Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 305
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Từ lúc về thành phố H, Trịnh Hòa cứ đi biền biệt.Phải đến nhiều ngày sau, Bạch tiên sinh mới biết cậu bận gì.“Bạch tiên sinh, ” Thành thiếu đẩy cửa ra, có chút căng thẳng, “Chào ngài, tôi đã hẹn trước.”“Tôi biết, ngồi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, ngồi ở ghế sa lông trước mặt anh, bình tĩnh nói, “Tống Chấn Hào có việc gì sao?”“Không phải, không can hệ gì tới chuyện công ty….hôm nay tôi tới, là muốn nói với ngài hai chuyện.” Thành thiếu không ngồi xuống, mà đứng thẳng tắp, cúi đầu, “Nếu không có gì bất ngờ, rất có khả năng tháng sau tôi sẽ từ chức.”Bạch Ân ngẩng đầu nhìn anh. Tuy Thành thiếu hay làm chuyện thừa thãi, cũng hay nói lời thừa, nhưng hình như Trịnh Hòa rất hài lòng với người đại diện này. Ông nói: “Công tác của cậu có gì khó khăn sao? Tôi có thể giúp.”Thành thiếu lắc đầu, anh không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: “Là chuyện riêng của tôi. Từ nay về sau, có lẽ tôi sẽ không ở thành phố H nữa, cũng sẽ không chăm lo được cho Trịnh Hòa, chi bằng báo trước. Hơn nữa, Trịnh Hòa đã xin nghỉ phép hai tháng ở công ty, mọi công việc đều bị tôi từ chối, nên phải đợi cậu ấy đi làm trở lại, mới có người đại diện mới được phân công.” Anh nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển sổ đen từ trong túi, tiếc nuối đặt lên bàn: “Đây là những mối quan hệ của tôi, nhờ ngài đưa cho Trịnh Hòa. Tôi biết, nếu tôi tự nói, cậu ấy sẽ không nhận.”“Được rồi.” Bạch Ân nói, “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”Thành thiếu cười chua xót. Vất vả lắm anh mới có chút danh tiếng ở thành phố H, cái ghế người đại diện vàng còn chưa ngồi nóng, giờ lại phải đi.“A, đúng rồi, còn một việc, ” Thành thiếu nói, “Từ lúc ngài chữa bệnh, tôi chưa báo lại tình trạng tâm lý của Trịnh Hòa, hôm qua tôi với cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy có nhắc tới một câu: nếu ngài kết hôn, cậu ấy đành….ừm, khá là tội nghiệp, đại khái thế.”“Em ấy nói vậy thật?” Bạch Ân hỏi.Thành thiếu gật đầu: “Đương nhiên, đó chỉ là một phần nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Không phải cậu ấy không tin tưởng ngài, mà là không quá tin tưởng mối quan hệ giữa hai người, dùng tiền tài dựng lên, đương nhiên sẽ không vững chắc lắm.”Bạch Ân ung dung mỉm cười: “Được rồi, tôi biết.”Thành thiếu cảm thấy nao nao. Anh vẫn nghĩ, tình cảm giữa Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đã đến mức có thể nói hết với nhau, nhưng không ngờ Bạch tiên sinh lại phản ứng thế này. Anh sờ sờ cánh tay, quyết định lúc về phải nhắc nhở cậu ấy chút, để đứa ngốc ấy khỏi không biết gì, cứ vô ưu vô lự qua ngày.Thực ra Bạch Ân cũng không nghĩ nhiều. Chính ông cũng đang không hiểu tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa là gì, sao phải yêu cầu quá nhiều ở cậu ấy? Nhắc tới ‘kết hôn’, trong từ điển của Bạch Ân không hề có từ này. Trước ông cũng là bất đắc dĩ nên mới lấy Angelina, sau cô ta bỏ đi, ông thấy nhẹ nhõm hẳn.Bạch Ân đột nhiên nảy ra một ý, nếu Trịnh Hòa gả cho ông…Không có gì mâu thuẫn, hơn nữa còn tiện cả đôi đường.Đầu tiên, Trịnh Hòa sẽ tin tưởng ông. Đó là điều Bạch tiên sinh vẫn luôn muốn đưa Trịnh Hòa, nhưng ông nhận ra, dù có mua lại nhà trọ của cậu, hay tặng cổ phần của công ty, Trịnh Hòa vẫn ở trạng thái mơ màng, cậu lo sợ nhận lấy, khóa chúng trong tủ quần áo, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho ông vậy. Điều này khiến Bạch Ân không vui, lại không biết làm sao.Thứ hai, Bạch Ân đã dọn sẵn đường rút khỏi Tây khu, lúc hành động, giám đốc Tống chắc chắn sẽ khống chế Trịnh Hòa, rất khó để cậu thoát ra. Hiện tại ông vẫn chưa có cách để cậu rút khỏi chuyện này, lấy cái lý do ‘kết hôn’ cũng không tệ lắm.
