BEACHER trong quý này nữa, khi nãy chị Lý đưa lên, còn đang ở chỗ tôi này.”Tang Bắc nói: “Để tôi giải quyết chuyện Gia Hòa rồi xem.”Thập Tứ lại tiếp: “Cuối tuần trước, ở Bóng đêm có bốn bữa tiệc, trong đó có hai là của Vương Thư Hoa. Bạch tiên sinh bảo anh lo chuyện này, hai lần đó đã khui tổng cộng bốn chai rượu trên quầy, hóa đơn đã ở trên bàn của anh.”Tang Bắc: “… Được rồi.”Thế nên.Kế hoạch từ chức của Tang Bắc, bị hoãn vô thời hạn.Nửa đêm, sao trời rực rỡ, Tang Bắc cuối cùng cũng chấm dứt một ngày công tác mệt mỏi, vật vã đi tới căn nhà ở Tứ Hoàn.“Cốc, cốc, cốc.”“Bạch tiên sinh, tôi là Tang Bắc.”Cánh cửa hé ra.Bà thím hoảng sợ nhìn người thanh niên vẻ mặt trắng bệch: “Cậu, cậu là?”Tang Bắc nói: “Tôi là thư ký của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh đâu?”Bà thím né ra sau: “Bạch tiên sinh đã đi từ lâu rồi.”Tang Bắc: “Đi đâu?”Bà thím nói: “Ngài ấy bảo muốn đi núi Andes ngắm hoàng hôn…..”Tang Bắc: “…”
Bởi vì tính chất riêng của mình, công ty BEACHER tuy có rất nhiều người, nhưng ngoài ngành giám đốc thì còn lại đều là thành viên ban giám đốc, đương nhiên, họ đều chỉ trên danh nghĩa.
Tang Bắc là thư ký của chủ tịch, trong tay nắm 3,8% cổ phần và hai chỗ bất động sản. Anh rất được ưu ái, văn phòng rộng 50m vuông, được nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ, và quyền quyết định. Nhưng dù có được hưởng nhiều tiền tài, quyền lợi hơn nữa cũng không thể vùi dập niềm tinxin từ chức của Tang Bắc, nguyên nhân chỉ có một —–
Anh có một ông thủ trưởng không đáng tin cậy.
Thủ trưởng họ Bạch, tên Ân, người trong giới xưng Bạch tiên sinh, nhưng bản thân ông ta thì ‘đen thui lui’, từ trong ra ngoài, chẳng khác gì ‘mực’. Có thể thấy được qua việc, Tang Bắc quần quật làm việc hơn 10 năm mà chỉ được cho nghỉ phép 7 ngày.
Tang Bắc nhìn mình trong gương, lại nhớ tới phần tóc mai hoa râm nhưng đã bị cậu tình nhân Trịnh Hòa nhuộm đen của Bạch Ân, giật mình sợ hãi, liệu mình có mệt mỏi quá độ mà cũng chưa già đã yếu như ông ta không.
Thật là đáng sợ.
Tang Bắc quyết định hôm nay sẽ từ chức, mai mua một lọ thuốc nhuộm đen.
Trợ lý Thập Tứ của anh vừa gặm bữa sáng, vừa đi tới. Tang Bắc cản hắn lại, hỏi: “Vừa đi đâu về thế?”
Thập Tứ đỏ mặt: “Hỏi làm gì?”
Tang Bắc nói: “Tôi cũng đói, phần của cậu đưa tôi ăn đi.”
Thập Tứ chạy ra xa: “Cút đi, đói chết anh cũng đáng, muốn ăn tự đi mà lấy, cái của tôi là đặc chế nhá.”
Khóe miệng Tang Bắc giật giật: “Được rồi, Bạch tiên sinh đâu? Cậu biết ông ấy hiện ở chỗ nào sao?”
Thập Tứ đáp: “Chừng 1h hôm nay, Bạch tiên sinh quay về thành phố H, tới căn nhà ở Tứ Hoàn.”
“Tôi biết rồi.” Tang Bắc phẩy tay: “Tôi đi gặp ông ấy, có việc đợi tôi về rồi nói.”
“A, đợi chút.” Thập Tứ nói: “Văn kiện của Gia Hòa vừa được đưa tới, họ muốn có trong nửa tiếng nữa, nếu không sẽ không giữ được hàng, anh xem….”
Tang Bắc khựng lại: “Thế để tôi đi.”
Thập Tứ cười hì hì: “Còn có khoản tiền duy tu cho BEACHER trong quý này nữa, khi nãy chị Lý đưa lên, còn đang ở chỗ tôi này.”
Tang Bắc nói: “Để tôi giải quyết chuyện Gia Hòa rồi xem.”
Thập Tứ lại tiếp: “Cuối tuần trước, ở Bóng đêm có bốn bữa tiệc, trong đó có hai là của Vương Thư Hoa. Bạch tiên sinh bảo anh lo chuyện này, hai lần đó đã khui tổng cộng bốn chai rượu trên quầy, hóa đơn đã ở trên bàn của anh.”
Tang Bắc: “… Được rồi.”
Thế nên.
Kế hoạch từ chức của Tang Bắc, bị hoãn vô thời hạn.
