Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 218
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Cuộc sống trên sơn trang thực nhàn nhã, từ ngày Bạch Ân chụp thuốc mê Trịnh Hòa, sau khi tỉnh lại, ông nhận ra, số ảo giác ông nhìn thấy ít đi rất nhiều, sẽ không đột nhiên trông thấy bóng người hoặc nghe những tiếng động kỳ quái nữa. Ông nói chuyện này với vị bác sĩ vẫn tới kiểm tra định kỳ, bác sĩ vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, bước tiếp theo ngài chỉ cần phải làm tâm lý trị liệu nữa thôi.”Trịnh Hòa lo lắng hỏi: “Tâm lý trị liệu là gì?”Bác sĩ vứt luôn cho cậu một quyển sách: “Ở đó có ghi hết.”Trịnh Hòa kéo Bạch Ân qua, hai người cùng đọc, câu đầu tiên của trang đầu tiên nói: “Khi con người không thể điều khiển não bộ, tin tôi đi, không thể khống chế chỉ xuất hiện ở một phần, rất nhiều tế bào vẫn đang hoạt động, *** sẽ cứu vớt bạn.”Trịnh Hòa: “….Là sao?”Bạch Ân: “….Hi vọng tôi không đoán sai.”Bác sĩ búng tay một cái: “Hai người đoán đúng rồi đấy, phương án này chính là — khuyến khích l*m t*nh.”Trịnh Hòa đóng sách lại, nói với Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, em nghĩ ông nên đổi bác sĩ đi, lão lang băm này không đáng tin một chút nào.”Bạch Ân gật đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đổi, nhưng phương án này không tệ, chúng ta có thể thử một lần.”Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Đúng rồi, đúng rồi, nghiệm thu kết quả của những gì em đã dạy ông trong khoảng thời gian này luôn.”Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, hôn lên mi mắt cậu, Trịnh Hòa ngẩng cổ, ngậm lấy ‘miếng táo’ của Bạch Ân.Bác sĩ vội ho một tiếng: “Khụ, khụ, ở đây còn đang có người.”Bạch Ân quẳng một ánh mắt hình viên đạn qua: “Ông cút đi được rồi đấy.”“Qua cầu rút ván sao?”“Biết thế còn chưa cút.” Trịnh Hòa nói: “Đừng làm phiền bọn tôi.”
Cuộc sống trên sơn trang thực nhàn nhã, từ ngày Bạch Ân chụp thuốc mê Trịnh Hòa, sau khi tỉnh lại, ông nhận ra, số ảo giác ông nhìn thấy ít đi rất nhiều, sẽ không đột nhiên trông thấy bóng người hoặc nghe những tiếng động kỳ quái nữa. Ông nói chuyện này với vị bác sĩ vẫn tới kiểm tra định kỳ, bác sĩ vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, bước tiếp theo ngài chỉ cần phải làm tâm lý trị liệu nữa thôi.”
Trịnh Hòa lo lắng hỏi: “Tâm lý trị liệu là gì?”
Bác sĩ vứt luôn cho cậu một quyển sách: “Ở đó có ghi hết.”
Trịnh Hòa kéo Bạch Ân qua, hai người cùng đọc, câu đầu tiên của trang đầu tiên nói: “Khi con người không thể điều khiển não bộ, tin tôi đi, không thể khống chế chỉ xuất hiện ở một phần, rất nhiều tế bào vẫn đang hoạt động, *** sẽ cứu vớt bạn.”
Trịnh Hòa: “….Là sao?”
Bạch Ân: “….Hi vọng tôi không đoán sai.”
Bác sĩ búng tay một cái: “Hai người đoán đúng rồi đấy, phương án này chính là — khuyến khích l*m t*nh.”
Trịnh Hòa đóng sách lại, nói với Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, em nghĩ ông nên đổi bác sĩ đi, lão lang băm này không đáng tin một chút nào.”
Bạch Ân gật đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đổi, nhưng phương án này không tệ, chúng ta có thể thử một lần.”
Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Đúng rồi, đúng rồi, nghiệm thu kết quả của những gì em đã dạy ông trong khoảng thời gian này luôn.”
Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, hôn lên mi mắt cậu, Trịnh Hòa ngẩng cổ, ngậm lấy ‘miếng táo’ của Bạch Ân.
Bác sĩ vội ho một tiếng: “Khụ, khụ, ở đây còn đang có người.”
Bạch Ân quẳng một ánh mắt hình viên đạn qua: “Ông cút đi được rồi đấy.”
“Qua cầu rút ván sao?”
“Biết thế còn chưa cút.” Trịnh Hòa nói: “Đừng làm phiền bọn tôi.”
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Cuộc sống trên sơn trang thực nhàn nhã, từ ngày Bạch Ân chụp thuốc mê Trịnh Hòa, sau khi tỉnh lại, ông nhận ra, số ảo giác ông nhìn thấy ít đi rất nhiều, sẽ không đột nhiên trông thấy bóng người hoặc nghe những tiếng động kỳ quái nữa. Ông nói chuyện này với vị bác sĩ vẫn tới kiểm tra định kỳ, bác sĩ vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, bước tiếp theo ngài chỉ cần phải làm tâm lý trị liệu nữa thôi.”Trịnh Hòa lo lắng hỏi: “Tâm lý trị liệu là gì?”Bác sĩ vứt luôn cho cậu một quyển sách: “Ở đó có ghi hết.”Trịnh Hòa kéo Bạch Ân qua, hai người cùng đọc, câu đầu tiên của trang đầu tiên nói: “Khi con người không thể điều khiển não bộ, tin tôi đi, không thể khống chế chỉ xuất hiện ở một phần, rất nhiều tế bào vẫn đang hoạt động, *** sẽ cứu vớt bạn.”Trịnh Hòa: “….Là sao?”Bạch Ân: “….Hi vọng tôi không đoán sai.”Bác sĩ búng tay một cái: “Hai người đoán đúng rồi đấy, phương án này chính là — khuyến khích l*m t*nh.”Trịnh Hòa đóng sách lại, nói với Bạch Ân: “Bạch tiên sinh, em nghĩ ông nên đổi bác sĩ đi, lão lang băm này không đáng tin một chút nào.”Bạch Ân gật đầu: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đổi, nhưng phương án này không tệ, chúng ta có thể thử một lần.”Hai mắt Trịnh Hòa sáng lên: “Đúng rồi, đúng rồi, nghiệm thu kết quả của những gì em đã dạy ông trong khoảng thời gian này luôn.”Bạch Ân ôm Trịnh Hòa, hôn lên mi mắt cậu, Trịnh Hòa ngẩng cổ, ngậm lấy ‘miếng táo’ của Bạch Ân.Bác sĩ vội ho một tiếng: “Khụ, khụ, ở đây còn đang có người.”Bạch Ân quẳng một ánh mắt hình viên đạn qua: “Ông cút đi được rồi đấy.”“Qua cầu rút ván sao?”“Biết thế còn chưa cút.” Trịnh Hòa nói: “Đừng làm phiền bọn tôi.”