Từ lúc về thành phố H, Trịnh Hòa cứ đi biền biệt.
Phải đến nhiều ngày sau, Bạch tiên sinh mới biết cậu bận gì.
“Bạch tiên sinh, ” Thành thiếu đẩy cửa ra, có chút căng thẳng, “Chào ngài, tôi đã hẹn trước.”
“Tôi biết, ngồi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, ngồi ở ghế sa lông trước mặt anh, bình tĩnh nói, “Tống Chấn Hào có việc gì sao?”
“Không phải, không can hệ gì tới chuyện công ty….hôm nay tôi tới, là muốn nói với ngài hai chuyện.” Thành thiếu không ngồi xuống, mà đứng thẳng tắp, cúi đầu, “Nếu không có gì bất ngờ, rất có khả năng tháng sau tôi sẽ từ chức.”
Bạch Ân ngẩng đầu nhìn anh. Tuy Thành thiếu hay làm chuyện thừa thãi, cũng hay nói lời thừa, nhưng hình như Trịnh Hòa rất hài lòng với người đại diện này. Ông nói: “Công tác của cậu có gì khó khăn sao? Tôi có thể giúp.”
Thành thiếu lắc đầu, anh không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: “Là chuyện riêng của tôi. Từ nay về sau, có lẽ tôi sẽ không ở thành phố H nữa, cũng sẽ không chăm lo được cho Trịnh Hòa, chi bằng báo trước. Hơn nữa, Trịnh Hòa đã xin nghỉ phép hai tháng ở công ty, mọi công việc đều bị tôi từ chối, nên phải đợi cậu ấy đi làm trở lại, mới có người đại diện mới được phân công.” Anh nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển sổ đen từ trong túi, tiếc nuối đặt lên bàn: “Đây là những mối quan hệ của tôi, nhờ ngài đưa cho Trịnh Hòa. Tôi biết, nếu tôi tự nói, cậu ấy sẽ không nhận.”
“Được rồi.” Bạch Ân nói, “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Thành thiếu cười chua xót. Vất vả lắm anh mới có chút danh tiếng ở thành phố H, cái ghế người đại diện vàng còn chưa ngồi nóng, giờ lại phải đi.
“A, đúng rồi, còn một việc, ” Thành thiếu nói, “Từ lúc ngài chữa bệnh, tôi chưa báo lại tình trạng tâm lý của Trịnh Hòa, hôm qua tôi với cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy có nhắc tới một câu: nếu ngài kết hôn, cậu ấy đành….ừm, khá là tội nghiệp, đại khái thế.”
“Em ấy nói vậy thật?” Bạch Ân hỏi.
Thành thiếu gật đầu: “Đương nhiên, đó chỉ là một phần nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Không phải cậu ấy không tin tưởng ngài, mà là không quá tin tưởng mối quan hệ giữa hai người, dùng tiền tài dựng lên, đương nhiên sẽ không vững chắc lắm.”
Bạch Ân ung dung mỉm cười: “Được rồi, tôi biết.”
Thành thiếu cảm thấy nao nao. Anh vẫn nghĩ, tình cảm giữa Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đã đến mức có thể nói hết với nhau, nhưng không ngờ Bạch tiên sinh lại phản ứng thế này. Anh sờ sờ cánh tay, quyết định lúc về phải nhắc nhở cậu ấy chút, để đứa ngốc ấy khỏi không biết gì, cứ vô ưu vô lự qua ngày.
Thực ra Bạch Ân cũng không nghĩ nhiều. Chính ông cũng đang không hiểu tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa là gì, sao phải yêu cầu quá nhiều ở cậu ấy? Nhắc tới ‘kết hôn’, trong từ điển của Bạch Ân không hề có từ này. Trước ông cũng là bất đắc dĩ nên mới lấy Angelina, sau cô ta bỏ đi, ông thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bạch Ân đột nhiên nảy ra một ý, nếu Trịnh Hòa gả cho ông…
Không có gì mâu thuẫn, hơn nữa còn tiện cả đôi đường.
Đầu tiên, Trịnh Hòa sẽ tin tưởng ông. Đó là điều Bạch tiên sinh vẫn luôn muốn đưa Trịnh Hòa, nhưng ông nhận ra, dù có mua lại nhà trọ của cậu, hay tặng cổ phần của công ty, Trịnh Hòa vẫn ở trạng thái mơ màng, cậu lo sợ nhận lấy, khóa chúng trong tủ quần áo, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho ông vậy. Điều này khiến Bạch Ân không vui, lại không biết làm sao.
