Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 208

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bế một con chó về.Lúc nghe tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Ân đang ở bên giường trên tầng hai, nhìn Kiệt Tử và Trần Minh khiêng kẻ nọ vào rừng cây. Ông xuống lầu mở cửa, thấy một cái đầu chó đang ngu ngơ cười với mình, cảm thấy có chút mờ mịt.Trịnh Hòa dường như không định giải thích gì, xách một đám túi lớn túi nhỏ vào nhà, Bạch Ân nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên cười, xoay người sờ đầu chó:“Trịnh Hòa, sao về muộn thế?”Trịnh Hòa chưa nhận ra điều khác thường, vừa cầm túi đồ mua sắm vừa nói:“Mua đồ tốn nhiều thời gian.”Bạch Ân nhịn cười đến đau bụng, để Trịnh Hòa nhận ra, ông tiếp tục nói chuyện với chó:“Trịnh Hòa, em mua gì thế? ” Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Ôi chao, lại còn mua hẳn một người về cơ à?”Trịnh Hòa quay đầu lại, vẻ mặt 囧 囧 nhìn Bạch Ân.Trịnh Hòa: “Bạch tiên sinh, ông đừng có trollem chứ?”Bạch Ân nghi hoặc: “Troll là sao?”Trịnh Hòa chỉ vào con chó Husky mới mua:“Là như nó ấy.”Sắc mặt Bạch Ân lạnh xuống.“Chậc chậc, em nhận ra, ông không phải chó Husky, ông là rắn hổ mang, sao cảm xúc nói thay đổi là có thể thay đổi thế chứ, ” Trịnh Hòa sợ, kéo Bạch Ân nói:“Đừng giận mà, em đùa ông thế thôi, em mới là chó Husky, là chó vàng cũng được.”“Đừng có vũ nhục chó, chỉ số thông minh của chúng nó cao hơn em đấy.” Bạch Ân lạnh lùng nói xong, đi lên lầu.Trịnh Hòa trợn tròn mắt, Bạch tiên sinh vẫn rất ôn hòa với cậu, chẳng nhẽ vì chuyện này mà giận sao? Cậu vội ngầng đầu hỏi:“Ông đi đâu thế?”Bạch Ân quay đầu lại, nói:“Em chẳng phải muốnnuôi chó sao? Tôi đi lấy ổ cho nó.”Trịnh Hòa bỏ túi nhựa xuống, hí hửng đi theo sau Bạch Ân, nói:“Em đi lấy cùng ông đi.”Cậu biết mà, Bạch Ân sẽ không giận vì chuyện cỏn con đó.

Trịnh Hòa bế một con chó về.

Lúc nghe tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Ân đang ở bên giường trên tầng hai, nhìn Kiệt Tử và Trần Minh khiêng kẻ nọ vào rừng cây. Ông xuống lầu mở cửa, thấy một cái đầu chó đang ngu ngơ cười với mình, cảm thấy có chút mờ mịt.

Trịnh Hòa dường như không định giải thích gì, xách một đám túi lớn túi nhỏ vào nhà, Bạch Ân nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên cười, xoay người sờ đầu chó:“Trịnh Hòa, sao về muộn thế?”

Trịnh Hòa chưa nhận ra điều khác thường, vừa cầm túi đồ mua sắm vừa nói:“Mua đồ tốn nhiều thời gian.”

Bạch Ân nhịn cười đến đau bụng, để Trịnh Hòa nhận ra, ông tiếp tục nói chuyện với chó:“Trịnh Hòa, em mua gì thế? ” Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Ôi chao, lại còn mua hẳn một người về cơ à?”

Trịnh Hòa quay đầu lại, vẻ mặt 囧 囧 nhìn Bạch Ân.

Trịnh Hòa: “Bạch tiên sinh, ông đừng có trollem chứ?”

Bạch Ân nghi hoặc: “Troll là sao?”

Trịnh Hòa chỉ vào con chó Husky mới mua:“Là như nó ấy.”