Nửa đêm, sao trời rực rỡ, Tang Bắc cuối cùng cũng chấm dứt một ngày công tác mệt mỏi, vật vã đi tới căn nhà ở Tứ Hoàn.
“Cốc, cốc, cốc.”
“Bạch tiên sinh, tôi là Tang Bắc.”
Cánh cửa hé ra.
Bà thím hoảng sợ nhìn người thanh niên vẻ mặt trắng bệch: “Cậu, cậu là?”
Tang Bắc nói: “Tôi là thư ký của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh đâu?”
Bà thím né ra sau: “Bạch tiên sinh đã đi từ lâu rồi.”
Tang Bắc: “Đi đâu?”
Bà thím nói: “Ngài ấy bảo muốn đi núi Andes ngắm hoàng hôn…..”
Tang Bắc: “…”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Bởi vì tính chất riêng của mình, công ty BEACHER tuy có rất nhiều người, nhưng ngoài ngành giám đốc thì còn lại đều là thành viên ban giám đốc, đương nhiên, họ đều chỉ trên danh nghĩa.Tang Bắc là thư ký của chủ tịch, trong tay nắm 3,8% cổ phần và hai chỗ bất động sản. Anh rất được ưu ái, văn phòng rộng 50m vuông, được nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ, và quyền quyết định. Nhưng dù có được hưởng nhiều tiền tài, quyền lợi hơn nữa cũng không thể vùi dập niềm tinxin từ chức của Tang Bắc, nguyên nhân chỉ có một —–Anh có một ông thủ trưởng không đáng tin cậy.Thủ trưởng họ Bạch, tên Ân, người trong giới xưng Bạch tiên sinh, nhưng bản thân ông ta thì ‘đen thui lui’, từ trong ra ngoài, chẳng khác gì ‘mực’. Có thể thấy được qua việc, Tang Bắc quần quật làm việc hơn 10 năm mà chỉ được cho nghỉ phép 7 ngày.Tang Bắc nhìn mình trong gương, lại nhớ tới phần tóc mai hoa râm nhưng đã bị cậu tình nhân Trịnh Hòa nhuộm đen của Bạch Ân, giật mình sợ hãi, liệu mình có mệt mỏi quá độ mà cũng chưa già đã yếu như ông ta không.Thật là đáng sợ.Tang Bắc quyết định hôm nay sẽ từ chức, mai mua một lọ thuốc nhuộm đen.Trợ lý Thập Tứ của anh vừa gặm bữa sáng, vừa đi tới. Tang Bắc cản hắn lại, hỏi: “Vừa đi đâu về thế?”Thập Tứ đỏ mặt: “Hỏi làm gì?”Tang Bắc nói: “Tôi cũng đói, phần của cậu đưa tôi ăn đi.”Thập Tứ chạy ra xa: “Cút đi, đói chết anh cũng đáng, muốn ăn tự đi mà lấy, cái của tôi là đặc chế nhá.”Khóe miệng Tang Bắc giật giật: “Được rồi, Bạch tiên sinh đâu? Cậu biết ông ấy hiện ở chỗ nào sao?”Thập Tứ đáp: “Chừng 1h hôm nay, Bạch tiên sinh quay về thành phố H, tới căn nhà ở Tứ Hoàn.”“Tôi biết rồi.” Tang Bắc phẩy tay: “Tôi đi gặp ông ấy, có việc đợi tôi về rồi nói.”“A, đợi chút.” Thập Tứ nói: “Văn kiện của Gia Hòa vừa được đưa tới, họ muốn có trong nửa tiếng nữa, nếu không sẽ không giữ được hàng, anh xem….”Tang Bắc khựng lại: “Thế để tôi đi.”Thập Tứ cười hì hì: “Còn có khoản tiền duy tu cho BEACHER trong quý này nữa, khi nãy chị Lý đưa lên, còn đang ở chỗ tôi này.”Tang Bắc nói: “Để tôi giải quyết chuyện Gia Hòa rồi xem.”Thập Tứ lại tiếp: “Cuối tuần trước, ở Bóng đêm có bốn bữa tiệc, trong đó có hai là của Vương Thư Hoa. Bạch tiên sinh bảo anh lo chuyện này, hai lần đó đã khui tổng cộng bốn chai rượu trên quầy, hóa đơn đã ở trên bàn của anh.”Tang Bắc: “… Được rồi.”Thế nên.Kế hoạch từ chức của Tang Bắc, bị hoãn vô thời hạn.Nửa đêm, sao trời rực rỡ, Tang Bắc cuối cùng cũng chấm dứt một ngày công tác mệt mỏi, vật vã đi tới căn nhà ở Tứ Hoàn.“Cốc, cốc, cốc.”“Bạch tiên sinh, tôi là Tang Bắc.”Cánh cửa hé ra.Bà thím hoảng sợ nhìn người thanh niên vẻ mặt trắng bệch: “Cậu, cậu là?”Tang Bắc nói: “Tôi là thư ký của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh đâu?”Bà thím né ra sau: “Bạch tiên sinh đã đi từ lâu rồi.”Tang Bắc: “Đi đâu?”Bà thím nói: “Ngài ấy bảo muốn đi núi Andes ngắm hoàng hôn…..”Tang Bắc: “…”