Thứ hai, Bạch Ân đã dọn sẵn đường rút khỏi Tây khu, lúc hành động, giám đốc Tống chắc chắn sẽ khống chế Trịnh Hòa, rất khó để cậu thoát ra. Hiện tại ông vẫn chưa có cách để cậu rút khỏi chuyện này, lấy cái lý do ‘kết hôn’ cũng không tệ lắm.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Từ lúc về thành phố H, Trịnh Hòa cứ đi biền biệt.Phải đến nhiều ngày sau, Bạch tiên sinh mới biết cậu bận gì.“Bạch tiên sinh, ” Thành thiếu đẩy cửa ra, có chút căng thẳng, “Chào ngài, tôi đã hẹn trước.”“Tôi biết, ngồi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, ngồi ở ghế sa lông trước mặt anh, bình tĩnh nói, “Tống Chấn Hào có việc gì sao?”“Không phải, không can hệ gì tới chuyện công ty….hôm nay tôi tới, là muốn nói với ngài hai chuyện.” Thành thiếu không ngồi xuống, mà đứng thẳng tắp, cúi đầu, “Nếu không có gì bất ngờ, rất có khả năng tháng sau tôi sẽ từ chức.”Bạch Ân ngẩng đầu nhìn anh. Tuy Thành thiếu hay làm chuyện thừa thãi, cũng hay nói lời thừa, nhưng hình như Trịnh Hòa rất hài lòng với người đại diện này. Ông nói: “Công tác của cậu có gì khó khăn sao? Tôi có thể giúp.”Thành thiếu lắc đầu, anh không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: “Là chuyện riêng của tôi. Từ nay về sau, có lẽ tôi sẽ không ở thành phố H nữa, cũng sẽ không chăm lo được cho Trịnh Hòa, chi bằng báo trước. Hơn nữa, Trịnh Hòa đã xin nghỉ phép hai tháng ở công ty, mọi công việc đều bị tôi từ chối, nên phải đợi cậu ấy đi làm trở lại, mới có người đại diện mới được phân công.” Anh nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển sổ đen từ trong túi, tiếc nuối đặt lên bàn: “Đây là những mối quan hệ của tôi, nhờ ngài đưa cho Trịnh Hòa. Tôi biết, nếu tôi tự nói, cậu ấy sẽ không nhận.”“Được rồi.” Bạch Ân nói, “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”Thành thiếu cười chua xót. Vất vả lắm anh mới có chút danh tiếng ở thành phố H, cái ghế người đại diện vàng còn chưa ngồi nóng, giờ lại phải đi.“A, đúng rồi, còn một việc, ” Thành thiếu nói, “Từ lúc ngài chữa bệnh, tôi chưa báo lại tình trạng tâm lý của Trịnh Hòa, hôm qua tôi với cậu ấy nói chuyện phiếm, cậu ấy có nhắc tới một câu: nếu ngài kết hôn, cậu ấy đành….ừm, khá là tội nghiệp, đại khái thế.”“Em ấy nói vậy thật?” Bạch Ân hỏi.Thành thiếu gật đầu: “Đương nhiên, đó chỉ là một phần nội dung của cuộc nói chuyện giữa chúng tôi. Không phải cậu ấy không tin tưởng ngài, mà là không quá tin tưởng mối quan hệ giữa hai người, dùng tiền tài dựng lên, đương nhiên sẽ không vững chắc lắm.”Bạch Ân ung dung mỉm cười: “Được rồi, tôi biết.”Thành thiếu cảm thấy nao nao. Anh vẫn nghĩ, tình cảm giữa Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đã đến mức có thể nói hết với nhau, nhưng không ngờ Bạch tiên sinh lại phản ứng thế này. Anh sờ sờ cánh tay, quyết định lúc về phải nhắc nhở cậu ấy chút, để đứa ngốc ấy khỏi không biết gì, cứ vô ưu vô lự qua ngày.Thực ra Bạch Ân cũng không nghĩ nhiều. Chính ông cũng đang không hiểu tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa là gì, sao phải yêu cầu quá nhiều ở cậu ấy? Nhắc tới ‘kết hôn’, trong từ điển của Bạch Ân không hề có từ này. Trước ông cũng là bất đắc dĩ nên mới lấy Angelina, sau cô ta bỏ đi, ông thấy nhẹ nhõm hẳn.Bạch Ân đột nhiên nảy ra một ý, nếu Trịnh Hòa gả cho ông…Không có gì mâu thuẫn, hơn nữa còn tiện cả đôi đường.Đầu tiên, Trịnh Hòa sẽ tin tưởng ông. Đó là điều Bạch tiên sinh vẫn luôn muốn đưa Trịnh Hòa, nhưng ông nhận ra, dù có mua lại nhà trọ của cậu, hay tặng cổ phần của công ty, Trịnh Hòa vẫn ở trạng thái mơ màng, cậu lo sợ nhận lấy, khóa chúng trong tủ quần áo, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho ông vậy. Điều này khiến Bạch Ân không vui, lại không biết làm sao.Thứ hai, Bạch Ân đã dọn sẵn đường rút khỏi Tây khu, lúc hành động, giám đốc Tống chắc chắn sẽ khống chế Trịnh Hòa, rất khó để cậu thoát ra. Hiện tại ông vẫn chưa có cách để cậu rút khỏi chuyện này, lấy cái lý do ‘kết hôn’ cũng không tệ lắm.