Sắc mặt Bạch Ân lạnh xuống.

“Chậc chậc, em nhận ra, ông không phải chó Husky, ông là rắn hổ mang, sao cảm xúc nói thay đổi là có thể thay đổi thế chứ, ” Trịnh Hòa sợ, kéo Bạch Ân nói:“Đừng giận mà, em đùa ông thế thôi, em mới là chó Husky, là chó vàng cũng được.”

“Đừng có vũ nhục chó, chỉ số thông minh của chúng nó cao hơn em đấy.” Bạch Ân lạnh lùng nói xong, đi lên lầu.

Trịnh Hòa trợn tròn mắt, Bạch tiên sinh vẫn rất ôn hòa với cậu, chẳng nhẽ vì chuyện này mà giận sao? Cậu vội ngầng đầu hỏi:“Ông đi đâu thế?”

Bạch Ân quay đầu lại, nói:“Em chẳng phải muốnnuôi chó sao? Tôi đi lấy ổ cho nó.”

Trịnh Hòa bỏ túi nhựa xuống, hí hửng đi theo sau Bạch Ân, nói:“Em đi lấy cùng ông đi.”

Cậu biết mà, Bạch Ân sẽ không giận vì chuyện cỏn con đó.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bế một con chó về.Lúc nghe tiếng chuông cửa vang lên, Bạch Ân đang ở bên giường trên tầng hai, nhìn Kiệt Tử và Trần Minh khiêng kẻ nọ vào rừng cây. Ông xuống lầu mở cửa, thấy một cái đầu chó đang ngu ngơ cười với mình, cảm thấy có chút mờ mịt.Trịnh Hòa dường như không định giải thích gì, xách một đám túi lớn túi nhỏ vào nhà, Bạch Ân nhìn cậu một hồi, bỗng nhiên cười, xoay người sờ đầu chó:“Trịnh Hòa, sao về muộn thế?”Trịnh Hòa chưa nhận ra điều khác thường, vừa cầm túi đồ mua sắm vừa nói:“Mua đồ tốn nhiều thời gian.”Bạch Ân nhịn cười đến đau bụng, để Trịnh Hòa nhận ra, ông tiếp tục nói chuyện với chó:“Trịnh Hòa, em mua gì thế? ” Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa: “Ôi chao, lại còn mua hẳn một người về cơ à?”Trịnh Hòa quay đầu lại, vẻ mặt 囧 囧 nhìn Bạch Ân.Trịnh Hòa: “Bạch tiên sinh, ông đừng có trollem chứ?”Bạch Ân nghi hoặc: “Troll là sao?”Trịnh Hòa chỉ vào con chó Husky mới mua:“Là như nó ấy.”Sắc mặt Bạch Ân lạnh xuống.“Chậc chậc, em nhận ra, ông không phải chó Husky, ông là rắn hổ mang, sao cảm xúc nói thay đổi là có thể thay đổi thế chứ, ” Trịnh Hòa sợ, kéo Bạch Ân nói:“Đừng giận mà, em đùa ông thế thôi, em mới là chó Husky, là chó vàng cũng được.”“Đừng có vũ nhục chó, chỉ số thông minh của chúng nó cao hơn em đấy.” Bạch Ân lạnh lùng nói xong, đi lên lầu.Trịnh Hòa trợn tròn mắt, Bạch tiên sinh vẫn rất ôn hòa với cậu, chẳng nhẽ vì chuyện này mà giận sao? Cậu vội ngầng đầu hỏi:“Ông đi đâu thế?”Bạch Ân quay đầu lại, nói:“Em chẳng phải muốnnuôi chó sao? Tôi đi lấy ổ cho nó.”Trịnh Hòa bỏ túi nhựa xuống, hí hửng đi theo sau Bạch Ân, nói:“Em đi lấy cùng ông đi.”Cậu biết mà, Bạch Ân sẽ không giận vì chuyện cỏn con đó.

Chương 208