Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 235
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Em nhìn gì thế?” Bạch Ân quay đầu lại, thấy tay Trịnh Hòa đặt trên vô lăng, vẻ mặt kỳ quái liền hỏi.Trịnh Hòa chỉ vào phía trước: “Bạch tiên sinh, ông nhìn người kia….sao em thấy quen thế nhỉ?”Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn qua, bên kia phố là một người phụ nữ trung niên, tay dắt đứa bé.Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Em thấy người phụ nữ kia quen, hay đứa bé quen?”Trịnh Hòa: “…”Cậu ngẩn ra. Chớp mắt một cái, người đó đã biến mất.
“Em nhìn gì thế?” Bạch Ân quay đầu lại, thấy tay Trịnh Hòa đặt trên vô lăng, vẻ mặt kỳ quái liền hỏi.
Trịnh Hòa chỉ vào phía trước: “Bạch tiên sinh, ông nhìn người kia….sao em thấy quen thế nhỉ?”
Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn qua, bên kia phố là một người phụ nữ trung niên, tay dắt đứa bé.
Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Em thấy người phụ nữ kia quen, hay đứa bé quen?”
Trịnh Hòa: “…”
Cậu ngẩn ra. Chớp mắt một cái, người đó đã biến mất.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Em nhìn gì thế?” Bạch Ân quay đầu lại, thấy tay Trịnh Hòa đặt trên vô lăng, vẻ mặt kỳ quái liền hỏi.Trịnh Hòa chỉ vào phía trước: “Bạch tiên sinh, ông nhìn người kia….sao em thấy quen thế nhỉ?”Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn qua, bên kia phố là một người phụ nữ trung niên, tay dắt đứa bé.Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi: “Em thấy người phụ nữ kia quen, hay đứa bé quen?”Trịnh Hòa: “…”Cậu ngẩn ra. Chớp mắt một cái, người đó đã biến mất.