Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 312
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đối với Trịnh Hòa, Bạch Ân luôn có một sự kiên nhẫn là dịu dàng đến kỳ lạ.Ông ôm cậu đi lên tầng cao nhất của BEACHER. Căn phòng tối đen. Bạch tiên sinh đếm bước chân của mình để tìm tới chiếc giường, rồi nhẹ nhàng đặt người yêu nhỏ của mình xuống.Bóng tối không gây trở ngại gì đối với ông. Thậm chí, không cần dùng mắt ông cũng có thể hôn lên môi Trịnh Hòa, nhẹ nhàng m*t mát.Sau hôm nay thôi, em ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình….Ý nghĩ đó khiến vùng dưới bụng của ông hưng phấn.Ông lấy nến từ tủ quần áo, châm nó rồi cố định lại một chỗ. Ông dựa vào thứ ánh sáng mỏng manh ấy để tìm chiếc đèn poly, cắm điện, bật lên, điều chỉnh tới con số 24 độ. Sau đó, ông quay lại giường, thổi tắt nến, đưa tay lột quần áo Trịnh Hòa, đây là bộ đồ hôm nay ông chính tay chọn cho cậu…Trái tim Bạch Ân chợt trở nên mềm mại.Lần đầu tiên ông cảm thấy, được sống trên đời thật tốt.Có được người mình yêu, về sau sẽ có người luôn bên mình, sáng sớm thức dậy sẽ được ôm người ấy, trời đổ mưa thì cùng nhau ngồi trên thảm đọc sách.Thực an tĩnh và nhàn nhã.Trên tầng cao nhất có phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho Bạch Ân. Ông ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm vòi sen, mở vòi hoa sen để nước chảy xuống, hơi ẩm bốc lên.Đối với Bạch Ân, giờ khắc này chính là hạnh phúc.
Đối với Trịnh Hòa, Bạch Ân luôn có một sự kiên nhẫn là dịu dàng đến kỳ lạ.
Ông ôm cậu đi lên tầng cao nhất của BEACHER. Căn phòng tối đen. Bạch tiên sinh đếm bước chân của mình để tìm tới chiếc giường, rồi nhẹ nhàng đặt người yêu nhỏ của mình xuống.
Bóng tối không gây trở ngại gì đối với ông. Thậm chí, không cần dùng mắt ông cũng có thể hôn lên môi Trịnh Hòa, nhẹ nhàng m*t mát.
Sau hôm nay thôi, em ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình….
Ý nghĩ đó khiến vùng dưới bụng của ông hưng phấn.
Ông lấy nến từ tủ quần áo, châm nó rồi cố định lại một chỗ. Ông dựa vào thứ ánh sáng mỏng manh ấy để tìm chiếc đèn poly, cắm điện, bật lên, điều chỉnh tới con số 24 độ. Sau đó, ông quay lại giường, thổi tắt nến, đưa tay lột quần áo Trịnh Hòa, đây là bộ đồ hôm nay ông chính tay chọn cho cậu…Trái tim Bạch Ân chợt trở nên mềm mại.
Lần đầu tiên ông cảm thấy, được sống trên đời thật tốt.
Có được người mình yêu, về sau sẽ có người luôn bên mình, sáng sớm thức dậy sẽ được ôm người ấy, trời đổ mưa thì cùng nhau ngồi trên thảm đọc sách.
Thực an tĩnh và nhàn nhã.
Trên tầng cao nhất có phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho Bạch Ân. Ông ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm vòi sen, mở vòi hoa sen để nước chảy xuống, hơi ẩm bốc lên.
Đối với Bạch Ân, giờ khắc này chính là hạnh phúc.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Đối với Trịnh Hòa, Bạch Ân luôn có một sự kiên nhẫn là dịu dàng đến kỳ lạ.Ông ôm cậu đi lên tầng cao nhất của BEACHER. Căn phòng tối đen. Bạch tiên sinh đếm bước chân của mình để tìm tới chiếc giường, rồi nhẹ nhàng đặt người yêu nhỏ của mình xuống.Bóng tối không gây trở ngại gì đối với ông. Thậm chí, không cần dùng mắt ông cũng có thể hôn lên môi Trịnh Hòa, nhẹ nhàng m*t mát.Sau hôm nay thôi, em ấy sẽ mãi mãi thuộc về mình….Ý nghĩ đó khiến vùng dưới bụng của ông hưng phấn.Ông lấy nến từ tủ quần áo, châm nó rồi cố định lại một chỗ. Ông dựa vào thứ ánh sáng mỏng manh ấy để tìm chiếc đèn poly, cắm điện, bật lên, điều chỉnh tới con số 24 độ. Sau đó, ông quay lại giường, thổi tắt nến, đưa tay lột quần áo Trịnh Hòa, đây là bộ đồ hôm nay ông chính tay chọn cho cậu…Trái tim Bạch Ân chợt trở nên mềm mại.Lần đầu tiên ông cảm thấy, được sống trên đời thật tốt.Có được người mình yêu, về sau sẽ có người luôn bên mình, sáng sớm thức dậy sẽ được ôm người ấy, trời đổ mưa thì cùng nhau ngồi trên thảm đọc sách.Thực an tĩnh và nhàn nhã.Trên tầng cao nhất có phòng nghỉ được chuẩn bị riêng cho Bạch Ân. Ông ôm Trịnh Hòa vào phòng tắm vòi sen, mở vòi hoa sen để nước chảy xuống, hơi ẩm bốc lên.Đối với Bạch Ân, giờ khắc này chính là hạnh phúc.